Vo Tieu Tan Man Khuc
Thiếu Ca Tản Mạn Khúc | Tiết Lập Thu – 5. Hồi Mộng Vũ Thùy.Tác giả: Hoàng Hoa Phi Nguyệt.Xa thật xa nơi ngoại ô Thành Thiên Khải có một ngôi chùa tên là Tử Định. Một ngôi chùa được xây dựng đơn giản, không quá bề thế, vô cùng cổ kính, nằm khuất sâu trong rừng tre rậm rạp. Chỉ có người nào biết mới đến nơi này mới ghé qua dâng hương, cúng lễ.Mấy ai biết, nơi này có chứa bí mật của Hoàng thất. Những bí mật liên quan đến mặt mũi Hoàng tộc, không thể nói ra ngoài, chỉ có thể âm thầm duy trì trong lặng lẽ.Vào ngày Thất Tịch hôm đó, các Tăng nhân trong chùa được một phen hết hồn khi thấy vị dã tăng lang bạt mới đến hôm qua, đem một thân ướt mem thong thả đi từ sân sau băng qua đại điện, hướng về dãy thiền phòng. Theo sau y là vị Vương gia mà tất cả đều tưởng chừng như mất tích, bao nhiêu năm không thấy mặt giờ đột nhiên xuất hiện.Vĩnh An Vương – Tiêu Sở Hà.Hai người lặng lẽ xuyên qua một dãy hành lang hơi tối, leo lên cầu thang gỗ ọp ẹp, thêm một hành lang dài đối diện rừng tre đến trước một căn phòng nhỏ. Vô Tâm đẩy cửa đi vào, phía bên trong, cửa sổ đang để mở, có một lò than, than trong lò hãy còn đỏ hồng. Y tháo khuy cởi cà sa phủ lên giá, rồi cầm lấy ấm nước trên bàn gỗ đặt lên lò. Y vừa làm vừa nói với người đang đứng bên ngoài:"Vào đi."Thiền phòng đơn xơ, chỉ có mỗi một cái giường đơn chật hẹp, một tấm bồ đoàn, một cái bàn gỗ, một cái ghế... Hết thảy đồ vật bên trong, thứ gì cũng chỉ có một, đơn điệu, cũ kỹ đến tẻ nhạt. Tựa như đã quen cách với bài trí trong thiền phòng, Tiêu Sắt chẳng khách sáo thêm. Hắn đi thẳng vào bên trong, ngồi lên giường kế bên lò than ấm áp, dựa lưng bào bồ đoàn. Gương mặt góc cạnh lộ ra đôi nét thoải mái như đang hưởng thụ lạc thú nhân gian.Giũ hai ống tay áo ướt nhem của mình, Vô Tâm mở cái lư đồng nhỏ trên bàn, bỏ vào đó một mẩu hương rồi châm lửa. Không nhìn về phía Tiêu Sắt, Vô Tâm thong thả đi ra phía sau tấm bình phong đơn giản (1) nơi góc phòng, vừa đi vừa nói:"Ngươi đợi một chút, ta thay y phục đã."Tiêu Sắt lười biếng trả lời, tầm mắt rơi vào làn khói xam xám, thơm thơm bay lên từ trong lư đồng giữa bàn gỗ, đăm chiêu một chốc rồi cười nhẹ một âm."Cười cái gì?" Vô Tâm cởi lớp tăng y bên ngoài, nhẹ giọng hỏi."Ta chỉ thấy hơi lạ." Tiêu Sắt đáp. "Lạ chỗ nào?" Vô Tâm ngạc nhiên."Tông chủ Thiên Ngoại Thiên - Diệp An Thế, mang danh Sứ thần đến dự yến tiệc ở Bắc Ly. Chê cung vàng điện ngọc của Thiên Khải, chạy tới cái chùa hẻo lánh nơi ngoại ô xin tá túc. Chuyện này truyền ra ngoài, không làm trò cười cho thiên hạ mới là lạ." Tiêu Sắt nhìn đến nơi có tấm bình phong, chậm rãi nói. "Tông chủ của Thiên Ngọai Thiên và các tùy tùng hiện tại vẫn trong Hoàng Cung." Vất cái