TruyenHHH.com

Vợ ơi! Em đâu rồi

Chương 11: Hôn lễ

Isora97

Mặt trời còn chưa ló dạng, tất cả mọi người đều thức dậy, kẻ chạy tới người chạy lui để chuẩn bị cho tiệc cưới của thiếu gia nhà họ Lâm. Lỗi Lỗi tối hôm trước phải sang nhà chị dâu ngủ lại, để sáng nay sẽ khoác áo làm phù dâu. Hai chị em nằm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất chứ có ngủ được bao nhiêu, vừa chợp mắt một lúc đã bị kéo dậy. Ngồi vào bàn trang điểm mà mắt hai cô nàng muốn sụp xuống.
Bên phía anh trai cũng đang chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sính lễ, hoa, và cả nhẫn cưới đều được xếp gọn gàng, ngay ngắn. Anh mặc sơ mi trắng, khoác ngoài là một áo vest đen, quần kaki đen huyền. Giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Vương Tuấn của chúng ta cũng đến rất sớm để phụ giúp, cậu ta mặc sơ mi trắng, không có vest hay gile kèm theo, cũng quần kaki đen như chú rể. Nhìn thế nào nhỉ? Rất giống kiểu soái ca mà chị em chúng ta mơ ước.
Chị dâu trong bộ trang phục trắng tinh khiết xinh, tóc bới cao, buông lơi vài lọn tóc hai bên, tay cầm đóa tường vi trắng, lể phục được thiết kế trang nhã làm tôn lên vẽ đẹp thanh tao, quý phái của chị, chiếc váy không quá dài cho cô dâu tiện đi lại, thân váy được kết những hoa văn bắt mắt. Đây chỉ mới là bộ đầu tiên trong tiệc cưới, chủ yếu là xuất hiện trước mặt người lớn trong gia đình để làm nghi lể trước ông bà tổ tiên cũng như ra mắt hai bên họ hàng, còn khi bước lên lể đường sẽ có những bộ khác rực rỡ hơn, hoa mỹ hơn.
Lỗi Lỗi thay lể phục phù dâu lên người, một bộ váy voan trắng xanh thuần khiết với phần tay áo được thiết kế trễ hai bên để lộ bờ vai rất đẹp của cô, chân váy dài chạm đất, bồng bền như lụa, mềm mại như nước, tóc buông dài, đầu đội vòng hoa, tay cầm đóa hướng dương rất say lòng người.
7 giờ sáng bên đàn trai khởi hành sang đón dâu. Bên nhà cô dâu lúc giờ đã chật người, bạn bè chị ấy kéo nhau lên phòng làm loạn
"Tiểu Bối, xem tụi tao có gì này" mấy người bạn của chị ánh mắt bí hiểm chìa 5 cái đĩa ra trước mặt Lỗi Lỗi và cô dâu. Trên 5 đĩa có 5 món khác nhau: 1 lát chanh, 1 trái ớt, 1 muỗng muối, 1 muỗng đường, 1 lát khổ qua.
"Tụi mày định bày trò chi nữa đây?" chị dâu đưa mắt nhìn những khuôn mặt bí hiểm kia
"Hehe, mày đoán xem" một người trong số đó cười nham hiểm "Muốn bắt dâu đâu có dễ như vậy, phải nếm trải 5 mùi vị này mới qua ải"
"Nè nè, tụi bây bày trò là tự chịu trách nhiệm nha, đừng lôi tao vào. Anh ấy mà nổi khùng lên là hậu quả tự mà gánh đấy" chị dâu xua xua tay, nói giọng uy hiếp nhưng thực chất là đang lo cho cái người kia.
Một chị quay sang nói với Lỗi Lỗi
"Bé à, em có muốn thử thách luôn cả chàng rể phụ kia không?"
"Dạ?? Không, không cần đâu ạ" Lỗi Lỗi cười gượng. Mà thực chất trong thâm tâm cô cũng muốn thử lắm, xem cậu bạn ấy sẽ xử lý thế nào nhưng đành thôi, cậu ta với cô cũng đâu là gì, bày lắm trò lại thất lễ.
"Thôi không cần nghĩ nhiều, ai đã tới đây muốn đưa người đi thì phải vượt qua hết, không được ngoại trừ" một chị khác lại phất tay, gạt bỏ lời nói của Lỗi Lỗi.
