TruyenHHH.com

Vo Quyt Day Co Mong Tay Nhon Thien Pham Qua Tan


Khi cô từ chỗ bác sĩ Hạ đi về là khi sắc trời đã tối, đường phố rạo rực ánh đèn lung linh.

Tần Lộ cảm thấy hơi chán ăn định nhờ dì Ngô nấu chút cháo nhưng lại đột nhiên nhớ tới gần nơi này hình như có một quán cháo liền bảo tài xế đưa xe đi đến quán cháo gần bệnh viện quen thuộc.

Vùng này là trung tâm thành phố C thời xưa nên có rất nhiều cửa hàng có biển hiệu lâu đời. Nhớ năm đó khi cô cùng Sầm Gia Lạc hẹn hò, Tần Lộ vì sợ lòng tự trọng Sầm Gia Lạc bị tổn thương khi cùng cô hẹn hò ở những nói xa hoa nên liền nói dối anh rằng cái cô yêu nhất là việc khám phá các quán ăn bình dân ngon, thế là khắp nơi trên thành phố C, từ đầu đường đến cuối ngõ, toàn bộ các hàng quán nhỏ bé ít người đến đều được hai người khám phá ra hết.

Quán cháo này cũng là Sầm Gia Lạc phát hiện ra, nếu so sánh với các quán khác, nàng ăn cháo cũng có thể tiêu chảy nhưng cháo nơi này lại là cái làm nàng thỏa mãn nhất.

Cửa hàng đơn xơ, giản dị, xen lẫn trong rất nhiều các cửa hàng thức ăn nhanh trang trí rực rỡ, bắt mắt từ trong ra ngoài. Vào lúc tan tầm, những con người lao động không có thời gian về nhà nấu cơm tấp nập ra vào quán nên khi xe của Tần Lộ dừng trước cửa thì không thể tránh khỏi sự thu hút với người khác.

Dẫm giày cao gót đi vào trong cửa hàng, nơi đây không có nhiệt tình chu đáo của nhân viên phục vụ, cũng không có quản lý biết rót mật lòng người. Tần Lộ nhìn xung quanh một chút thì thấy khắp quán, bốn phía bàn ghế nào cũng có chút dầu mỡ liền quyết định mua về. Khi đang chờ đóng gói, cô nhìn thấy thái độ không kiên nhẫn của chủ tiệm cháo liền có chút sững sờ.

Trong trí nhớ của cô, mỗi lần tới đây thưởng thức đều là những ký ức sung sướng mà hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, cô đột nhiên hoài nghi liệu ký ức của cô có khi nào chỉ là sự tưởng tượng.

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là do thời gian thay đổi mọi thứ mà thôi. Cô lúc trước tính tình quá tốt, có thể vì tình yêu ủy khuất chính mình, nhưng cô hiện giờ quá mức kiêu căng, càng ngày càng bắt bẻ ?

Cái gì cũng sẽ thay đổi thôi, hiện giờ Tần Lộ tự nhiên sẽ vì cái gì mà đối xử thiệt thòi với chính mình. Thấy cô hơi im lặng, không có ý định cầm cháo, chủ quầy nghi hoặc nhìn cô mà dò hỏi:

"Xin hỏi, cô còn muốn mua thêm cháo không ?"

Cô giật mình, ở trong ký ức tỉnh dậy, liền xoay người cầm túi cháo mà ra khỏi cửa hàng.

Có thể năm đó cô thật sự là vui sướng, chỉ là phần vui sướng và hạnh phúc này cô hiện giờ đã là quá khứ cô không muốn chìm đắm, Tần Lộ bước ra khỏi cửa hàng cháo, vừa định lên xe,người lại bị gọi lại.

"Lộ Lộ - "

Sầm Gia Lạc nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là có chút kinh ngạc. Cái kinh ngạc ấy thậm trí có vài phần vui mừng không giấu giếm.

Cuối cùng, người quen cũ gặp nhau, nhìn mặt cũng phải nhớ ân tình, bọn họ vẫn là quyết định cùng nhau ăn bữa cơm chiều chỉ là cần thay đổi địa điểm ngồi xuống.

"Trước kia thật là ngốc, em nói với tôi thích ăn ở các quán ăn nhỏ bên đường, tôi liền tin là thật."

 Tại nhà hàng kiểu Phép, Sầm Gia Lạc xin lỗi mà cười cười: "Tôi vẫn luôn tiếc nuối chưa mời em đến nhà hàng ăn một bữa, hy vọng sau này tôi sẽ có cơ hội đền bù."

Tần Lộ nhíu nhíu mày: "Chỉ sợ là em không thể sắp xếp lịch trình công việc được."

Nàng thản nhiên từ chối anh không hề khách khí khiến không khí tức khắc có chút gượng gạo, hai người chỉ có thể cúi đầu yên lặng mà dùng cơm. Lúc lâu sau, Sầm Gia Lạc mới mở miệng nói:

 "Đúng rồi, sao hôm nay em lại tới nơi đó?"

Tay Tần Lộ dừng lại, cô bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ Hạ nói:

"... Tần Lộ, tôi là bác sĩ tâm lý, không phải là chuyên gia tình cảm. Lại nói về chuyện giữa cô cùng Sầm Gia Lạc...... Viêc anh ta lúc trước bỏ đi đã khiến cho cô bị ảnh hưởng rất lớn, dù hiện giờ cô đối với anh là loại cảm xúc gì thì tôi đều cảm thấy hai ngươi cần tìm một thời điểm thích hợp để nói chuyện......"