áo trong ướt nhẹp lên trên tấm bình phong, Vô Tâm thản nhiên. "Tiểu tăng chỉ là một hòa thượng của chùa Hàn Sơn, hiện đang vân du ngang qua Thành Thiên Khải. Lầu cao, gác tía gì đó vốn không hợp với tiểu tăng.""Mồm mép lươn lẹo." Tiêu Sắt lầm bầm, ánh nhìn rơi theo từng giọt nước đang nhiễu xuống từ y phục bị ướt của Vô Tâm. Bỗng, một cánh tay trắng trẻo giơ ra với lấy bộ y phục khô ráo được xếp gọn gàng trên bàn nhỏ gần tấm bình phong. Tầm mắt Tiêu Sắt vô thức chuyển sang bóng dáng hơi mờ phía sau tấm bình phong. Nháy mắt, gương mặt đỏ lên một chút, hắn liền xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa phòng. "Ngươi thì sao?" Không nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Sắt, Vô Tâm nhẹ giọng hỏi. "Giờ đây, ngươi đang dùng thân phận nào để nói chuyện với ta?"Thay vì trả lời, Tiêu Sắt cố ý hỏi ngược lại: "Ngươi muốn đối diện với ta bằng thân phận nào?""Đối với ta, ngươi chỉ là Tiêu Sắt thôi." Vô Tâm ló đầu khỏi tấm bình phong mỉm cười.Nói đoạn, Vô Tâm đi về phía lò than, nhấc ấm nước lên, rót một chén đầy đưa đến trước mặt Tiêu Sắt, thoải mái hỏi: "Trà không?" "Rượu?!" Tiêu Sắt nhìn chằm chằm vào chén nước trên tay Vô Tâm, nhả ra đúng một chữ."Ngươi nghĩ trà, sẽ là trà. Ngươi nghĩ rượu đó là rượu." Vô Tâm vừa cười vừa nói. "Nếu ông chủ Tiêu chê, Tiểu tăng uống một mình." Tiêu Sắt hừ một cái, cầm lấy chén, đưa lên môi, nhấp một ngụm, rồi nhăn mặt. Rượu đã cay lại có thêm chút chát, vị không ngon như các loại mà Tiêu Sắt thường uống. Tuy có chút không quen, nhưng hắn lại không buồn nói, chỉ lặng lẽ mở cái giỏ mây, lấy ra một đĩa bánh nhỏ đặt lên bàn."Liên Hoa Điểm?" (2) Vô Tâm nhấp nháp chén rượu, nhướng mắt. "Món điểm tâm này ngươi mang theo để cúng tế phải không?" "Người đó qua đời khi ta còn rất nhỏ." Tiêu Sắt không trả lời Vô Tâm. Hắn chậm chạp nói. "Trong ký ức của ta, người đó rất thích sen. Vào những ngày mưa, người đó luôn làm Liên Hoa Điểm cho ta và Tiêu Vũ cùng ăn.""Ngươi biết trước ta sẽ mời ngươi về phòng nên cố ý để lại? Nếu vị đó ở dưới suối vàng mà biết nhất định sẽ trách ta mất." Vô Tâm lắc đầu, giọng như chế giễu. "Năm nào cũng mang đến bao nhiêu đó, năm nay bớt một món thì có sao đâu." Tiêu Sắt bình thản trả lời. "Huống hồ, ngươi dầm mưa lâu như thế, nên ăn chút gì đó để có sức, chốc nữa có sức dự yến trong Hoàng Cung.""Thế cũng được." Vô Tâm không chút kiêng dè, cầm lấy một cái bánh, bẻ một mẩu, bỏ vào miệng. Thoáng chốc đồng tử trong mắt Tiêu Sắt co lại. Không rõ từ khi nào, Vô Tâm đã bẻ một mẩu bánh đưa đến chạm vào môi của hắn."Ngươi cũng ăn một miếng đi. Bánh của ngươi, ta ăn một mình, thấy hơi ngại." Vô Tâm vừa cười vừa nói, trên mặt chẳng có chút biểu hiện nào gọi là