TruyenHHH.com

Vo Oi Anh Xin Loi


Cả ngày hôm đó, Phi Nhung mặc dù ngồi ở công ty làm việc nhưng tâm trí cô dường như không ở nơi đây. Cô hết nghĩ áy náy với Hàn Tử Hân lại nghĩ tới mối quan hệ hôn nhân nhạt nhòa của Mạnh Quỳnh và cô hiện tại. Cô nghĩ mình không nên nhún nhường để Tô Khiết Như có thể muốn làm gì thì làm như thế nữa. Cô đã chọn kết hôn với anh thì cô phải có trách nhiệm tìm kiếm và giành lại hạnh phúc cho mình. Dù gì bây giờ cô mới chính là vợ hợp pháp của anh, hạnh phúc của cô phải là do cô nắm bắt lấy.

Thế là tối hôm đó trở về nhà, cô vẫn vào bếp nấu ăn như bình thường nhưng cô chỉ nấu hai phần cho anh và cô mà thôi. Cô vừa bày biện thức ăn lên bàn xong thì anh và Tô Khiết Như cũng về tới nhà.

- "Mạnh Quỳnh! Anh về rồi đấy à? Anh mau đi thay đồ rồi xuống đây ăn cơm, thức ăn em chuẩn bị xong hết cả rồi này."

Thế nhưng anh lại không thèm đáp lại lời cô, anh chỉ liếc nhìn cô một cái thật lạnh rồi cùng Tô Khiết Như lên phòng. Một lát sau, hai người họ lại tay trong tay đi xuống dưới. Cô nhanh nhẹn xới cơm vào bát cho anh và cho chính mình.

- "Mạnh Quỳnh, anh ăn đi."

Cô đặt bát cơm tới trước mặt anh rồi sau đó bắt đầu dùng bữa. Cô coi như không nhìn thấy Tô Khiết Như mà cứ tập trung ăn. Cô đang định gắp thức ăn lên ăn thì dừng lại rồi anh nói:

- "Của Khiết Như đâu?"

- "Anh nói gì, em không hiểu."

Cô lạnh nhạt đáp.

- "Tại sao cô lại không lấy cơm cho cô ấy?"

Anh lại hỏi tiếp.

- "Nhà này chỉ có anh với em thôi. Trước giờ em cứ nghĩ Tô Khiết Như là khách chỉ đến đây ăn nhờ ở đậu ít hôm thôi nhưng mà không ngờ cô ấy lại trơ trẽn cứ ăn trực lâu như vậy."

- "Phi Nhung, cô nói vậy là có ý gì?"

Tô Khiết Như bèn lên tiếng hỏi lại cô.

Cô liền quay ra hỏi ngược lại Tô Khiết Như với ánh mắt đầy sự khiêu khích:

- "Tôi đang nói gì chắc cô hiểu mà. Tôi nghĩ đã tới lúc cô rời khỏi nhà tôi rồi đấy."

- "Cô....Mạnh Quỳnh, anh xem xem, cô ấy đang đuổi em kìa."

Tô Khiết Như bực tức, giọng đầy hờn dỗi nói với anh. Mạnh Quỳnh nghe Phi Nhung nói vậy thì anh lập tức trừng mắt nhìn cô rồi nói:

- "Nhà này là của tôi, tôi muốn cho ai ở thì cô không có quyền lên tiếng."

- "Nhưng em là vợ anh, và em có quyền bảo vệ hạnh phúc cho mình. Anh thử nghĩ xem, làm gì có người phụ nữ nào lại chấp nhận chồng của mình dẫn người phụ nữ khác về nhà rồi còn độc chiếm ngôi nhà, căn phòng vốn thuộc về mình..."

- "Mạnh Quỳnh, ý cô ấy là đang nói em là kẻ thứ ba đó...huhu...em vì anh mà chịu đựng ấm ức nên cô ấy mới có thể kết hôn với anh, vậy mà bây giờ cô ấy lại coi em là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác...huhu..."

Tô Khiết Như nghe cô nói vậy thì lập tức khóc lóc khiến Mạnh Quỳnh nổi đoá lên:

- "Chính cô mới là kẻ thứ ba đó cô hiểu không? Cô cũng chỉ là có cái mác thiếu phu nhân Nguyễn thị thôi."

- "Sẽ ra sao nếu em nói cho ba mẹ biết chuyện này?"

*chát

Cô vừa nói dứt lời thì trên gương mặt cô liền đón nhận ngay một cái tát thật đau từ anh. Cô không tin được là anh lại đánh mình. Nói đúng hơn là trước giờ ngay cả ba mẹ cô cũng chưa từng đánh cô bao giờ cả vậy mà hôm nay anh lại đánh cô vì một người phụ nữ khác.

- "Cô cứ thử nói cho ba mẹ tôi biết xem, tôi sẽ không chỉ tát cô một cái thế này đâu. Khiết Như, chúng ta đi thôi."

Anh mắng xối xả vào mặt cô rồi ôm người phụ nữ của mình rời đi.