"Thật không...c"
"Phải cần thôi, cho công bằng, cớ sao lại để chồng chị chịu thiệt một mình" chị dâu ngăn cản lời nói của cô, đưa mắt gật đầu với bạn chị ấy. Tất cả mọi người kéo nhau ra khỏi phòng, chuẩn bị thêm "vũ khí tát chiến".
Lỗi Lỗi bất lực quay lại nói với cô chị dâu đang chỉnh lại trang phục
"Chị à, làm vậy em thấy ngại với cậu ấy lắm"
"Ngại gì, phải thử xem nó đối xử với em ra sao chứ, đây chỉ là chuyện vặt mà không vượt qua được lấy tư cách gì mà bên em" chị quay lại gõ đầu Lỗi Lỗi một cái. Ơ hay, sao cái chiêu cốc đầu này hai người họ lúc nào cũng cho cô lãnh thế kia, đúng là một cặp trời sinh. Lỗi Lỗi xoa xoa chỗ đau
"Em với cậu ấy có gì đâu mà lại...cậu ấy cũng đâu phải con trai"
"Em nói gì vậy?" chị ngạc nhiên
"Cậu ấy vốn chỉ thích đàn ông thôi, tụi em không hơn không kém chỉ là bạn" Lỗi Lỗi bình thản
"Em có nhầm lẫn gì không? Em biết cậu ta lúc còn bên nước ngoài được săn đón thế nào không?" chị ngồi xuống bên cạnh Lỗi Lỗi "Cậu ta đi tới đâu điều bị mấy cặp mắt của phái nữ dò theo như vệ tinh vậy đó, có người còn mạnh dạng tỏ tình mà không được"
"Thì vốn cậu ta không thích con gái thì làm sao chấp nhận được" Lỗi Lỗi ngây thơ
"Trời ạ! Nói thế nào cho em hiểu đây. Em có thấy người nào thích đàn ông mà lại chấp nhận đi xem mắt với em không, đã vậy còn tận tình chăm sóc em như vậy. Em đừng nói với chị em không cảm nhận được nhen" chị dâu giải thích cho cái người cứ ngơ ngơ ngác ngác kia
"Nhưng...rõ ràng ngày xưa có tin đồn như vậy mà"
"Ai đồn, người đó có tận mắt chứng kiến cậu ta đi thích một đứa con trai không? Sao em phải đi tin lời đồn?"
"Em không biết, nhưng thời điểm đó ai cũng nói như vậy cả"
"Haiz... nói tóm lại cho em biết, cậu ta hoàn toàn bình thường. Vả lại điều quan trọng hơn là trong mắt cậu ta chỉ có một mình em" chị dâu thở dài bất mãn với cái con người này
"Sao chị khẳng định như vậy?" Lỗi Lỗi mặt tỏ vẻ không hiểu
"Cô em ạ, em là không biết hay giả vờ không biết vậy. Ánh mắt cậu ta nhìn em rất khác em không thấy được hay sao? Em có biết cậu ta là người nổi tiếng lạnh lùng nhưng với em lại rất chu đáo, ấm áp. Chị còn bất ngờ khi thấy hình ảnh của cậu ta như vậy" chị nói một tràn
"Sao chị biết rõ như vậy?"
"Vì trường cậu ta theo học bên nước ngoài là trường chị đã từng học, trên diễn đàn trường tên cậu ta được nhắc liên tục hỏi sao chị không biết được. Vả lại danh tiếng cậu ta bây giờ trong giới kinh doanh cũng không tầm thường nữa, ai mà chẳng biết"
Lỗi Lỗi nữa tin nữa không, vậy tại sao ngày đó lớp cô lại một mực khẳng cậu ta thích một nam sinh, còn bị người ta từ chối. Rốt cuộc là thông tin lúc đó sai lệch hay thông tin chị dâu đưa ra không đúng? Cô ngồi nhăn nhó mặt, tỏ vẻ không chấp nhận được sự thật vừa nghe được
"Nếu em không tin thì thử xem chút nữa cậu ta có vì em mà vượt qua thử thách không. Phụ rể chắc chắn sẽ không bị ép buộc phải hoàn thành thử thách nhưng nếu cậu ấy không do dự để hoàn thành nó thì em nên xem xét lại tình hình" chị dâu vỗ vỗ vai cô em chồng ngốc nghếch. Một sự thật phơi bày rành rành như thế đến nổi người ngoài còn nhìn thấy tình cảm cậu bạn dành cho cô không lẽ cô lại không nhìn ra.
