Vo Ngoc Anh Yeu Em
Nhạc Khải nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Hạ Hiên. Gương mặt anh nhợt nhạt, đôi môi khô rát của anh hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô. -"Hạ Hiên, em tỉnh lại được không?"-Anh thì thầm với cô.. Hạ Hiên hôn mê một tuần rồi, ngày nào Nhạc Khải cũng ngồi đây, không dám rời khỏi cô quá lâu. Anh sợ cô tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy anh. -"Nhạc tổng, kẻ đâm Hạ tiểu thư là Khang Duật, hôm trước chúng ta mới bàn hợp đồng cùng hắn."--"Hủy hết cho tôi, nói với các nhà đầu tư của công ty hắn, ai mà dám đầu tư vào công ty của hắn chính là đối đầu với Nhạc Khải tôi."-Anh lạnh lùng nói, Nhạc Khải là người có thể đụng đến sao? Không thể nào... Vậy nên người con gái của anh cũng không ai được động đến. Nhạc Khải tựa đầu bên giường bệnh của Hạ Hiên, anh mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ anh nhìn thấy bản thân mình đang đuổi theo Hạ Hiên... Cả thân thể anh đều mệt mỏi cùng cực, cuối cùng vấp ngã... Bóng hình Hạ Hiên cũng biến mất. Nhạc Khải bừng tỉnh mang theo hơi thở gấp gáp...-"Anh là ai?"-Hạ Hiên ngây ngốc, run run hỏi... Hạ Hiên tỉnh rồi, trong lòng Nhạc Khải vui sướng biết bao nhiêu. Anh bật khóc, ôm lấy cô vào lòng.-"Hiên Hiên, em tỉnh rồi... Anh lo lắng cho em biết bao nhiêu."- Đáp lại Nhạc Khải, là tâm trạng khủng hoảng của Hạ Hiên. Cô điên cuồng đẩy anh ra, ôm lấy cơ thể của mình.-"Anh là ai, mau buông tôi ra."-Nước mắt Hạ Hiên rơi xuống. Trái tim của Nhạc Khải như có con dao sắc cứa vào, anh buông cô ra..-"Anh là Nhạc Khải... Em không nhớ anh sao?"- Hạ Hiên im lặng một lúc, cuối cùng nức nở lắc đầu.-"Khang Duật đâu? Duật đâu rồi?"--"Hạ Hiên, em không nhớ sao? Em nói là muốn cùng anh.."--"Hạ Hiên, anh ở đây?"-Cánh cửa mở ra, Khang Duật xuất hiện đằng sau cánh cửa ấy.-"Thằng khốn, ai cho mày vào đây?"-Nhạc Khải tức giận lao tới, giáng một đấm vào gương mặt của Khang Duật, làm hắn ngã xuống.-"Khang Duật..."-Hạ Hiên hét lên, Nhạc Khải bất động sau tiếng hét đấy. Anh cảm nhận được sự đau lòng của cô.. Anh không muốn cô đau lòng. Khang Duật cúi đầu tránh ánh mắt của Nhạc Khải, hắn bò dậy, đi tới giường bệnh của Hạ Hiên, ôm lấy cô.-"Hạ Hiên, anh xin lỗi. Anh sai rồi."-Khang Duật vuốt mái tóc của Hạ Hiên, đặt lên trán cô một nụ hôn. Hắn dịu dàng lau đi nước mắt của cô, ôm cô vào lòng. Nhạc Khải cảm thấy tâm can mình đau nhói vô cùng. Anh nhìn Hạ Hiên, cô tránh ánh mắt của anh. Họ ở bên nhau được bao lâu chứ? Nhạc Khải yêu Hạ Hiên thật rồi... Tình yêu chính là như vậy? Không phải yêu nhau bao lâu... mà là yêu như thế nào. -"Hạ Hiên, anh đưa em về nhà có được không?"-Hắn dịu dàng hỏi cô. Hạ Hiên mỉm cười gật đầu. Từng cử chỉ, lời nói mà Hạ Hiên dành cho Khang Duật đều là lưỡi dao sắc cắt mạnh vào trái tim Nhạc Khải. Anh trơ mắt để Khang Duật mang cô về nhà hắn.-"Hừ.. sao anh lại mang con ngốc này về đây."-Hạ Linh phàn nàn. Ả chán ghét nhìn cô, sau đó bỏ lên phòng.-"Hạ Hiên, cháu về rồi."-Vị quản gia chạy tới, nắm lấy tay Hạ Hiên. Cô mỉm cười, ôm lấy vị quản gia đã lớn tuổi.-"Đưa cô ta về chỗ cũ đi."-Khang Duật lạnh giọng nói, hắn bỏ đi theo Hạ Linh. Như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại nhìn vị quản gia.-"Nhớ cất chiếc bình đó đi. Đừng để cô ta nhìn thấy."