TruyenHHH.com

Vợ ơi, trong bụng anh có bé cưng của tụi mình nè!

Phần 6

Tatanu91

6.

Để bù lại, tôi thường lên thành phố vào ban ngày, viện nghiên cứu ở xa và điều kiện ăn uống không được tốt cho lắm, nên tôi sẽ lái xe vào thành phố mua ít đồ cho bọn họ rồi quay lại. Món ăn đặc sản cũng rất ngon, đồ dùng tiện lợi,... tôi mua cũng khá nhiều thứ cho nên mỗi lần thấy tôi bọn họ đều mừng rỡ, cười toe toét.

Tất nhiên, việc chính vẫn là mua cho Phó Tồn Sâm các loại vitamin B11, DHA,... đều được chuẩn bị đầy đủ. Sau đó vào mỗi buổi tối, anh ấy sẽ ngồi ở đầu giường xem số liệu, còn tôi sẽ tìm những phương pháp để dưỡng thai dành cho bé cưng.

Như thể chuyện [hải mã yêu dấu] chưa từng xảy ra vậy.

Trong tam cá nguyệt thứ hai (tháng thứ tư đến tháng thứ sáu của thai kỳ), Phó Tồn Sâm béo lên từng ngày, ban đầu tôi nghĩ anh ấy sẽ không thèm để ý đến vóc dáng của mình, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng thật sự không phải như vậy.

Vừa ăn xong ở căng tin, một nghiên cứu viên đã đến trêu đùa anh ấy: "Lão Phó, sao ông lại béo thế? So với giáo sư Tống thì ông trông giống bà bầu hơn đấy".

Những người xung quanh cười phá lên: "Cái ông ngốc nghếch này, ông chưa nghiên cứu hải mã bao giờ à?".

Tuy nhiên, Phó Tồn Sâm lập tức cứng người khi nghe đến cái tên kia.

Anh cười nhẹ.

Liếc qua khóe mắt, tôi thấy anh ấy lén lút hóp bụng lại.

Có gọi là quá đáng yêu không nhỉ.

Tôi che miệng cười khúc khích, lại bị anh ấy giẫm lên.

Ở trên phương tiện giao thông công cộng, trước mặt tôi còn một ghế trống, tôi để Phó Tồn Sâm ngồi nhưng ông cụ ngồi cạnh tôi đã phàn nàn: "Tôi vừa ăn xong no quá, nên vợ tôi nhường ghế cho tôi".

Phó Tồn Sâm cứng ngắc đứng dậy rồi kiên quyết bắt tôi ngồi xuống, tôi không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, khi quay lại thì thấy anh ấy lại đang hóp bụng vào.

Tại sao anh ấy lại đáng yêu như thế chứ.

Tôi không nhịn được liền sờ bụng anh ấy một chút, nhưng anh ấy bất lực ngẩng đầu lên, rồi giả vờ như không biết.

Thật vất vả mới đợi được ngày nghỉ, hai người chúng tôi đi dạo trên bãi biển, anh ấy không còn mặc tây trang sơ mi nữa mà thay vào đó là quần đùi áo phông để che đi cái bụng đang dần to hơn của mình.

Tôi mỉm cười đưa cho anh một miếng bánh kem, rõ ràng mấy ngày trước anh ấy vẫn còn rất muốn ăn, nhưng bây giờ lại hết sức nghiêm mặt mà đẩy ra.

Sau đó, anh lại hóp bụng vào.

Tôi không nhịn được: "Anh ăn đi, bụng to là lỗi của bé cưng thôi à, anh không béo lên tí nào hết".

Có lẽ là do hormone thai kỳ thay đổi nên anh bộc lộ cảm xúc nhiều hơn.

Vậy là phần thịt mềm trong con trai càng ngọt, mềm và ngon hơn rồi nhỉ.

Tôi không chịu được nữa nên lại gần anh rồi ghé vào tai anh mê hoặc nói: "Giống như anh cũng không chống cự được ngực căng lên vậy thôi, rốt cuộc là còn muốn...".

"Em ăn đi". Tôi chưa kịp nói xong, Phó Tồn Sâm đã nhét miếng bánh kem vào miệng tôi.

Giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc, tựa như những cột băng rơi xuống.

"So với anh, em cần phải béo hơn một chút nữa đấy".

Tôi: ...

Được chứ.