Nhà trai đến đúng 8 giờ theo như lịch trình. Chú rể bảnh bao bước xuống xe, theo sau là dàn sính lễ đỏ rực một khoảng không gian. Chàng rể phụ cũng nhanh chân bắt kịp, cả hai cùng tiến vào nhà. Hai bên gia đình xui gia chào hỏi nhau thân mật, rót trà mời nước vô cùng vui vẻ. Chú rể cùng phù rể lên phòng đón cô dâu và phù dâu, chưa lên được tới cửa phòng đã bị chặn lại
"Xếp, anh phải ăn hết 5 đĩa này mới được bước lên đón dâu" cô gái giơ hai tay chặng đường
"Mau tránh ra cho anh lên đón vợ" anh nhăn mặt.
"Anh không ăn hết mấy thứ này sẽ không được lên"
"Anh không ăn, mau tránh ra"
"Không"
"Nhanh tránh ra, bằng không về công ty biết tay anh" anh gạt cánh tay trước mặt bước lên, nhưng đi mấy bước lại bị chặn lại
"Anh không ăn, cô dâu sẽ không mở cửa"
"Anh tự mở"
"Ông xã à, anh phải nếm trải 5 thứ đó: chua, cay, mặn, ngọt, đắng thì em mới mở cửa cho anh" chị dâu nghe tiếng anh bên ngoài liền chạy đến bên cửa nói lớn
"Cớ sao anh phải ăn?" ăn nhăn mặt nhìn mấy món trước mặt
"Đó là mùi vị tình yêu của chúng ta, bây giờ và cả sau này nữa. Anh phải nếm tất cả thì mới biết quý trọng, sau này mới không dễ buông tay" chị dâu mĩm cười nói lớn
Anh ái ngại nhìn mấy cái đĩa trước mặt, đưa tay chậm rãi ăn từng món, từng món một. Mọi người xung quanh ai cũng cười gian xảo. Một chị lại lên tiếng
"Rể phụ à, em có muốn gặp cô dâu phụ hay không?"
Vương Tuấn gật đầu, chị ấy liền nói tiếp
"Vậy cũng phải ăn"
Cậu bạn không nói một lời, ngoan ngoãn ăn sạch mấy thứ trên đĩa. Mọi người hết sức sững sốt, thật không ngờ cậu ta lại làm như vậy. Cũng không định sẽ ép cậu ta ăn hết mấy cái món quái dị đó, chủ yếu là thử thách cho chú rể, còn cậu ta chỉ là trêu đùa, nếu không ăn cũng chẳng sao nhưng thật bất ngờ khi cậu rể phụ lại ngoan ngoãn ăn hết như vậy.
Lỗi Lỗi trong phòng không nghe thấy bất kì lời nào từ Vương Tuấn, chỉ toàn nghe tiếng kêu gào của anh trai. Chắc là cậu ta bỏ đi chỗ khác rồi, tính cậu bạn đâu thích mấy trò đùa vô bổ thế này càng không cần vì ai mà làm những chuyện như vậy. Coi bộ chị dâu nhìn nhận sai rồi.
"Anh ăn xong rồi, em mau mở cửa" anh trai đang nhăn nhó bên ngoài, gào thét
Mấy người bạn thấy anh đã thực hiện xong nghi thức đón dâu, liền tránh sang hai bên, cửa phòng được mở ra, anh liền cất bỏ bộ mặt đang nhăn nhó, hạnh phúc bước đến đón lấy tay cô dâu. Hai người tươi cười cùng nhau bước xuống, Lỗi Lỗi theo sau. Một bàn tay đưa ra trước mặt cô, là cánh tay của Vương Tuấn. Không phải chứ?
"Mau đi thôi" Vương Tuấn nắm lấy tay cô, nhẹ nhang khoác vào tay cậu ấy. Ân cần kéo chân váy cho Lỗi Lỗi dễ di chuyển.
"Cậu...tớ nghĩ cậu đã đi ra trước rồi" Lỗi Lỗi to mắt nhìn cậu bạn
"Tôi luôn đứng chờ cậu"
Lỗi Lỗi bất ngờ đến đổi không biết phải nói gì tiếp theo hay nên làm gì, cứ như thế mà khoác tay Vương Tuấn, từng bước, từng bước tiến lên.
Như vậy, cậu ấy đúng như lời chị dâu nói với Lỗi Lỗi, chẳng lẻ lời đồn năm xưa là vô căn. Lỗi Lỗi ngồi trưng bày bộ mặt đâm chiêu, nhăn nhăn nhó nhó nghĩ ngợi làm người kế bên lo lắng
"Cậu mệt sao?"
