TruyenHHH.com

Vo Ngoc

Vân Nguyệt tỉnh dậy, trước mắt cô là một màu trắng xóa. Cô nhìn sang bên cạnh, dáng vẻ lo lắng của Lục Minh Đình hiện ra trước mắt. Cô dùng bàn tay yếu ớt của mình đặt lên tay anh. Lục Minh Đình tỉnh giấc.

-"Vân Nguyệt, em tỉnh rồi sao?"-

-"Bác sĩ..."-

Vân Nguyệt im lặng, cô nhìn thấy Lục Minh Đình trong những ngày qua đã lao tâm khổ lực thế nào. Nước mắt cô lăn dài trên má. Lục Minh Đình vội lấy tay lau nước mắt cho cô.

-"Em đừng khóc. Con của chúng ta vẫn còn. Chúng ta sẽ làm đám cưới được không?"-Lục Minh Đình không giấu được nụ cười, vuốt nhẹ mấy lọn tóc thừa của Vân Nguyệt.

-"Mau ra đây, mau gọi con hồ ly tinh ấy ra đây."-Là Bối Diệp Vi, ả ta hôm nào cũng đến làm loạn ở đây. Mỗi lần như thế bác sĩ, y tá, bảo vệ ở đây đều rất đau đầu vì cô ta.

Chẳng làm ồn được bao lâu, Bối Diệp Vi đã bị lôi đi. Tâm tình của Vân Nguyệt cũng vì cô ta mà bị giảm xuống. Lục Minh Đình phải rời đi để bác sĩ kiểm tra cho Vân Nguyệt.

Bước ra ngoài, Lục Minh Đình nhìn thấy Tần Lâm đứng ở phía xa xa. Hắn đang tiến lại gần phía anh. Tay anh siết thành nắm đấm, chỉ đợi Tần Lâm tới là giáng vào mặt hắn ta cho hả giận. Anh chỉ mong hắn đi nhanh một chút, không là bản thân anh không kìm được mà chạy tới đấm hắn thực sự. Ngay lúc này...

-"Anh Lục, mau theo tôi thanh toán viện phí."-Cô y tá tiến tới, nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lục Minh Đình nhìn đối phương liền nhỏ giọng nhắc nhở. Ba ngày nay bệnh viện này ngày nào cũng xảy ra lộn xộn, cô thực thấy thương cho viện trưởng.

-"Hừ... Cháu dâu ta sao rồi?"- Một người đàn ông đi tới từ phía sau, vỗ mạnh lên vai của Lục Minh Đình. Là ông ngoại của Lục Minh Đình, ông nhìn đứa trẻ này lớn lên từ bé, ông cũng chỉ có mỗi anh là cháu mà thôi. Vì vậy đương nhiên, cháu dâu của ông cũng rất cần quan tâm.

-"Chị ấy đã tỉnh lại."-Nữ y tá kính cẩn trước ông lão. Trong lòng thầm mến phục Vân Nguyệt. Hôm đó, hai người một già một trẻ này đòi san bằng cái bệnh viện này nếu không cứu được cô gái ấy. Nữ y tá thật nể phục, nể phục. Viện trưởng đòi san bằng bệnh viện. Cũng may tình hình không xấu lắm, nếu không...

-"Cô thanh toán viện phí với thằng nhóc này, lấy thêm 30%."-Lão gia tử gật gù nói. 30% này đối với Lục Minh Đình vốn dĩ không nhiều. Nhưng anh vẫn không chấp nhận.

-"Ông, sao vậy chứ? Cháu có là cháu của ông không vậy?"-

-"Hừ, vì mày mà bệnh viện không yên ổn mấy ngày. 30% là ít đấy."-Nói rồi lão gia tử mở cửa đi vào trong phòng bệnh. Lục Minh Đình định nối gót đi theo thì bị cản lại.-"Không phận sự, miễn vào cho."

Hừ, Lục Minh Đình ngồi xuống hàng ghế, chẳng thèm để ý đến Tần Lâm nữa. 30% này thật vô lí.

-"Anh Lục.."- Tần Lâm để một hộp cơm xuống bên cạnh.

Lục Minh Đình chán ghét, đứng bật dậy.-"Mời anh về."-

-"Đây là món ăn mà Vân Nguyệt thích nhất."-Tần Lâm nói xong, cũng ra về.

Lục Minh Đình hết sức bực mình. Vân Nguyệt chưa từng nói với anh cô thích cái gì nhất. Cái gì anh làm cho cô, cô cũng đều nói rất thích. Nhưng thích nhất thì....

Lục Minh Đình mở ra xem. Là cháo gà. Chỉ là cháo gà thôi sao? Lục Minh Đình nén giận trong lòng, Tần Lâm ở cạnh Vân Nguyệt lâu như vậy. Chắc chắn hắn nói không sai.

-" Xuất viện được rồi..."-Tiếng lão gia tử vang ra bên ngoài.

Lục Minh Đình bỏ lại hộp cháo. Anh sẽ tự tay nấu cho Vân Nguyệt.