Ăn bánh thì ngon đó nhưng nước mắt tôi lại không kìm được mà lưng tròng, anh ấy chạm vào cái bụng hơi nhô ra của tôi và chợt mỉm cười thỏa mãn.

Lột bỏ lớp vỏ lạnh lùng, việc mang thai khiến anh ấy như trở về quá khứ.

Biến thành một cậu bé nghịch ngợm lại hay giận dỗi.

Anh dẫn tôi đi dạo và kể về chuyện yêu quái hải mã:

"Kỳ thực, tất cả cá ngựa mà mọi người đã biết đều sống ở vùng biển nông, nhưng bọn anh thì không giống như vậy. Cá ngựa đã thành yêu quái, sẽ sống ở những vùng biển sâu".

Tôi thắc mắc: "Vậy những vùng biển này có hải yêu không anh?".

Anh cởi giày kéo tôi xuống nước: "Có chứ, để anh đưa em đi gặp hải yêu nhé".

Tôi đã rất ngạc nhiên, kĩ năng bơi của tôi cũng không tốt lắm, và tôi đã không thể chịu đựng được sau khi lặn một lúc, Phó Tồn Sâm đã chuyển không khí vào cho tôi, điều thần kỳ chính là một lúc sau tôi đã hô hấp rất dễ dàng, ngay cả áp lực nước trên người ngày càng nặng nề cũng đều có thể coi nhẹ như không.

Anh vòng tay qua eo tôi, và cả hai càng lúc càng lặn sâu hơn.

Ở biển sâu không có ánh sáng, nhưng có loài cá có thể phát sáng.

Con cá đuối khổng lồ vụt qua đầu chúng tôi như một tấm thảm bay, con lớn hơn là cá voi lưng gù màu xanh xám, dù biết nó ngoan ngoãn nhưng tôi vẫn chấn động trước vẻ đẹp lộng lẫy của sinh vật này khi bơi ngang qua nó.

Hai con cá voi sát thủ mắt đốm trắng nhìn thấy cá voi lưng gù từ xa liền quay đầu bỏ chạy, đàn cá kinh sợ chạy trốn như Moses (*) chia đôi biển khơi.

(*): là tên của một vị lãnh tụ tôn giáo, ngôn sứ, người công bố luật pháp, nhà chỉ huy quân sự và sử gia (wikipedia).

Càng lặn sâu, tôi càng hiểu rõ hơn nỗi ám ảnh về biển sâu.

Trong biển sâu không có ánh sáng, yên tĩnh không một tiếng động, hệt như như một bãi tha ma không thấy đáy.

Thật khó để tưởng tượng được một tuổi thơ sẽ trưởng thành như thế nào trong một môi trường như thế này.

Chẳng trách tại sao anh ấy luôn trong một dáng vẻ lạnh lùng và bất động.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Phó Tồn Sâm, anh ấy nghĩ tôi sợ nên đan chặt mười ngón tay với tôi để an ủi.

Hừm, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy gặp phải một con yêu tinh nhỉ.

Tim tôi như đánh trống, rất nhanh đã bị anh ấy dẫn xuyên qua một ụ đá lởm chởm dưới đáy biển rồi tiếp đó là đến một vùng biển rộng lớn tràn ngập ánh sáng.

"Đây là lãnh thổ của Kraken (*)".

(*): Bạch tuộc khổng lồ (Gigantic octopus) là tên gọi chỉ về loài quái vật biển truyền thuyết khổng lồ với hình dạng con bạch tuộc, được cho rằng tồn tại ở ngoài khơi Na Uy (tiếng Na Uy là Kraken) và Iceland và nhiều vùng biển trên thế giới (wikipedia).

Tôi nhìn xung quanh và thấy những thung lũng khổng lồ dưới đáy biển, những con cá ngựa cao bằng một người và những giao nhân có thân người đuôi cá đang dùng nhím biển để chơi bóng chuyền, cá mập hổ biết nói và con cua dài hai mét đang chơi cờ.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa tôi và Phó Tồn Sâm.

"Con cua kia đang chơi gian dối kìa anh".

Tôi chọc Phó Tồn Sâm để cho anh ấy xem quân cờ ở phía dưới tay của con cua.

"Không sao cả, cá mập hổ không thông minh, nó không biết đâu". Phó Tồn Sâm thì thầm với tôi, như thể anh ấy đang phàn nàn về những người hàng xóm trong cuộc sống thường ngày của mình.