Lỗi Lỗi vẫn im lặng không nói lời nào
"Lỗi Lỗi" Vương Tuấn gọi lớn làm cô giật bắn người, người xung quanh ai cũng quay đầu nhìn về phía đôi bạn trẻ
"Cậu làm tớ giật mình" Lỗi Lỗi đưa tay xoa xoa trái tim trong lồng ngực
"Xin lỗi, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, cậu đừng lo" Lỗi Lỗi mĩm cười. Có gì đó làm cô trở nên e ngại hơn khi ở gần Vương Tuấn, từ sau sự việc xảy ra ở công ty cậu ấy đến việc chị dâu nói ngày hôm nay, tất cả làm Lỗi Lỗi thấy rất khó xử. Có nên hỏi thẳng cậu ấy không?
"Cậu uống sữa đi này, chắc cậu vẫn chưa ăn gì" Vương Tuấn chìa hộp sữa trước mặt cô
"Cảm ơn cậu" cô nhận lấy. Là sữa vị chocolate mà Lỗi Lỗi thích, ấy, mà sao cậu ta biết cô thích vị này nhở. Lỗi Lỗi quay đầu nhìn cậu bạn đang chăm chú ngồi nghe hai bên gia đình nói chuyện, cậu ta sao lại tốt với mình như thế? Bụng ai đó kêu lên, chắc là do đi sớm nên chưa kịp ăn gì. Lỗi Lỗi lây nhẹ cánh tay Vương Tuấn
"Còn nữa hộp, cậu uống đi"
"Tôi không đói, cậu uống hết đi" cậu bạn phẩy tay từ chối
"Bụng cậu đang biểu tình kia kìa" Lỗi Lỗi cười cười
"Cậu nghe nhầm rồi" mặt cậu bạn tỏ ra như không có việc gì
"Mau uống đi, phải biết lo cho mình chứ, thật là" Lỗi Lỗi đặt nữa hộp sữa còn lại vào tay Vương Tuấn. Đưa mắt bảo cậu bạn mau uống, rồi vui vẻ ngắm nhìn cặp đôi đang trao nhau nhẫn cưới. Lỗi Lỗi không kiềm chế được bản thân mà buộc miệng
"Sao cậu mãi quan tâm tớ thế"
"Nếu tôi nói tôi thích cậu, cậu tin không?" Vương Tuấn nhẹ giọng
"..." Lỗi Lỗi đơ toàn tập.
Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau. Buổi lể giữa hai gia đình đã hoàn tất, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng. Trên bàn ăn, không chỉ cặp cô dâu chú rể được mọi người khen xứng đôi mà còn có cặp dâu phụ rể phụ luôn được người xung quanh trầm trồ "Công nhận họ đẹp đôi thật. Quả là trai tài gái sắc". Cậu bạn không ngừng tươi cười, Lỗi Lỗi thì chỉ cúi đầu ngại ngùng. Thế quái gì mà lại ngại đến vậy không biết.
Dùng cơm xong, hai gia đình di chuyển đến nhà hàng tiệc cưới để chuẩn bị đón khách mời vào buổi tối. Lỗi Lỗi ngủ gật trên vai Vương Tuấn, chị dâu cũng thiếp đi trên vai anh trai. Do hai người tối qua hăng hái trò chuyện mà đâu thèm chợp mắt, giờ thì cơn buồn ngủ ập đến không cưỡng lại được. Hai chàng trai nâng cánh tay lên, giữ im cho hai cô gái không bị mất giấc ngủ.
Đến nơi, mọi người xuống xe, nhanh chóng vào trong xem lại tất cả một lần nữa. Chỉ vắng mặt 2 cặp đôi, một chính một phụ. Hai người đàn ông không nỡ đánh thức hai cô gái trên tay dậy, đành ngồi như thế cho họ ngủ tròn giấc. Anh trai quay sang cái người đang chăm chú nhìn vào mặt em gái anh
"Này, cậu nhìn thế đủ rồi đấy"
"Em, em xin lỗi" Vương Tuấn ngại ngùng gật cúi đầu.