------------------------------------------------------------

Bên ngoài, tin tức "Vợ sắp cưới của Lục tổng gian díu với Tần tổng.", "Người thứ ba của Tần tổng.",... tin tức nổi như vậy cũng đã ở trang nhất ba ngày. Hiện Lục tổng chưa lên tiếng xác nhận. Chính vì vậy khi vừa ra khỏi bệnh viện, rất nhiều phóng viên là bao quanh họ. Nhưng Lục tổng nào phải người dễ bị áp bức.

-"Cút cho tôi, còn hỏi một câu nữa tôi san bằng mấy tòa soạn của mấy người."-Lục Minh Đình gào lên. Nhanh chân đưa Vân Nguyệt lên xe, lượn khắp thành phố để cắt đuôi mấy người này.

Về đến nhà, họ nhìn thấy Bối Diệp Vi trước cổng. Ả ta như điên như dại cười trước cổng nhà hai người.

-"Con điên."-Lục Minh Đình xuống xe, thầm chửi. Nhìn thấy có người ra khỏi xe, Bối Diệp Vi chạy tới, nắm lấy tay Lục Minh Đình.

-"Con tiện nhân ấy đâu?"-

-"Con điên, cút..."-Lục Minh Đình gào lên, hất ả xuống. Bối Diệp Vi như phát điên thật rồi.

-"Anh Đình, anh xem... đừng ở cùng con ngốc ấy nữa..."-

-"Thôi! Thôi! Thôi! Cô đi đi."-Lục Minh Đình mở cổng, định lên xe đi vào nhà.

-"Tôi là người giết chết Lưu Thiên Hy..."-Bối Diệp Vi gào lên.

Đúng theo ý muốn của cô ta, Lục Minh Đình dừng lại. Anh quay lại nhìn ả ta. Trong đáy mắt rộ lên cừu hận, anh bước tới bóp mạnh cằm của Bối Diệp Vi.

-"Cô... Là cô..."-Lục Minh Đình gào lên.

-"Đúng vậy."-Bối Diệp Vi cười lớn. Lực đạo ở tay cũng ra sức hơn. Nhưng dường như Bối Diệp Vi không hề thấy đau đớn. Lục Minh Đình chỉ hận không bóp chết ả ta mà thôi. Bối Diệp Vi bày ra vẻ đắc thắng, nhìn vào mắt Lục Minh Đình thản nhiên nói.-"Lưu Thiên Hy và Lưu Vân Nguyệt là hai kẻ mà tôi ghét nhất. Tôi đã loại bỏ được Lưu Thiên Hy rồi, còn Lưu Vân Nguyệt sớm muốn cũng vậy mà thôi... Tôi hận họ sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, còn tôi tại sao lại sinh ra ở một nơi như thế? Từ nhỏ tôi đã phải làm việc ác, còn họ thì sung sướng trong ngôi nhà lớn. Tôi loại bỏ Lưu Thiên Hy để mình thay thế cô ta. Còn Lưu Vân Nguyệt, tôi căm hận cô ta tận xương tủy... Tại sao cái gì cô ta cũng hơn tôi chứ?"

-"Mày điên rồi?"-Lục Minh Đình khó khăn nói từng chữ. Giờ đây anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Dường như mọi người đang chạy theo một ván cờ mà Bối Diệp Vi đặt cược và sắp đặt.

Bối Diệp Vi lại cười, ả nói tiếp.-"Cô ta là cái thá gì chứ? Có phải cô ta rất tin tưởng Tần Lâm không? Giờ tôi với Tần Lâm đã có một gia đình. Có phải cô ta có đôi mắt đẹp không? Đôi mắt ấy cũng từng nằm trong hốc mắt của tôi. Có phải cô ta muốn có một đứa trẻ sao? Hahaa, nó cũng chút nữa là mất đi. Không phải cô ta yêu anh sao? Vậy thì tôi cũng tước mất anh. Hahahaaa."-

Bối Diệp Vi cười lớn. Từ trong tay ả sớm đã có một con dao nhọn, ả đâm mạnh vào người đối diện. Lục Minh Đình không kịp phản ứng, cơn đau làm anh buông cô ta ra... Ả rút mạnh dao khỏi người anh... Máu... máu thấm đẫm áo sơ mi của Lục Minh Đình. Anh định thần định ngồi dậy, thì con dao lại một lần nữa vung lên.

Vân Nguyệt lao tới đẩy Bối Diệp Vi ngã ra đường.

-"Bối Diệp Vi, cô mau cút đi..."-

Bối Diệp Vi nào còn để tâm lời của cô nữa. Ả như điên dại, tay nắm chặt con dao. Ả đưa mắt nhìn Vân Nguyệt đứng chắn trước Lục Minh Đình. Khóe môi ả khẽ cong. Tay ả một lần nữa vung lên, đâm đến phía của Vân Nguyệt.

-"Phập..."-

-"Minh Đình..."-

Vân Nguyệt sững người. Lục Minh Đình đứng trước mặt cô, môi nở nụ cười...

-"Em đồng ý cưới anh được không?"-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com