- "Mạnh Quỳnh à, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Có phải anh đã quên đi những kỉ niệm của chúng ta khi xưa rồi hay không?"

Một lần nữa, cô lại ngồi gục xuống bàn rồi khóc trong thầm lặng.

Đêm hôm đó, vết bỏng của cô vì có dấu hiệu bị nhiễm trùng nên cô đã phát sốt. Cô nằm ngủ một mình, cả người rét run cầm cập, đầu cô choáng váng không phân biệt được hiện tại và mơ là gì. Sau đó, Phi Nhung cố gượng dậy định ra ngoài gọi anh nhưng cô không thể cầm cự được, vừa nâng người dậy được một chút thì cả người cô cứ nâng nâng, mắt thì hoa và sau đó cô liền ngất đi, cả người lăn từ trên giường xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, anh dậy và đi xuống dưới nhà nhưng anh không thấy cô đâu, cả căn nhà im lìm. Nếu như mọi hôm thì giờ này cô phải đang lúi húi trong bếp rồi chứ. Mà thôi kệ cô ta đi. Tại sao hôm nay mày lại để ý xem cô ta đang làm gì, ở đâu chứ? Nghĩ vậy, anh định rời khỏi nhà đi làm thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó reo lên liên tục. Âm thanh kia cứ kêu lên mà không có điểm dừng.

- "Quái lạ! Không phải là Phi Nhung cô ta đi làm rồi sao? Tại sao chuông điện thoại của cô ta lại kêu như vậy chứ?"

Mạnh Quỳnh sau khi đi theo hướng âm thanh phát ra thì anh đi tới cửa phòng ngủ của cô. Hay là cô ta đang ngủ? Mạnh Quỳnh thầm nghĩ trong đầu.

- "Này, chuông điện thoại của cô kêu kìa. Cô mau bắt máy đi, sáng ra đã ầm ĩ như vậy thì Khiết Như của tôi làm sao mà ngủ hả?"

Anh cứ đứng ngoài cửa gõ cửa nhưng lại không nhận được phản hồi nào từ cô. Lập tức, anh không nhịn được bèn sờ tay vào tay nắm cửa rồi mở cửa ra. Hình ảnh Phi Nhung đang nằm sõng soài dưới sàn liền đập ngay vào mắt anh.

- "Phi Nhung, cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Phạm Phi Nhung!"

Anh vội đỡ cô lên, cả người cô lạnh ngắt cùng với hơi thở yếu ớt của cô khiến Mạnh Quỳnh sợ hãi vô cùng.

_______

C12: Lời nói dối

Phi Nhung được Mạnh Quỳnh đưa tới bệnh viện cấp cứu trong tình trạng sốt cao và hôn mê. Trong lúc chờ đợi bên ngoài, anh liền rút điện thoại ra gọi cho ba mẹ cô.

- "Alo? Con rể Nguyễn đó à?"

- "Dạ thưa ba, con...con...."_____Mạnh Quỳnh ấp úng không biết nói với ông Châu chuyện của cô thế nào. Không lẽ bây giờ anh nói sáng nay cô bị sốt rồi bất tỉnh nên anh đưa tới bệnh viện hay sao? Nếu anh nói như vậy thì biết đâu ba cô sẽ lại hỏi là tại sao nhà có hai vợ chồng mà lại không biết vợ ốm sốt hay sao?

- "Mạnh Quỳnhà, con sao thế?"

Phạm lão gia sau một hồi chờ đợi vẫn không thấy anh trả lời liền hỏi tiếp. Lúc này Mạnh Quỳnh mới đáp:

- "Ba ơi, Phi Nhung cô ấy bị sốt hiện đang ở bệnh viện...."

- "Sao? Phi Nhung bị bệnh sao? Được rồi, bây giờ ba mẹ sẽ tới đó ngay đây."

Phạm lão gia sau khi nghe Mạnh Quỳnh nói là con gái bị ốm nhập viện thì liền tức tốc cùng Châu phu nhân tới bệnh viện.

____________

- "Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?"

Anh vừa thấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra liền hỏi.

Bác sĩ nghe anh hỏi thì liền tháo khẩu trang ra rồi đáp:

- "Nguyễn Tổng, thiếu phu nhân bị sốt do vết thương ở một mảng đùi bị thương lại không được xử lý đúng cách dẫn đến nhiễm trùng. Chúng tôi đã xử lí, bôi thuốc và băng bó vết thương lại cho cô ấy rồi. Tạm thời thiếu phu nhân sẽ không thể đi lại được. Còn một chuyện nữa đó là cô ấy bị sốt cao lại bị nhiễm lạnh khá lâu nên phổi có dấu hiệu bị sưng nữa. Lúc thiếu phu nhân được đưa tới đây là cô ấy đang rất yếu nhưng cũng may là đã qua con nguy hiểm rồi."

- "Vết thương ở đùi sao?"_______anh hoàn toàn không biết là cô bị thương, tối hôm qua anh vẫn thấy cô nấu ăn trong bếp bình thường mà.