ngại.Tiêu Sắt cảm thấy có chút phiền. Hắn bực bội cầm lấy mẩu bánh, làu bàu: "Mặt dầy như ngươi mà cũng biết ngại sao?""Ta có phải là Phật đâu mà không có các cảm xúc nhân gian. Huống hồ..." Vô Tâm ngồi xuống giường, bên cạnh Tiêu Sắt. Y nói tiếp: "Trước mặt ngươi, ta lại càng không thể che dấu tâm tư của chính mình." Gió từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng làm phong linh (3) treo trên cao lay động, phát ra âm thanh leng keng, lanh lảnh. Trong phòng, củi cháy lách tách khiến Tiêu Sắt đột nhiên thấy hơi ngộp. Hắn nhoài người, vươn tay đến ấm nước, tự rót cho mình một bát, chậm rãi uống vài hớp, lạnh giọng:"Tại sao lần này ngươi dẫn người của Thiên Ngoại Thiên đến Bắc Ly?" "Ta được mời đến dự yến mừng sinh thần Thiên Chính Đế." Vô Tâm đáp không cần suy nghĩ."Bớt nói dối." Tiêu Sắt mắng, thanh âm lạnh thêm đôi phần. "Đừng lấy sinh thần Nhị Ca của ta ra làm lý do. Thiên Ngoại Thiên chỉ cần gửi quà đến, cả triều đình Bắc Ly, không một ai dám cất lời trách móc.""Ầy..." Vô Tâm cười cười một chút rồi nhẹ giọng đáp:"Chẳng qua, ta chỉ là thay mẫu thân đến thăm cố nhân thôi."Tiêu Sắt lắc đầu, nhàn nhạt nói. "Người có biết, hành động lần này của ngươi chỉ khiến nghi hoặc giữa Bắc Ly dành cho Thiên Ngoai Thiên, hay nói trắng ra là nghi kỵ của Thiên Chính Đế dành cho ngươi càng lúc nhiều hơn chứ không bớt được phần nào chăng?" "Biết." Vô Tâm rũ mắt."Đã biết còn cố ý đến làm gì?" Tiêu Sắt dựa lưng vào bồ đoàn, lộ nét không vui. "Đối với một kẻ có đầy thần thông như ngươi, muốn đến là đến, nói đi là đi, có chỗ nào ngươi không thể đến. Đâu cần gióng trống khua chiêng, làm rình rang đến mức ta ở Thành Tuyết Nguyệt còn biết ngươi sẽ đến Thành Thiên Khải. Cả Triều đình Bắc Ly đều sợ ngươi gây họa lập tức mời ta quay về trấn thủ Thành Thiên Khải đây này.""Làm phiền ông chủ Tiêu rồi." Vô Tâm nghiêng đầu, nói như đùa: "Nhân sinh trên đời, đặc biệt những kẻ ngồi trên Hoàng vị luôn ôm bao nhiêu nghi ngờ chất đầy trong lòng. Lần này, quả thật tiểu tăng có việc cần về Thiên Khải, nhưng do thân phận đặc thù, dù ta không làm gì vẫn khiến những kẻ đó bất an, nghi ngại. Đến trong im lặng chi bằng đường đường chính chính đi vào từ cổng chính. Xong việc, đường hoàng đi ra, ta không hại ai, cũng chẳng làm gì ai. Ngược lại chẳng ai dám gây khó dễ đến ta.""Cái đó là do ngươi tự nghĩ!" Tiêu Sắt có chút giận, lập tức phản bác. "Ngươi, kẻ đi đến nơi nào, tạo ra phong ba nơi đó. Ngươi không thấy biểu hiện Hằng Vương - Ngao Phúc Luân vào ngày hôm qua sao? Chẳng lẽ ngươi không tự hỏi tại sao hắn một câu là kiếm ngươi sinh sự, hai câu là dồn ép, cố ý gây khó dễ cho ngươi hả?""Cái này..." Vô Tâm khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một