Cánh tay của hai anh chàng như muốn rời ra nhưng vẫn cố gắng giữ vững. Hai cô nàng dần tỉnh giấc, chớp chớp mắt ngó nghiêng ra ngoài cửa kính xe, chị dâu to mắt quay sang anh trai
"Sao đến mà không gọi em dậy"
"Là thấy em ngủ ngon quá mà không nỡ" anh trai véo má người vợ của mình, mở cửa xe, hai người cùng nắm tay bước xuống, chị dâu lấy tay xoa xoa vai cho anh, lo lắng hỏi
"Mõi vai lắm đúng không?"
"Chuyện vặt thôi" anh cười hạnh phúc
Lỗi Lỗi dụi mắt, ngồi bật dậy. Từ nãy đến giờ là cô đang tựa vào Vương Tuấn mà ngủ sao?
"Xuống thôi" cậu bạn mở cửa xe, nắm tay cô bước xuống
Hai cô gái được đưa đến phòng thay đồ. Chị Tiểu Bối thay bộ váy cưới mới, bộ lể phục màu trắng ngà lộng lẫy, bồng bềnh, tinh khôi như hô biến chị thành một nàng công chúa trong truyện cổ. Tóc chị được uốn xoăn rồi tết thành đuôi tôm, điểm tô vài bông hoa chảy dài trên suối tóc.
Lỗi Lỗi vẫn giữ nguyên trang phục lúc sáng, chiếc váy voan trắng xanh bồng bềnh chảy dài, tóc được cột một nữa, buông dài trên vai, điểm thêm một dây ruy băng thắt nơ, đầu đội vòng hoa.
"Lỗi Lỗi, tự dưng chị thấy hồi hộp quá" chị Tiểu Bối đưa đôi tay lạnh ngắt nắm lấy tay Lỗi Lỗi
"Có em ở đây, chị đừng lo" cô trấn an.
Tiểu Bối hít thở lấy lại bình tĩnh. "Cốc...cốc...cốc"-tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian im ắng
"Ai đó?" chị dâu lên tiếng
"Là em" giọng Vương Tuấn nói vọng vào. Tự dưng tim Lỗi Lỗi đập nhanh không ngừng, cô cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nắm chặt tay chị dâu. Tiểu Bối thấy được hành động đó cố nhịn cười, có lẽ con bé đã hiểu ra được một số việc.
Vương Tuấn mở cửa bước vào, trên tay là khay đựng thức ăn
"Chị ăn đi ạ, là thức ăn anh ấy nhờ em mang lên cho chị, anh đang xem lại cách bày trí nên không tận tay mang lên cho chị được" cậu bạn đưa một phần thức ăn trên khay cho chị Tiểu Bối, rồi quay sang Lỗi Lỗi
"Đây là phần của cậu"
"Sao nhiều vậy?" Lỗi Lỗi tròn mắt ngạc nhiên
"Trưa cậu có ăn được bao nhiêu đâu, toàn món cay, giờ thì phải ăn lấy lại sức chứ" Vương Tuấn tươi cười. "Cậu em à, chị biết em quan tâm cô em của chị nhưng không cần phô bày thế kia đâu. Làm người ta đau mắt chết đi được"-Tiểu Bối thầm nghĩ, quay mặt sang chỗ khác lén cười.
Lỗi Lỗi nhận lấy khay thức ăn, tay định gấp một món cho vào miệng thì nhớ ra điều gì
"Cậu đã ăn chưa?"
"Chút nữa tôi sẽ ăn" cậu bạn quay lưng đi ra
"Ăn cùng đi, thức ăn nhiều lắm, tớ không ăn hết được đâu. Vả lại một lúc nữa khách đến đông thì làm sao cậu ăn được" Lỗi Lỗi nói với theo
Cậu Vương ấy dừng chân, miệng nở một nụ cười, rồi điềm đạm quay lại, ngồi xuống bên cạnh Lỗi Lỗi
"Cảm ơn cậu"
"Mau ăn đi" Lỗi Lỗi không dám nhìn quá lâu vào cậu ấy thêm nữa.
Hai người bọn họ làm cho không gian xung quanh như bao phủ một màu hồng hạnh phúc. Làm cô dâu cũng phải ganh tị, "hmm, chồng à, em cũng muốn được như thế đấy, anh mau xuất hiện đi"-Tiểu Bối thở dài
Anh trai sau đó bất ngờ mở cửa phòng, đi thẳng đến chổ chị dâu
"Vợ à, anh đói quá"
Chị ấy máu sôi lên tới óc, lỗ tai muốn xì khói. "Nhìn người ta mà xem, ân cần chăm sóc cô em gái của anh, còn anh thì vừa vào đã than đói, thật không ra thể thống gì mà"-Tiểu Bối nhìn châm châm vào gương mặt đang tỏ ra ngây thơ kia, thầm nguyền rủa.