Tần Lộ ngẩng đầu: "Sầm Gia Lạc, bộ phim điện ảnh của anh đã có lúc nào hạ nhiệt?"

Một giờ sau, rạp chiếu phim.

Tần Lộ bao hết một phòng cùng Sầm Gia Lạc ngồi giữa phòng chiếu phim. 

Phim điện ảnh nghệ thuật, hình ảnh tinh tế duy mĩ nhưng Tần Lộ lại thất sự không thích bởi nó với chuyện xưa cũ của cô có quá nhiều điểm tương tự, cô dần đắm chìm trong nó .

Tâm tình dần dần theo cốt truyện mà phập phồng,cô nhớ lại khi mới gặp Sầm Gia Lạc, khi bản thân rung động, nhớ lại lần đầu cùng anh nói chuyện, cùng với lần đầu cô cưỡng hôn anh...

Rất nhiều ký ức bị thứ tương tự kia nhắc tới, Tần Lộ rũ mắt xuống, không dám nhìn nữa mà quay sang hỏi bên người cạnh: 

"Bộ phim này có kết cục như thế nào?"

Cả căn phòng chỉ có chút ánh sáng từ màn ảnh phản lại nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh, Tần Lộ chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp đáp lại: 

"Kết cục...chính là đem những tiếc nuối đó đi sửa chữa, là một cái kết mở, dù hai người bước đi trên hai con đường khác nhau nhưng rất có khả năng tương ngộ* ."

*Ở đây là gặp lại nhưng cũng có thể là bắt đầu lại nên mình không muốn thay đổi bởi nó sẽ bị bớt nghĩa.

Tần Lộ cười cười: "Thế này cũng...khá tốt."

Sầm gia Lạc còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe cô mở miệng nói:

"Sầm Gia Lạc, em muốn hỏi anh một vấn đề, vì sao năm xưa anh lại nhận lấy chi phiếu?"

Cô vừa cất lời, xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn âm thanh từ bộ phim phát ra, bọn họ đều có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương. Hồi lâu sau, Sầm Gia Lạc mới mở miệng.

Hắn nói không nhanh không chậm nhưng lại mang theo một cảm giác vô cùng mệt mỏi: 

"Lộ Lộ, em có biết lúc trước tôi đứng bên cạnh em là cảm giác....áp lực ra sao?"

Trên màn ảnh hình ảnh có chút mơ hồ, nữ chính khóc đến tê tâm liệt phế khiến Tần Lộ nhìn mà mắt cũng một tầng mờ ướt, cô mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: 

"Quả nhiên, trong hiện thực, tiếc nuối là thứ không thể thay đổi."

Sầm Gia Lạc cười khổ: 

"Tôi biết, tôi cũng không có gì hối hận cần tiếc nuối. Chỉ làsau khi về nước lại nghe nói chuyện của em, tôi mới biết tôi thật sự vẫn là không buông tay được, dù chỉ có một tia may mắn, tôi cũng muốn đánh cuộc một lần. Hôm nay khi nhìn thấy em xuất hiện ở đó, lòng tôi đã kích động biết bao...... 

Lộ Lộ,trong lòng em thật sự là vẫn còn thích tôi đúng không? Chúng ta thật sự còn có cơ hội đúng hay không?"

Tần Lộ đang uống nước, bị hai lời nói cuối của hắn làm cho sặc mà ho khan.

Anh nói mà không suy nghĩ sao. Là khi thấy cô.... là khi thấy cô sống không tốt nên mới suy nghĩ mà nói ra?...

Tần Lộ xôn xao đứng lên:

"Sầm Gia Lạc, anh đừng khinh người quá đáng! Năm đó ba tôi chưa cho anh áp lực, không dùng tiền nhục nhã anh thì anh sẽ không rời đi sao? Vậy anh nói xem, anh muốn chúng ta quay lại là chuyện như thế nào?

Anh đã bao giờ nói ta biết nguyên nhân thật sực của năm đó? Nếu thật sự là vì ba tôi, vì sao chỉ bằng vài câu châm ngòi ly gián anh liền đi rồi, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi sao, hôm đó tôi ở cửa đợi anh một buổi tối, về nhà liền phát sốt cao, sau này còn bị bệnh mất ngủ, anh muốn biết tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở kia sao, bởi vì bác sĩ của tôi ở nơi đó!

Nhớ năm đó, anh đối với tôi cái gì cũng có thể không cần mà cuối cùng lại vì không thể hiểu được nguyên nhân, nói rời đi liền rời đi, anh cũng thật 'đơn giản', anh có từng nghĩ lại hay chưa?..

Vậy mà anh hiện tại lại muốn cô gái ngu ngốc kia sau này lại một lần nữa tin tưởng nam nhân!"

Nói hồi hơi dài, khẩu khí rất lớn nhưng biểu tình lại vô lực, Tần Lộ nói đến những lời sau âm thanh có chút run.

Sầm Gia Lạc nhìn cô, có chút khiếp sợ, có chút đau lòng nhưng cuối cùng chỉ biết mím môi trầm mặc. Tần Lộ xúc động nói xong giờ lại có chút hối hận, vừa tính đạp cửa mà hung hăng rời đi liền nhận ra nói này lại không có cửa cho cô đạp.

Lúc này, may mắn thay, trong ví truyền đến âm thanh điện thoại, Tần Lộ lấy di động ra. Trên màn hình hiển thị là Triển Lê gọi đến.

*** Mọi người ơi, đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết nỗ lực của em***Hãy để lại cho em một bình chọn nếu mọi người đón chờ chương tiếp theo nhé***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com