chút rồi nói đầy ngây ngô: "Đúng là ta có tự hỏi. Nhưng, ta không nhớ bản thân có gây thù chuốc oán với Hằng Vương.""Vô Tâm, ngươi cố ý đùa với ta chứ gì?" Tiêu Sắt gắt gỏng. "Ngươi có biết đứa trẻ mà sư huynh của ngươi - Vô Trần mang đi là ai không?""Ngươi đang nói Tiểu Mãn?" Vô Tâm gãi mũi. "Thằng bé là chắt của Toái Không Đao -Vương Nhân Tôn.""Không phải!" Tiêu Sắt giận dữ quát. "Ngươi đừng nói với ta, ngươi lấy thân ra cản đường cho hai người kia chạy tới Vu Điền Quốc mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhé. Chỉ là một đứa trẻ tầm thường và vài tên đao khách bé nhỏ, mắc chứng gì Hằng Vương của Nam Quyết phải ghi thù với ngươi?""Tiêu Sắt, ngươi có thể nói rõ một chút được không?" Vô Tâm hơi giật mình."Đứa trẻ đó đúng là chắt bên ngoại của Vương Nhân Tôn." Tiêu Sắt thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói. "Nhưng dòng máu của nó lại thuộc về Hoàng tộc Nam Quyết. Nếu xét kỹ về thân phận, đứa trẻ đó ngang hàng với Hoàng Đế hiện tại của Nam Quyết, nó là dòng máu cuối cùng của Hoàng tộc cũ đã bị Hoàng gia Ngao Thị soán ngôi đoạt vị.""Ồ..." Vô Tâm tròn mắt gật gù, nói lời cảm thán: "Bách Hiểu Đường quả nhiên biết hết mọi việc trong thiên hạ."Đối trước biểu hiện khá ngốc của Vô Tâm, Tiêu Sắt không còn muốn nói thêm. Tuy trong lòng rất bực bội, hắn vẫn miễn cưỡng hỏi: "Không biết Diệp tông chủ đã có cách xử lý ân oán với Hằng Vương chưa?" Vô Tâm uống hết chén rượu trên tay, trả lời dứt khoát: "Không có.""Ngươi thật là..." Tiêu Sắt tặc lưỡi. "Hôm nay là Thất tịch đấy." Vô Tâm cười nhẹ, đột ngột chuyển đề tài. "Thì sao?" Tiêu Sắt ngán ngẩm hỏi ngược lại."Nơi này, không phải Hoàng cung, không có Tông chủ Thiên Ngoại Thiên - Diệp An Thế cũng không có Vĩnh An Vương - Tiêu Sở Hà. Chỉ có một ông chủ sơn trang trên núi tuyết tên là Tiêu Sắt; một hòa thượng lang bạt gọi là Vô Tâm, tình cờ gặp lại, cùng nhau đàm đạo, bàn vài chuyện xưa. Những chuyện thế sự, tranh đấu giang hồ, khi khác chúng ta sẽ nói. Có được không?" Vô Tâm nói thật chậm rãi. "Ngươi muốn nói chuyện gì?" Tiêu Sắt lười cãi lại."Khi ta cùng Mạc thúc thúc quay về Thiên Ngoại Thiên, trong một chiều đầy gió tuyết, mẫu thân của ta có kể một câu chuyện cũ kỹ." Vô Tâm dời tầm mắt ra cửa sổ."Ngươi đã nghe được những gì?" Tiêu Sắt rũ mắt nhìn mưa, nhỏ giọng."Không nhiều lắm." Vô Tâm nhỏ giọng. "Chỉ là vài câu chuyện vụn vặt khi mẫu thân còn ở trong cung, về một vị cố nhân được mang danh: một trong những người phụ nữ được Minh Đức Đế yêu nhất.""Phư..." Tiêu Sắt buột miệng cười một cái, cứ như câu nói vừa rồi của Vô Tâm đã khơi dậy một chuyện rất buồn cười."Người trong thiên hạ nói rằng khi Minh Đức Đế còn là tại thế (4), trước, hắn yêu nhất là Trắc Phi của mình; sau, yêu thêm một nữ tử và sắc phong cho nàng danh hiệu: 'Tuyên Phi'. Mỗi người phụ nữ được coi là: 'yêu nhất' đều sinh cho hắn một người con trai. Đó là Lục Hoàng Tử và Thất Hoàng Tử. Cuối cùng, Thất Hoàng Tử không may qua đời khi còn trẻ. Vào ngày Minh Đức Đế băng hà, Tuyên Phi vì quá đau khổ, bạo bệnh quy tiên, thuẫn táng cùng Tiên đế tại Hoàng lăng. Lục Hoàng Tử trở thành Vĩnh An Vương, phò tá Thiên Chính Đế lên ngôi, rời khỏi Thiên Khải, không rõ tung tích.""Đúng là một câu chuyện hài hước." Độ cong trên môi Tiêu Sắt đậm hơn một chút."Có lẽ vậy." Vô Tâm rũ mắt, gật đầu. "Lời nói của thiên hạ hay từ Bách Hiểu Đường truyền ra, đôi khi vốn vì một mục đích đã được xếp đặt sẵn. Có đôi khi để bảo vệ danh dự của Hoàng thất, bảo vệ mặt mũi Bắc Ly." Tiêu Sắt trầm ngâm một chút. Không hiểu vì sao, hắn lại nói: "Hôm nay, ở đây không có Tiêu Sở Hà, cũng không có Diệp An Thế. Chỉ có ta và ngươi. Nếu ngươi thật lòng muốn nghe, ta cũng sẵn lòng kể cho ngươi nghe, câu chuyện về một gia tộc quyền quý bậc nhất ở Bắc Ly, để xem chuyện của ta kể hay chuyện ngươi nghe được là sự thật.""Được." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt, chăm chú lắng nghe."Khi xưa vào một đêm Thất Tịch đẹp trời, có một cô gái sống trong phường dệt ở Thành Thiên Khải ra sông thả đèn. Tình cờ nàng gặp một vị công tử hào hoa. Công tử sau khi gặp nàng đã không thể rời xa, tìm cách tiếp cận, tình chàng, ý thiếp, cùng nhau trải qua một đêm hoan lạc. Đến sáng hôm sau, nàng mới biết công tử là một trong những hoàng tử đã được phong Vương gia, có phủ đệ riêng, người hầu kẻ hạ, còn có cả Trắc phi.Vương gia đón nàng về phủ, đối xử ân cần, tình sâu như biển, nhưng nàng chỉ là một dân nữ tầm thường, hắn không thể cho nàng danh phận dù chỉ là thứ thiếp. Dù thế, nàng lại yêu Vương gia sâu nặng, nàng bằng lòng ở trong Vương phủ mà không cần bất kỳ danh phận nào. Cho đến một ngày nọ, khi cô gái họ Dịch xuất hiện, nàng mới biết, người mà Vương gia yêu nhất không phải là nàng. Thì ra ngay từ đầu, Vương gia chọn nàng chỉ vì gương mặt nàng có đôi nét giống với cô gái họ Dịch kia.Đối trước sự thật phũ phàn, nàng không cam lòng, quyết giành lại Vương gia từ tay cô gái họ Dịch. Cuộc chiến tranh đoạt tình ái diễn ra, mặc cho nàng làm gì thì làm, cô gái họ Dịch chỉ dửng dưng. Thậm chí khi nàng giành lấy vòng tay Vương gia trước mặt cô gái đó, cô gái họ Dịch còn tỏ ra vui mừng, càng ngày càng lãnh đạm với Vương gia. Về sau, Vương gia cũng vì những trò tranh giành nàng đã làm ra mà ghẻ lạnh nàng.Tuy vậy, vận may lại mỉm cười với nàng, nàng đã có thai, là một bé trai, đã thế còn sanh trước cô gái kia vài tháng."Tiêu Sắt ngừng