Vo Nho Mang Thai Ho Cua Dai Thuc
Ở thành phố C chơi mấy ngày, Cao Đạm cùng An Hân Phỉ ngày mai cũng phải đi về.
Anh vừa tắm xong đi ra đã thấy cô đứng trước cửa sổ sát đất giương mắt nhìn chăm chú ra bên ngoài.
"Sao vậy?" anh tới phía sau lưng bà xã nhà mình xoa xoa mái tóc của cô.
"Nơi này đẹp quá, em thấy hơi không muốn về rồi" đối với một thành phố lãng mạn như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nơi này có tất cả những hồi ức tốt đẹp của mình, cô có chút luyến tiếc.
"Anh hứa với em, khi nào chúng ta có thời gian thì lại đến đây, có được hay không?"
"Vâng"
Buổi tối, hai người qua quýt thu dọn hành lý, rồi đi ngủ sớm.
Vừa mới rạng sáng hôm sau, Cao Đạm đánh thức bạn học An vẫn còn đang ăn vạ trên giường "Àii, phải đi rồi sao?"
"Không phải là em muốn xem mặt trời mọc à?"
Mặc quần áo tử tế, hai người tới chỗ lều trại đã dựng từ trước đó, ngồi xuống chờ mặt trời đi lên.
"Khi về nhà, có thể sẽ không có thời gian dành cho em" anh đột nhiên nói.
"Ừ, em biết mà" cô gật đầu một cái, dù sao anh cũng là viện trưởng, rất bận, đi chơi mấy hôm nay phỏng chừng công việc dồn đống không ít.
Nhất thời hai người không nói năng gì.
"Mau nhìn!" cô hưng phấn kéo kéo tay anh.
Chỉ thấy ở một đầu biển nước mênh mông, mặt trời đỏ rực chậm rãi bước ra khỏi mặt nước, quanh thân phát ra ánh sáng chói lòa, lúc bấy giờ làm cả một vùng đất đai phủ lên lớp áo vàng rực rỡ.
"Quá đẹp luôn" An Hân Phỉ buột ra lời khen ngợi từ đáy lòng.
"Phỉ Phỉ"
"Hả?" cô vừa mới quay đầu lại đã bị anh hôn lên môi, sững sờ một lát, liền cũng trúc trắc đáp lại, dưới tấm lụa mỏng mang sắc vàng óng ả của thiên nhiên đất trời, cùng nhau hôn sâu.
Sau đó, hai người nhanh chóng ăn sáng rồi lái xe lên đường.
Vừa mới về đến nhà, Cao Đạm đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, cần anh ngày mai đi công tác ở nơi tham gia hội thảo giao lưu.
"Được, tôi biết rồi" sau đấy tắt điện thoại.
An Hân Phỉ vừa phơi quần áo xong, đi ra liền thấy vẻ mặt buồn bực của anh "Sao vậy?"
"Ngày mai phải đến nơi khác tham dự hội thảo giao lưu"
Nhất thời cô có chút kinh ngạc, rồi kịp phản ứng hỏi "Phải đi mấy ngày?"
"Chừng một tuần"
Cô gật đầu "Em giúp anh sắp xếp hành lý"
"Từ từ đã" anh từ phía sau ôm chầm lấy người cô "Hả?"
"Anh không ở nhà nếu thấy buồn chán thì về nhà bố mẹ em biết chưa?"
"Được, rõ rồi ạ"
"Anh phải đi một tuần liền đấy" anh ở bên tai cô cọ xát, hành vi mập mờ."......"
"Cho nên, đêm nay thỏa mãn anh thật tốt đi" nói xong, bế ngang cô lên, trở về phòng ngủ.
......
Để cho kịp giờ bay, Cao Đạm thức dậy rất sớm, theo thường lệ ra ngoài chạy bộ, khi anh trở về, An Hân Phỉ vẫn ôm lấy chăn với vẻ mặt mê man.
Anh vuốt vuốt tóc cô "Thức dậy làm gì, ngủ tiếp đi"
Co lắc đầu "Em tiễn anh đi"
Anh không nhớ rõ tối qua muốn cô hết bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ làm tới khi cô thể lực chống đỡ hết nổi ngất đi, anh qua loa rửa ráy thân thể hai người rồi mới nằm ngủ.
Cao Đạm ở phòng bếp làm bữa sáng, An Hân Phỉ tắm rửa thay quần áo xong xuôi thì dựa ở cửa phòng bếp nhìn động tác thành thạo làm bữa sáng của anh, quần áo ở nhà hết sức bình thường mặc trên người anh vừa vặn giống y như dành cho người mẫu.
Cô thấy câu "Mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt" dùng để miêu tả anh lại chẳng thích hợp quá đi mất.
"Ngắm gì thế, ăn cơm thôi"
"À"
Dùng xong bữa sáng, anh vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà mặc âu phục.
"Làm phiền phu nhân Cao đeo caravat cho anh được không?" Cao Đạm giơ caravat trong tay lên.
"Em, em không biết làm sẽ"
"Không sao, anh chỉ cho em" vì thế cô đứng đối diện anh, để mặc anh nắm tay mình tay, từng chút làm động tác thắt caravat của anh.
"......" hoàn thành nhiệm vụ, anh vẫn như cũ nắm tay cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô đến nỗi cô đỏ mặt.
"Này, sắp trễ rồi" cô ngượng ngùng nhắc nhở anh.
Anh cũng không trêu cô, mỉm cười nói "Đi thôi"
Hai người gọi taxi ra sân bay, trên đường vì kẹt xe thiếu chút nữa muộn giờ bay.
Cao Đạm làm xong thủ tục đăng ký, một tay kéo rương hành lý, một tay dắt cô "Anh không ở nhà, phải tự giác ăn cơm đầy đủ đúng giờ, tối thì đi ngủ sớm một chút, đừng có thức khuya rõ chưa?" anh coi cô như trẻ con dặn dò từng tí một, thật là trăm nẻo không yên tâm.
"Vâng"
Trong chốc lát anh chỉ nhìn cô không nói lời nào, loa thông báo thúc giục hành khách lên máy bay.
"Mau đi đi..." Còn không có đợi cô nói xong, anh liền ôm cô vào lòng "Sẽ nhớ anh chứ?"
"......"
"Anh sẽ nhớ em lắm" làm như không quan tâm đến việc không nghe được đáp án mình muốn, anh cứ vậy thổ lộ ra suy nghĩ trong lòng.
"Anh đi đây" Cao Đạm buông An Hân Phỉ, cười vẫy vẫy tay, xoay người hướng tới cửa lên máy bay.
Cô nhìn hình bóng anh, đột nhiên hô to "Thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm, em chắc chắn sẽ nhớ anh..."
Anh bỗng nhiên quay đầu lại, khóe môi cong lên, trong nháy mắt, triệt tiêu mọi bất an hoang mang của cô, đối với cô mà nói, Cao Đạm chính là người mang tới quãng thời gian tươi đẹp, những năm tháng dịu dàng ấm áp cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com