TruyenHHH.com

Vo Tinh Ma Dam Sau

- Yah Jisoo, Jennie sẽ bay trong nửa tiếng nữa đấy, cậu không đến thật à?

-...

- Không nói đến lúc trước là gì của nhau, nhưng hai người vẫn là bạn học mà

-...

- Tôi không ngờ cậu cạn tình cạn nghĩa vậy luôn đó, tắt máy đi Seulgi

Irene thất vọng định nói thêm gì đó nhưng thấy Jennie sau khi làm giấy tờ xong thì đi tới cạnh họ, Irene liền tắt máy. Cô cùng Seulgi quan sát nét mặt của Jennie, họ không nhìn ra Jennie giống như vừa chia tay, em tươi tỉnh và vui vẻ bình thường. Bình thường đến lạ. Họ nghĩ có lẽ cuộc gọi vừa nãy cho Jisoo là vô ích rồi.

- Cậu ổn không đó Jennie...

- Ừm, tớ không chuẩn bị đồ nhiều đâu, cũng không phải lần đầu đi máy bay nên mọi thứ sẽ ổn thôi

- Cậu biết ý tớ không phải vậy mà

- Hửm?

Jennie hơi nhíu mày hỏi lại Irene, Irene muốn nói thẳng ra về chuyện của Jisoo với Jennie nhưng đã bị Seulgi chặn lại. Dù gì chuyện đã qua, Jennie vui vẻ như hiện tại là tốt rồi. Thế nhưng Irene vẫn thấy rất khó hiểu, cô không biết đầu đuôi thế nào, Jennie gọi điện câu trước nói nhẹ tênh rằng mình đã chia tay, câu sau là mời họ đến một buổi tiệc nhỏ để tạm biệt mọi người, cô sẽ đến Hàn.

- Hai cậu không về à, giao thừa thì phải đến mấy nơi lãng mạng chứ

Irene nghe xong thì ngại ngùng, cô mím môi nhìn lén biểu hiện của Seulgi

- Phải nhỉ, Irene có muốn vừa uống chocolate nóng vừa ngắm pháo bông với tớ không, ở ngọn núi phía sau trường học

- Lát nữa...hmm tớ cũng không bận gì, đi với cậu cũng được

Jennie bật cười khi thấy Irene giả vờ đắn đo, cô ghé tai nói nhỏ với Irene

- Nghiện mà còn ngại, đi với người ta đi kìa

- Hơ, ai nghiện, mà... cậu ổn thật không đó

- Tớ thì có làm sao, cậu hỏi mãi không biết chán à

Irene ôm chầm lấy Jennie, cô cũng không biết hiện tại Jennie có đang giả vờ hay không, nhưng quá khứ đã là quá khứ, cô chỉ hi vọng bạn thân của mình sẽ có cuộc sống tốt hơn, Jennie xứng đáng được như vậy

- Nè, cậu đi rồi cũng không biết khi nào mới về, sang đó, phải tự lo cho bản thân mình thật tốt đó. Phải gọi về đây đấy nhé!

Jennie gật đầu, cười nhẹ nhìn cô bạn thân, mấy câu dặn dò này cô đã nghe rất nhiều lần từ mọi người xung quanh rồi, cũng không ngờ là bản thân có ngày phải nhận những lời chia xa này. Seulgi sau khi kéo Irene đi khuất, Jennie cũng kéo vali vào trong

"Ngọn núi sau trường..."

Mắt em khẽ động

Em bước đến cửa ra vào thì đứng lại, tay nắm chặt tay cầm vali, hít một hơi, cũng không biết vì mục đích gì, em quay đầu nhìn về phía sau. Đôi đồng tử bất chợt đanh lại khi thấy một cô gái mặc đồ đen, rất giống người kia, em không tiến tới mà chỉ đứng đó nhìn vì em cũng không chắc nữa. Cô gái đó có vẻ cũng đi về hướng cửa nhưng sau khi em quay lại thì đột nhiên đứng im. Người này che chắn rất kĩ, đến nổi không thấy mắt mũi nhưng thân hình này, thật sự rất giống. Chỉ là em không còn đủ dũng khí, không còn đủ tin tưởng để xác thực. Cả hai đứng ở một khoảng cách rất xa, bất động nhìn nhau, được một thoáng, môi em khẽ động, thanh âm phát ra từ cổ họng khô khốc, còn nghe một chút run run