"Mặc anh" chị trả lời ngang tàn rồi ăn một miếng thức ăn cho bỏ tức
"Em không thương anh" anh bày vẻ mặt như mấy con mèo đang mè nheo
"Haiz...còn một chút thức ăn, anh mau ăn đi" chị dâu thở dài ngao ngán. "Mình chọn nhằm chồng rồi sao?"-chị nghĩ vẩn vơ trong đầu.
"Vợ, há miệng" anh trai đột ngột lên tiếng, rồi gấp thức ăn đưa đến miệng Tiểu Bối. Cô đang bực dọc liền lập tức nguôi ngay, đúng là anh vô tư thật nhưng lúc nào cũng nghĩ đến cô. Nếu có nữa mẫu bánh mì, anh cũng sẽ chia cho cô một phần nhiều hơn. Chỉ cần như vậy thôi đã biết anh yêu cô nhiều đến mức nào, tuy đơn giản nhưng chứa chang tình cảm. Đúng không?
"Anh à, cảm ơn anh đã xuất hiện bên em" Tiểu Bối cười hạnh phúc
"Là anh phải cảm ơn em khi chấp nhận anh" anh vuốt ve gương mặt tươi sáng của Tiểu Bối.
Cuộc trò chuyện của họ dường như bỏ quên 2 nhân vật kia. Lỗi Lỗi ngồi nghe những câu đường mật đó mà da gà không ngừng nổi, còn Vương Tuấn vẫn tỏ vẻ thản nhiên mà ngồi vô tư ăn. Thật ra trong thâm tâm cậu ta chỉ ước có thể được nói ra những lời đó cho người con gái kế bên hiểu được, biết đến khi nào đây?
Khách mời đã đến, cả hai gia đình cùng ra tiếp đãi tận tâm. Cô dâu, chú rể niềm nở, Lỗi Lỗi khoác tay cậu Vương cùng hướng dẫn quan khách. Trông họ đẹp đôi lắm đấy.
"Chờ tớ, giày tớ tuột ra rồi" Lỗi Lỗi đứng khựng lại
Vương Tuấn không nói một lời, quỳ một chân xuống mang lại giày cho cô. Hành động đó làm Lỗi Lỗi ngạc nhiên tột độ
"Cậu không cần làm vậy đâu"
"Đứng yên" Vương Tuấn giữ chặt chân. Lỗi Lỗi đành ngoan ngoãn nghe theo, đưa chân cho cậu bạn sửa lại giày.
"Xong rồi" Vương Tuấn ngước nhìn cô bạn, mĩm cười
Một ai đó đi lại phía cô, nói giọng khinh bỉ
"Hóa ra đi kiếm tiền bằng nghề phụ dâu cơ á. Vậy mà cứ tỏ ra cao sang" giọng nói đó là của cậu con trai họ Lương, trước kia từng tỏ tình với Lỗi Lỗi nhưng bị cô từ chối mà nổi khùng mắng người. Giờ gặp lại nơi này, thấy Lỗi Lỗi trong vai trò dâu phụ cứ ngỡ cô chẳng qua chỉ là người tầm thường.
"Chúng ta đi" Vương Tuấn như không nghe thấy lời nói kia mà ung dung nắm tay Lỗi Lỗi đi sang một chỗ khác
"Hừm, tưởng gì anh cũng chỉ được như vậy thôi" cậu họ Lương kia chĩa mũi súng vào Vương Tuấn
"Cậu Lương qua lời rồi" Vương Tuấn nói không thèm quay đầu nhìn lại, bước đi một mạch. Làm cho người con trai họ Lương tức muốn phụt máu.
Đang vui vẻ nói nói cười cười, bỗng mắt Lỗi Lỗi dừng lại lại một hướng. Vương Tuấn cũng nhìn theo về hướng ấy, là đàn anh khóa trên đó sao. Lỗi Lỗi thẫn người nhìn anh không rời mắt, ai đó kế bên thấy vậy mà đau lòng.