Tôi không nhịn được liền bật cười.

Thật bất ngờ, ở đây không có công trình gì hiện đại cả, và mọi người bơi xung quanh trong các hình khối vốn có ban đầu, nhìn trông rất nguyên thủy.

"Bình thường bọn anh đều sống ở xã hội loài người, nhưng một khi đã trở về nơi này thì lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ là vì vậy nên môi trường cũng không cần hiện đại gì cả".

Sau khi bơi một vòng, anh ấy kéo tôi vào một hang động.

"Đáng tiếc là ngài Bạch không có ở đây, nếu không anh đã giới thiệu ngài ấy với em rồi".

Tôi sửng sốt: "Ngài Bạch? Là cha anh sao?".

Anh lắc đầu: "Sau khi sinh anh ra cha mẹ đều đã bỏ rơi anh, một mình anh lưu lạc phiêu bạt khắp nơi, về sau anh được gặp ngài Bạch, chính là một đầu bạch tuộc, và chính ngài ấy đã biến hóa để anh thành con người rồi tiến vào xã hội loài người".

Thảo nào anh ấy đối với đứa bé cùng gia đình đều có một loại bảo vệ, gắn bó chặt chẽ như vậy.

Tôi lờ mờ nắm bắt được những từ khóa.

"Một đầu?".

Phó Tồn Sâm liếc nhìn tôi: "Đúng vậy, ngài Bạch rất lớn".

"Ngài ấy lớn cỡ nào vậy anh?".

"Có lẽ là cao khoảng ba tầng lầu, gần đây, anh nghe nói rằng ngài ấy cũng đã tìm được một người bạn đời là con người rồi".

Loài bạch tuộc lớn nhất được biết đến hiện nay là bạch tuộc khổng lồ Thái Bình Dương, thường có chu vi dài năm mét, nhưng có thể cũng có con có chiều cao là chín mét, chắc hẳn là cấu tạo bên trong đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng chẳng phải Phó Tồn Sâm cũng vậy sao, một con hải mã cao bằng một con người, còn sống ở dưới biển sâu, điều này cũng không hợp với kiến thức chung về mặt sinh học xíu nào.

Chắc chắn rồi, yêu tinh không thể sử dụng những kiến thức thông thường để đo lường được.

Như thể không hài lòng với sự sững sờ của tôi, anh ấy vòng tay qua eo tôi, va chạm cái bụng đang nhô ra của anh ấy một cái mạnh vào bụng tôi.

"Cục cưng lại đang di chuyển nữa nè".

Tôi nhịn không được lại nở một nụ cười với hành động đáng yêu vừa rồi của anh ấy.

Tôi không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng tính ham muốn chiếm hữu của anh ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn.

"Em muốn xem túi trứng của anh".

Anh bất đắc dĩ, lập tức hiểu được tâm tư của tôi: "Vô dụng thôi em à, bây giờ không có cách nào thông qua miệng túi để nhìn cục cưng được đâu".

Được rồi.

Tôi trông uể oải hẳn ra khi nghe anh ấy nói điều đó.

"Vậy thì để anh nói cho em một tin tốt nhé".

"Tin gì thế ạ?".

"Là giới tính của đứa trẻ".

Tôi đột nhiên hưng phấn: "Là con trai hay con gái vậy anh?".

Anh ấy đưa ra câu trả lời: "Có trai, có gái".

Tôi mông lung mờ mịt.

Sự ngạc nhiên phá vỡ ngôn ngữ của tôi thành từng mảnh.

"Anh... thực sự như vậy sao?".

Anh nở nụ cười, có chút xảo quyệt.

Rồi anh lại lẳng lặng nhìn tôi.

Sau đó là hôn tôi.

"Thật sự là như vậy đó".

"Phất Chiêu, chúng ta có hai cục cưng luôn đấy".

Biển sâu, đè ép tới mức mọi cảm xúc của tôi đều được bộc lộ ra hết.

Tôi ôm lấy anh ấy và hôn lại anh ấy một cách say đắm.

Ở vùng biển sâu này, vừa lạnh lại vừa ấm.

Thừa nhận đi chứ.

Cô chưa bao giờ hoài nghi nhân phẩm của anh ấy cả.

Cô chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy mà thôi.

Phó Tồn Sâm.

Em nhớ anh nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com