lại một chút, hắn nhướng mày như vừa nhớ ra điều gì đó rồi nhìn Vô Tâm, vừa nói vừa đùa: "Hình như luc này Vương gia đã giành được Hoàng vị rồi, phải gọi là Hoàng thượng mới đúng.""Sau đó thì sao?" Vô Tâm hỏi."Sau đó..." Tiêu Sắt nheo mắt, giọng điệu chậm rãi. "Sau đó, cô gái họ Dịch sinh ra một bé trai, Hoàng thượng vui mừng hết sức, lập tức phong cho cô ta thành Tuyên phi. Còn nàng, chẳng có nổi một danh phận 'phi tử', chỉ được xem như là thân mẫu của Hoàng tử, sống quạnh quẽ tựa cái bóng trong Hoàng cung hoa lệ. Nàng buồn không được lâu thì vị Tuyên phi kia sau khi sinh đứa trẻ đã cùng tình lang nắm tay nhau bỏ trốn khỏi Hoàng cung. Lúc bấy giờ, long nhan thịnh nộ, không ai dám giữ đứa trẻ của vị nương nương bỏ trốn. Cuối cùng, những vị nương nương quyền quý khác lấy lý do nàng mới sinh, đẩy đứa trẻ xúi quẩy đó đến chỗ của nàng. Nơi hoàng cung hoang vắng, nàng xuất thân dân nữ, không có nhà ngoại đỡ đầu, không quyền không thế, cũng chẳng có được tình yêu của đế vương, nàng không có tiếng nói, không có quyền từ chối các nương nương kia. Nàng đã phải nuôi con của mình cùng đứa trẻ của người mà nàng ghét nhất. Cho đến ngày vị nương nương kia quay lại, đứa trẻ đáng ghét được đón đi, người mà nàng yêu nhất vẫn không đoái hoài đến nàng. Cuối cùng nàng ra đi trong một đêm Thất Tịch đầy mưa. Khi đứa trẻ của nàng còn rất nhỏ.""Rồi, đứa trẻ của nàng làm sao có thể tồn tại giữa Hoàng cung?" Vô Tâm nhẹ giọng."Đứa trẻ đó từ nhỏ đã nhận ra, chỉ có nổi bật hơn tất cả anh em, giành được sự chú ý và yêu thương của Hoàng thượng mới có thể tồn tại. Trong vô thức, nó luôn cố giành lấy yêu thương và chú ý của tất cả Hoàng thất, trở thành niềm tự hào của Hoàng thượng. Họ gọi đứa trẻ là thiên tài, ta gọi đứa trẻ là kiên định, không từ bỏ cơ hội được tồn tại, được là chính mình.""Cho nên Bách Hiểu Đường chỉ truyền ra ngoài mẫu thân của nó là Trắc Phi mà Hoàng thượng yêu nhất. Không nhắc gì đến nhà ngoại, chỉ cho thế gian biết điều cần biết, vừa bảo toàn mặt mũi Hoàng thất, cũng là bảo vệ mặt mũi cho Hoàng đế tương lai." Vô Tâm không nhanh, không chậm, ôn tồn tiếp lời."Tiếc quá, đứa trẻ đó không muốn long vị trống rỗng." Tiêu Sắt trầm ngâm tiếp lời.Cả hai người phút chốc lại chìm trong khoảng lặng. Tiếng mưa âm vang đầy ngập gian phòng bé nhỏ. Thêm một vài khoảng lặng trôi đi, cuối cùng Tiêu Sắt khẽ cười một cái, giơ chén về phía Vô Tâm như kính rượu, nhàn nhã hỏi: "Sao nào, chuyện ta vừa kể có giống chuyện ngươi đã nghe?""Không hoàn toàn giống, nhưng có đôi phần không sai." Vô Tâm nói. "Mẫu thân kể, ở trong cung, người chỉ để tâm đến một vị phi tử. Đó là một người rất kỳ lạ, đem lòng yêu một người không yêu mình, để rồi ra đi một cách yên lặng, chẳng ai quan tâm, không ai biết đến.""Nói thế cũng không sai." Tiêu Sắt thản nhiên. Nói đến đây, Vô Tâm bỗng ngập ngừng: "...Ta đến đây vốn vì ba mục đích." "Ngươi nói." Tiêu Sắt nhướng mày, hơi ngạc nhiên."