"Tớ vào nhà vệ sinh một lát" Lỗi Lỗi đi thẳng không nhìn lại
Cô đứng nhìn mình trong gương, không biết khi anh thấy cô xuất hiện ở đây có bất ngờ hay không? Có chút luyến tiếc gì hay không?Có chút nào cảm thấy tội lỗi hay không? Hay chỉ đơn giản là xem nhau như người xa lạ. Nhưng cớ sao khi nhìn thấy anh lại chẳng có bất kì cảm xúc thế kia, chỉ đơn thuần như nhìn thấy người quen đã lâu không gặp. Sao lại lạ như vậy? Là đã quên hay có thứ tình cảm khác lớn hơn làm cô trở nên vô cảm trước cái người phụ tình đó. Đầu óc bất chợt nghĩ về cậu Vương kia, cậu ấy khi nãy hình như có chút buồn thì phải. Tại sao vậy?
Lỗi Lỗi quay trở lại chỗ Vương Tuấn, cậu ấy đang nói chuyện với đàn anh đó. Lỗi Lỗi hơi chùng bước, không phải là cô sợ đối mặt với anh mà là sợ khi đối diện không biết nói gì. Giữa hai người phía trước kia, một bên nhận được ấm áp, một bên nhận được đau thương. Bước chân Lỗi Lỗi dũng cảm tiến về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước đã có người chặn lại, là cậu Lương đó
"Xem kìa, cô gái tỏ vẻ thanh cao"
Lỗi Lỗi vờ như không nghe mà bước thẳng, nhưng tiếp tục bị chặn lại
"Cô hay thật đấy, được vào làm phụ dâu cho Lâm gia, chắc phải tốn công lắm nhở" anh ta cười lớn tỏ thát độ khinh người
"Tôi không tiếp chuyện với cậu" Lỗi Lỗi lạnh lùng bỏ đi
"Bị đoán trúng tim đen rồi chứ gì" cậu ta cố ý nói với theo, nhầm chọc tức cô. Lỗi Lỗi quay người lại định đáp trả nhưng bị cánh tay nào đó ngăn lại, kéo cô vào lòng
"Cậu Lương, chắc cậu lạc đường, lối vào bên kia, ở đây là cửa toilet nữ cơ mà" Vương Tuấn nói giọng nhã nhặn, gương mặt không chút biểu cảm, nở một nụ cưỡi tao nhã
Cậu Lương đó tức muốn xì khói, Vương Tuấn kéo Lỗi Lỗi đi sang chỗ khác. Sự việc điều được đàn anh họ Đinh kia chứng kiến, anh chỉ lẳng lặng đi vào trong mà không nói gì. Cậu Đinh ấy có chút xót thương cho cô gái lúc trước anh từng quen kia, thật không ngờ khi chia tay anh, cô lại phải vất vả đi kiếm việc làm như vậy, còn bị người khác châm biếm thế kia, thật đang thương. Anh ngồi vào ghế miên man suy nghĩ, nhớ lúc trước cô gái đó đã rất tốt với anh vậy mà anh không biết trân trọng, quay trở lại với người phụ nữ đó để chuốc lấy đau thương. Phải, là sau khi quay lại với cô gái đó, anh đã bị cô ta phản bội lúc nào không hay, cuối cùng chuyện vỡ lỡ, chỉ biết trách bản thân quá ngu muội. Một cô gái tốt như Lỗi Lỗi, một lòng một dạ với anh, anh lại bỏ mặt để rồi nhận lấy kết quả đắng cay không tả được. Nếu bây giờ quay lại liệu còn kịp hay không?
Hôn lể bắt đầu, MC giới thiệu hai bên thông gia, mời cô dâu chú rể bước vào lể đường.
"Kính mời cô dâu Mạc Tiểu Bối cùng chú rể Lâm Thiên Thành tiến vào lể đường"
Anh trai nắm chặt tay chị dâu vững chải bước đi, Lỗi Lỗi cùng Vương Tuấn theo sau
"Cảm giác thiêng liêng thật" Vương Tuấn ghé vào tai Lỗi Lỗi nói nhỏ, cô khẽ gật đầu.
Cả 4 người từ từ tiến vào, phía dưới khách mời vỗ tay như pháo nổ, một số phóng viên được đến dự không quên tác nghiệp mà chụp ảnh không ngớt, ánh đèn flat chớp tắt liên hồi. Anh họ Đinh kia không thể rời mắt khỏi Lỗi Lỗi, cô ấy thật xinh đẹp, ngày trước cớ sao anh không nhận thấy được điều này?