- "Nguyễn Tổng, ngài không biết là thiếu phu nhân bị bỏng một mảng lớn ở đùi sao?"________Bác sĩ nhìn vào thái độ ngạc nhiên của anh thì lại nói tiếp. Lúc này anh mới ngây người ra. Chẳng lẽ cô bị bỏng sáng hôm qua sao? Là hại Khiết Như bị bỏng xong thấy tội lỗi quá nên tự làm mình bị thương sao? Anh chợt nghĩ.

- "Mạnh Quỳnh, Phi Nhung đâu rồi? Con bé bị làm sao con nói rõ cho ba nghe xem nào."

Bác sĩ vừa nói dứt lời và rời đi thì từ xa, Phạm lão gia và Phạm phu nhân hớt hải chạy tới, họ sốt ruột hỏi.

Anh không có ý định sẽ cho ba mẹ cô biết mọi chuyện nên chỉ trả lời qua loa:

- "Con xin lỗi, là tại con không tốt. Hôm qua con có làm Phi Nhung giận nên cô ấy không cho con ngủ trong phòng thế nên nửa đêm cô ấy phát sốt con...con không biết..."

- "Trời ơi, tại sao hai đứa lại cãi nhau chứ? Phi Nhung con bé sức khỏe yếu lắm. Vậy bây giờ con bé đang ở đâu? Nó có sao không? Ban nãy bác sĩ bảo gì vậy?"

Phạm phu nhân đau lòng nên cứ hỏi anh dồn dập.

- "Mình à, em cứ bình tĩnh. Con bé sẽ ổn mà. Bây giờ chúng ta đi thăm nó thôi."

Châu quản gia biết con rể không muốn nói rõ lí do tại sao hai người cãi nhau nên cũng không hỏi thêm. Bởi vì ông nghĩ vợ chồng thì không tránh khỏi những lúc cãi vã nên ông muốn để cho hai con mình tự giải quyết với nhau.

Sau đó anh cùng ba mẹ cô đi tới phòng bệnh thăm cô. Lúc này Phi Nhung đã tỉnh nhưng vì cơ thể quá yếu nên cô nằm bẹp trên giường không thể cử động, vết thương ở chân đã được băng bó và bộ đồ bệnh nhân cũng khá rộng so với cô nên vết thương đã bị che đi.

- "Tiểu Nhung à, ba mẹ tới thăm con đây. Con thấy trong người thế nào rồi?"

Phạm lão gia và Phạm phu nhân vừa nhìn thấy cô thì vội chạy tới hỏi han. Con gái cưng kết hôn đã gần một tháng rồi nhưng lại chỉ về nhà thăm họ mới được 2 lần nên họ rất nhớ cô. Bây giờ lại nhìn thấy con gái ốm yếu như này, phận làm ba mẹ không thể không xót xa. Cô nhìn thấy ba mẹ tới thì rất vui nhưng cả cơ thể cô bây giờ chẳng có chút sức lực nào nên cô không thể tự ngồi dậy được. Mạnh Quỳnh lúc này lại kết hợp cùng cô để qua mắt phụ huynh. Anh vội đỡ cô dậy, lấy gối kê sau lưng cô để cô tựa lưng vào thành giường. Phi Nhung nhìn thấy anh thì bao nhiêu tủi thân trong lòng lại dấy lên, cô liền ôm lấy mẹ mình rồi thút thít:

- "Ba! Mẹ....con nhớ ba mẹ..."

- "Tiểu Nhung à, nín đi con, đừng khóc nữa. Có ba mẹ ở đây rồi."

- "Vợ à, anh...anh xin lỗi..."

Mạnh Quỳnh thấy cô khóc, trước mặt ba mẹ vợ liền xin lỗi cô. Nhưng từ sâu trong lòng cô, cô biết là anh chỉ lại đang đóng kịch mà thôi. Lời xin lỗi này không phải xuất phát từ tận sâu trong trái tim anh.

Đột nhiên điện thoại của anh lại kêu lên tiếng chuông tin nhắn. Anh lập tức mở ra xem. Bên trong là hộp thư đến từ "Khiết Như".

"Mạnh Quỳnh à, ngày mai em có lịch trình quay phim ở Macau nên bây giờ em sẽ ra sân bay. Yêu anh."

Khiết Như đi Macau sao? Tại sao hôm qua cô ấy không nói gì với mình? Nghĩ vậy, anh liền quay sang xin phép ba mẹ cô:

- "Ba, mẹ! Ở công ty có chút việc nên con xin phép ra ngoài gọi điện thoại một chút. Ba mẹ cứ ngồi đây nói chuyện với vợ con nhé."

Anh vừa nói dứt lời thì lập tức đi ra ngoài. Thật ra nãy giờ mọi hành động của anh cô đều nhìn thấy cả. Cái cách anh kiểm tra tin nhắn nhanh chóng rồi biểu cảm trên mặt anh khi đọc tin nhắn như vậy, cô đoán chắc 99% là tin nhắn của Tô Khiết Như rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com