- J-Jisoo

Một đứa bé chạy tới ôm lấy chân cô gái làm cả hai đều dời tầm mắt. Jennie quan sát hai người, cô gái nhấc đứa trẻ lên ôm vào lòng, sau đó quay lưng về phía Jennie, cứ thế rời đi

"Thì ra là hai mẹ con"

Jennie không có biểu hiện gì thêm, cô cũng quay người, tiếp tục bước. Không có từ nào có thể diễn tả ánh mắt của cô hiện tại, không phải là thất vọng cũng không phải mong đợi, càng không phải cam chịu. Chỉ biết đôi mắt của cô lúc đó lầm lì, không còn cho người ta thấy bất kì cảm xúc gì nữa

Jennie bước đi và không có thêm một cái ngoái đầu nào, quá khứ ở đây, đau thương ở đây, kỉ niệm ở đây, hết thảy sẽ vĩnh viễn chìm vào trong hồi ức vụn vỡ. Lần tới quay lại, sẽ là lúc bản thân không còn nhớ bất cứ nỗi ám ảnh nào nữa!

-------------------------------------------------------

Sau khi Jennie hòa vào dòng người đông đúc, cô gái áo đen đó lại xuất hiện lần nữa. Đứa trẻ trên tay tò mò mà bi ba bi bô hỏi

- Chị gái thơm thơm ơi, chị kia là ai mà chị nhìn dữ vậy

- Là người mà cả đời này sẽ không bao giờ quên được

- Sao vậy ạ?

- ... Chị giúp em đi tìm mẹ

- Dạa

Cách một lớp khẩu trang và mắt kính, bé con không thấy được biểu hiện của chị gái mới quen nhưng hình như nó thấy khẩu trang của chị ươn ướt thì phải...

---------------------------------------------------

- Yah, Jisoo, cậu tới đây tại sao không ra gặp Jennie?

Seulgi và Irene vì quên áo lạnh nên trở lại sảnh, tình cờ thấy Jisoo ngồi ở ghế chờ. Họ càng ngày càng thắc mắc về chuyện của hai người này.

- Hai người tại sao lại chia tay vậy, là cậu ấy có lỗi với cậu nghiêm trọng đến mức không thể nhìn mặt nhau lần cuối luôn sao?

---------------------------------------------------

Ngày Jisoo từ sân thượng bệnh viện bước xuống.

Không biết đã qua bao lâu từ lúc mặt trời lặn mà đèn đường đã bật sáng rực rỡ, đã qua bao lâu mà dòng người đi lại trên quảng trường trở nên đông đúc, tấp nập, đã qua bao lâu mà người đứng lặng bên ngoài trời đã bị phủ đầy tuyết?

Jisoo về nhà khi đêm tối muộn, cậu đứng trước cửa nhìn đèn bên trong đã bật sáng, là Jennie về sao? Lòng cậu bỗng vui mừng nhưng rồi nỗi bất an cũng mau chóng áp bức thứ cảm xúc kia. Sao em còn về? Em vẫn chưa ghét mình à? Nếu em trở về, chính là Jisoo đã thất bại trong kế hoạch của bà Kim, em vẫn chưa hận mình, và nếu em không trở về, cậu vẫn là kẻ thất bại đó thôi, vì đã làm tổn thương em. Đôi gò má và chóp mũi Jisoo dần đỏ ửng khi thời gian chậm chạp trôi qua. Có nên vào nhà không đây? Lỡ như Jisoo lại thấy em khóc rồi trách mắng cậu, hay là em lao tới ôm chầm cậu, thì phải làm sao?

Đột nhiên cánh cửa được người bên trong mở ra, Jisoo bất ngờ hơi lùi lại nhưng người trước mặt không phải Jennie

- Mẹ?

- Sao con ở ngoài này mà không vào. Trời ơi con định làm người tuyết sống à?!