Cô dâu chú rể đưa ra những lời thề cho cuộc hôn nhân của họ với sự chứng kiến của mọi người cũng như hai bên gia đình. Cuối cùng họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, say đắm. Phía dưới tiếng vỗ tay không ngớt, một ai đó la lớn
"Dâu phụ rể phụ cũng hôn đi chứ"
Lỗi Lỗi hướng mắt về phía phát ra tiếng nói đó, lườm một cái, tiếng la thất thanh đó không ai khác là của Lạc Lạc, nó đến muộn mà giọng lớn phết. Chị dâu tươi cười quay sang
"Làm đi hai đứa"
Làm...làm gì cơ, chị toàn nói gì đâu không thôi. Lỗi Lỗi mặt đỏ bừng quay đi hướng khác. Anh trai lườm cô vợ mình một cái, cái người đó thử mà hôn em gái anh xem, anh không lột da hắn ta mới là lạ.
Bữa tiệc bắt đầu, thức ăn được dọn lên. Vương Tuấn ân cần gấp thức ăn cho Lỗi Lỗi, cẩn thận chăm sóc cô làm ai ngồi cùng bàn cũng đưa mắt trầm trồ "cô gái đó đúng là tốt số thật". Lạc Lạc ngồi kế bên ngứa mắt
"Này cậu, sao không gấp cho tôi"
"Tôi không rảnh" Vương Tuấn phớt lờ
"Cậu..." Lạc Lạc ấm ức không nói nên lời
"Thôi đi, để tao gấp cho mày" Lỗi Lỗi giải hòa cho hai người
"Chỉ mày tốt với tao" Lạc Lạc liếc Vương Tuấn một cái rõ dài, cậu bạn vẫn ung dung như không có việc gì.
"Anh người yêu mày đâu, sao không đi cùng" Lỗi Lỗi thắc mắc
"Anh ấy đi công việc về không kịp" Lạc Lạc thở dài, cỡ mà có anh ấy ở đây Lạc Lạc cốc thèm cái tên Vương Tuấn kia gấp đồ ăn cho.
Vương Tuấn đột nhiên dời mắt đến chiếc đàn piano trên sân khấu, nghĩ gì đó trong đầu rồi đứng lên đi thẳng về phía chiếc đàn kia. Lỗi Lỗi không khỏi ngạc nhiên, mà nói ra thì cũng đã lâu cô không nghe được cậu ấy đàn hát, hôm nay đúng là may mắn thật, Lỗi Lỗi bỗng nở nụ cười.
Cậu bạn chỉnh lại micro, lướt tay lên phím đàn, từng âm thanh được phát ra, lan tỏa khắp không gian, từng lời hát được cất lên, lời bài hát có một số câu gây ấn tượng sâu sắc với Lỗi Lỗi
"Chúng ta là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời nhau,
Em khoác tay anh
Hạnh phúc dạo bước giữa dòng người
Hãy yêu nhau đi, ai bảo chúng ta có duyên gặp mặt
Những ngày tháng sau này chúng ta sống tựa vào nhau
Sẽ để em được làm những điều mình muốn
Ai dám ức hiếp em, anh sẽ đứng ra bảo vệ em
Hãy yêu nhau đi, một đời sống chết không chia lìa
Hãy yêu nhau đi, không ai được nói câu chia ly
Chuyện tình này do ông trời run rủi
Sẽ khiến chúng ta trở thành
Cặp đôi đẹp nhất thế gian này"
Những câu hát đó làm cảm xúc trong tim Lỗi Lỗi dâng lên thành những đợt sóng lớn, cứ hối hả, dạt dào. Cuối phần biểu diễn đó, Vương Tuấn đứng dậy, hướng mắt về phía cô dâu chú rể
"Em chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc, sống với nhau đến hết kiếp này"
Dứt câu lại quay sang Lỗi Lỗi
"Bài hát này là tặng cậu-người con gái trong bức ảnh một góc sân trường"
Lỗi Lỗi nghẹn giọng, là nên vui mừng hay tiếp tục ngây ngô không dám tin vào tai mình đây, là hạnh phúc mãi mãi hay xúc cảm nhất thời. Lạc Lạc lắc nhẹ tay cô, nói nhỏ "Là đang nói mày đó, người mà 5 năm cậu ấy chờ đợi"
Lỗi Lỗi ngây người, 5 năm chờ đợi cô, liệu có đáng để cậu ấy làm vậy hay không? Là cô quá ngu ngốc để mặc cậu ấy như vậy, là không dám tin vào cái gọi là tình yêu, hay là do cô không dám can đảm yêu thêm một lần nữa. Đoạn tình cảm này cô phải làm sao đây? Chấp nhận hay từ bỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com