Đầu tiên, đúng là vì mẫu thân của ta. Sau đó..." Vô Tâm ngừng lại một chút, y đưa tay tháo túi đeo bên hông lấy ra một nhánh cây hơi khô, chậm rãi nói tiếp: "Chính vì, ta muốn gặp ngươi để hỏi một vấn đề."Một nhánh Hồng Đậu đã khô, trên nhánh cây có ba hạt hồng đậu. Nháy mắt, trái tim Tiêu Sắt tựa như ngừng đập.Cẩn trọng vuốt ve nhánh Hồng Đậu trong lòng bàn tay. Vô Tâm ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Sắt, ngữ khí nghiêm túc: "Cách đây không lâu, ở ngôi nhà nhỏ bên hồ tại Hàn Châu, ta có một giấc mơ rất hoang đường liên quan đến ngươi. Tiêu Sắt, ngươi hiểu ta đang muốn nói gì không?"Tiêu Sắt mở miệng định nói. Nhưng hắn chưa kịp nói, từ bên ngoài thiền phòng đã có bóng người vội vã chạy vào, cắt ngang lời hắn muốn nói. Đó là một lão hòa thượng trông đã quá ngũ tuần (5), vai khoác cà sa đỏ, run run quỳ xuống. "Vĩnh An Vương Điện hạ ghé thăm, lão nạp không kịp nghênh đón từ xa, mong Điện hạ bỏ qua tội bất kính." Lão Hòa thượng nói lớn."Ngươi là?" Tiêu Sắt nheo mắt, cố nhớ xem bản thân có từng gặp qua vị Hòa thượng kia chưa."Là lão nạp, Tận Ý, chủ trì của Chùa Tử Định. Điện hạ không còn nhớ ta sao?" Lão Hòa thượng run giọng."À!" Tiêu Sắt thốt ra một âm, trong giọng có chút mừng rỡ. Nói đoạn, Tiêu Sắt chậm rãi đến gần dỡ vai vị Hòa thượng đứng dậy, trầm giọng: "Tận Ý đại sư lâu quá không gặp, người vẫn tốt chứ?""Điện hạ, bao nhiêu năm trôi qua không thấy Điện hạ quay về... Lão nạp...Lão nạp rất lo lắng cho người." Tận Ý ngẩng đầu, hai mắt đỏ cả lên, không nén được hân hoan, run run đáp. "Tận Ý đại sư tấm lòng Bồ Tát, Bổn vương vô cùng cảm kích." Tiêu Sắt nói lời khách sáo."Chủ trì, phòng khách chánh điện (6) đã dọn xong." Một âm thanh khác vang lên, một tiểu hòa thượng lú đầu nhìn vào từ cửa chính, chắp tay hành lễ, vội nói."Điện hạ, thiền phòng dành cho tăng lữ chật chội, lão nạp mời ngài dời gót ngọc đến phòng khách ngoài chánh điện, cùng hàn huyên, đàm luận Phật pháp." Tận Ý đối trước Tiêu Sắt cung kính hành lễ, vui vẻ nói. Thoáng chốc, Tiêu Sắt nhanh chóng đảo mắt sang chỗ Vô Tâm đang ngồi, rồi nhìn Tận Ý tựa như có chút bối rối. Tận Ý lập tức nhìn theo ánh mắt Tiêu Sắt, lão hỏi nhỏ:"Điện hạ có quen với vị dã tăng kia?""Có quen." Tiêu Sắt xác nhận."Nếu vậy, lão nạp cũng mời đại sư cùng đến chánh điện. Chúng ta cùng dùng trà, đàm luận Phật học." Tận Ý vui vẻ nói nhanh, biểu lộ chân thật, không chút dối trá."