Mẹ Jisoo xót con mà la mắng, phủi đi lớp trắng xóa trên người con gái mình, Jisoo lúc này mới nhận ra trên người mình đầy tuyết. Bà kéo Jisoo vào trong nhà rồi vì đau lòng mà trách mắng đứa con không biết tự lo cho bản thân mình

- Con đó, bị cái gì mà đứng như tượng ngoài đấy, nếu mẹ không ra ...

Mẹ Jisoo dừng lại câu nói khi thấy Jisoo cứ đảo mắt khắp nhà, căn bản không nghe được bà nói gì

- Jennie không về nhà hả mẹ?

- Sao con bé phải về nhà mình?

-... Không về... cậu không về thật rồi kìa

Jisoo thì thầm thật nhỏ, cúi đầu giấu đi đôi mắt rưng rưng, đỏ ửng. Giờ phút này cơn nghẹn ngào đã làm cậu đến cất lời cũng khó khăn. Mẹ nhìn mà không hiểu cậu đang bị cái gì, con bà làm sao lại cười mà nước mắt theo đó tuông ra giàn giụa khắp mặt thế kia? Con bé có bao giờ khóc mà không một tiếng động trong khi vai run lên bần bật thế đâu?

- Con làm sao? Nói mẹ nghe. Sao lại cười rồi khóc?!?

- Con...con cũng không biết nữa mẹ ơi. Jennie sẽ đi trên con đường đẹp đẽ và bằng phẳng nhất, xa con là bước đầu để cậu ấy thành công rồi. Nhưng mà con... con buồn quá, lúc nãy con đã muốn đi tìm cậu ấy, muốn xin lỗi rồi một lần nữa hai đứa con làm lại từ đầu...

Giọng cô lạc đi khi bị tiếng khóc cùng tiếng nấc chèn vào

- Tại sao con không làm vậy?

-Con lấy tư cách gì để giữ cậu ấy lại bây giờ? Đến chiếc vòng tay tặng người ta, con còn cáng đáng không nổi, phải làm đủ việc mới có thể trả xong huống chi... Ở bên con thì cậu ấy sẽ không thể tỏa sáng. Jennie ưu tú như vậy, cũng rất thích ca hát nên nhất định sẽ thành công. Thiếu con, Jennie cũng không sao, còn con không có cậu ấy, như mất đi nửa trái tim rồi mẹ ơi...

Bàn tay liên tục đè lên mắt để bớt đau, để quệt đi nước mắt trong bất lực

- Con... mẹ xin lỗi...

Mẹ ôm cô thật chặt, tuy Jisoo nửa lời cũng không oán trách, nhưng bà vẫn dằn vặt vô cùng. Là bà...sinh đứa nhỏ này ra được, nhưng chưa từng lo cho nó chu toàn được. Jisoo từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, những ngày ba mẹ con vẫn còn phải ôm nhau thật chặt mà vẫn chưa đủ ấm, Jisoo đã đinh ninh sẽ mua một cái máy sưởi cho cả nhà rồi chỉ sau đó một tuần, bà đã bắt gặp con gái mình đang lén lút làm phụ bếp cho mấy quán ăn, còn số tiền nhận được thì thật sự gom góp để sắm máy sưởi. Dù là có bị trách mắng, nó vẫn giữ nụ cười mãn nguyện đó nhìn cái máy mình mới mua về

Dù đứa nhỏ này có thiếu thốn thứ gì mà những đứa trẻ khác hiển nhiên nhận được, nó cũng chẳng bao giờ khóc mà ngược lại sẽ nỗ lực để có được, dù là khó khăn đến đâu. Đứa con của bà, có bao giờ nó khóc một cách bất lực như hiện tại đâu?

- Suýt chút nữa, con và cậu ấy có thể tốt nghiệp cùng nhau rồi đó mẹ ơi... Con buồn quá, con... mới bây giờ mà con nhớ Jennie rồi, ngày mai ngày mốt con phải làm sao đây mẹ ơi... mẹ ơi!!

Thật quá đáng! Người con thiết tha muốn thấy mặt đến suốt đời lại gặp nhau ở tuổi mười bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com