Ý tốt của Tận Ý đại sư, Tiểu tăng xin nhận." Vô Tâm đứng dậy, chắp tay đối trước Tận Ý, cung kính hành lễ. "Nhưng mà, mục đích đến đây của Tiểu tăng đã thực hiện xong. Tiểu tăng còn việc khác phải làm, không tiện ở lại."Nói đến đây, Vô Tâm đi đến góc phòng, lấy đấu lạp (7) treo trên tường đội lên đầu. Không nói thêm lời nào, y chậm rãi bước đến gần Tiêu Sắt, kéo tay hắn ra, thả vào tay hắn nhánh Hồng Đậu ban nãy y đã cầm. "Tiêu Sắt." Vô Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của người trước mặt, nghiêm túc nói: "Vật này, ta không thể nhận, trả lại cho ngươi." Khoảnh khắc đó, Tiêu Sắt ngỡ như tai mình bắt đầu ù lại, trái tim trong lồng ngực đau nhói. Không chờ Tiêu Sắt có phản ứng, Vô Tâm buông tay hắn ra, cao giọng nhắc nhở:"Vĩnh An Vương, nhớ đừng đến trễ yến tiệc quan trọng."Vô Tâm vừa nói dứt lời, bóng trắng đã đứng ngoài cửa phòng, giọng rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh: "Cáo từ."Lời nói rơi xuống, mũi chân đã điểm lên lan can gỗ bên ngoài. Nháy mắt, tăng y mang sắc trắng tung bay vào màn mưa mịt mù trắng xóa rồi mất hút nơi rừng trúc bạt ngàn."Công phu tốt!" Vị trụ trì của chùa Tử Định nhìn theo Vô Tâm ngẩn ngơ khen ngợi. Xong, lão giật mình sực nhớ lý do vì sao đến đây. Lão liền lên tiếng mời Tiêu Sắt ra khỏi căn phòng buồn tẻ, đi đến phòng lớn dành cho khách.Thay vì nhìn theo người bỏ đi, đáy mắt Tiêu Sắt lại rơi vào đôi giày cỏ nằm bơ vơ trong góc phòng. Có người đi vội đến nỗi quên mang giày, cứ để chân trần băng qua rừng giữa gió mưa."Chuyện gì khiến y phải bỏ đi vội vã đến thế?" Tiêu Sắt thầm hỏi.Nắm nhánh Hồng Đậu trong tay, gương mặt Tiêu Sắt vẫn như mọi ngày, không biểu lộ bất kỳ điều gì. Hắn gật đầu đồng ý với Tận Ý, rồi bảo lão đi trước dẫn đường. Bên ngoài trời, mưa vẫn rơi đều. Trong phòng lớn, lò than ấm áp, không một giọt mưa chạm vào làm ướt cơ thể. Cớ sao đáy lòng lại âm vang cỗ cảm giác giá lạnh?Ghi chú:(1) Tấm bình phong: một loại đồ dụng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng kết nối nhau, bằng bản lề hoặc là bẳng phương tiện khác. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được tạo ra từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dụng để coi trang trí, sự dụng để chia phòng, hoặc là bằng nhiều cách khác, giống chắn lại gió.(2) Liên Hoa Điểm: tên một món điểm tâm, bánh ngọt, còn có tên khác gọi là Hà Hoa Tô, một loại bánh ngàn lớp có tạo hình hoa sen. Chủ yếu vỏ ngoài được làm từ bột, nhân đậu xanh, hoặc bột hạt sen. (3) Phong linh: Chuông gió.(4) Còn tại thế: còn sống.(5) Ngũ tuần: Năm mươi tuổi, một tuần là mười tuổi.(6) Chánh điện: Điện thờ Phật chính của chùa, miếu. (7) Đấu lạp: nón tre,trúc có mạn che mặt thường thấy trong phim cổ trang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com