- Vị quản gia gật đầu vâng dạ với hắn rồi đưa cô lên phòng. Hạ Hiên ngồi yên vị trong căn phòng của mình. Cô nhớ những gì mà Hạ Linh và Khang Duật từng làm với cô ở đây, từng lần đánh đập, từng lần đau đớn... Hạ Hiên đều nhớ. Cô bất giác sợ hãi thu người lại... Bỗng cánh cửa mở ra. Nhìn bộ dạng của Hạ Hiên, Khang Duật nở một nụ cười ấm áp.-"Anh không làm em đau đâu?"- Khang Duật ôn nhu tiến đến, ôm lấy cơ thể yếu đuối của Hạ Hiên.-"Thật không?"-Cô đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn. Hắn lại cười, khẽ gật đầu, hôn lên trán cô.-"Hạ Hiên, anh có việc cần em giúp."--"Việc gì vậy."--"Em có thể cầu xin Nhạc tổng đầu tư vào hạng mục công ty anh có được không?"-Hắn dịu dàng vuốt mái tóc của Hạ Hiên.-"Nhạc Khải là ai?"- Khang Duật bất ngờ, nhìn gương mặt ngây ngô của cô mà hắn không khỏi thất vọng. Nhưng không sao? Hắn nhìn thấy bộ dạng thâm tình của Nhạc Khải, nhất định Nhạc Khải sẽ vì Hạ Hiên mà giúp hắn.-"Cái người đưa em vào bệnh viện đó. Em chỉ cần nói với anh ta là mong anh có thể đầu tư vào hạng mục của Khang Duật, chỉ vậy thôi. Có được không?"- Hạ Hiên gật đầu. Cô sẽ làm tất cả để Khang Duật vui vẻ. Nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, trong lòng cô cũng rất vui. Ngay ngày hôm sau, Khang Duật dẫn Hạ Hiên tới cổng công ty của Nhạc Khải. Hắn dặn dò cô mấy câu, rồi rời đi. Hạ Hiên đứng đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình cần gặp. Cô chạy thật nhanh tới trước mặt anh. Bốn mắt chạm nhau, trong lòng Hạ Hiên bỗng trào lên một cảm giác xao xuyến khó tả. Cô đứng ngây người.-"Hạ Hiên, em về với anh sao?"-Nhạc Khải nắm lấy tay của Hạ Hiên, ôm cô vào ghì chặt vào người. Hạ Hiên bất ngờ, không kịp phản ứng.-"Anh có thể đầu tư vào hạng mục của Khang Duật được không?"-Cô ngây ngốc nói. Nhạc Khải buông cô ra, anh nhìn cô, trong ánh mắt của cô vẫn như lần đầu gặp gỡ... Đôi mắt lấp lánh tựa sao trời, vẫn là gương mặt này, vẫn là sự ngây ngốc này... Anh biết là Hạ Hiên của anh bị lợi dụng, nhưng cô không hiểu... Anh có nói cô cũng không thể hiểu. Nhạc Khải gật đầu, ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại kêu gọi đầu tư trước mặt Hạ Hiên. Anh biết không thể giữ Hạ Hiên bên cạnh mình. Đoạn tình duyên này, anh trân trọng..-"Được rồi.. Em mau về đi.."-
Hạ Hiên gật đầu, nắm lấy tay anh, cảm ơn anh rối rít. Sau đó, cô mỉm cười vẫy tay chào anh. Anh đứng trước cổng công ty nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi. Chiếc xe ô tô phóng nhanh về phía Hạ Hiên, Nhạc Khải nhìn thấy Hạ Linh đang điên cuồng lao tới. Anh không thể để cô bị thương nữa. Anh phải bảo vệ cô.-"Hạ Hiên..."-Nhạc Khải hét lên, anh chạy thật nhanh tới ôm lấy cô. Hạ Linh nhìn thấy Nhạc Khải phía trước, ả vội vàng phanh xe lại... Nhưng không kịp rồi... Chiếc xe đâm trúng lấy người con trai ấy... Anh ôm chặt cô trong lòng...-"Đâm trúng người rồi..."--"Mau bắt lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát.."- Tiếng huyên náo ầm ầm bên tai Nhạc Khải, anh nghe tai mình ù ù. Hạ Hiên trong tay anh an toàn rồi. Cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Nhạc Khải, nước mắt ứa ra chẳng mấy chốc đã ướt cả gương mặt xinh đẹp của cô.-"Nhạc Khải... Đừng mà... Anh đừng mà..."-Cô bật khóc nức nở, vừa nói vừa ôm lấy Nhạc Khải. Anh mỉm cười nhìn cô, Hạ Hiên nhớ ra anh rồi... Anh biết mà... Anh biết cô sẽ không lỡ quên đi anh.. Anh biết cô yêu anh. Cho dù cô có ngốc, cũng sẽ là cô vợ ngốc xinh đẹp của anh.-"Hạ Hiên, anh yêu em..."-Nhạc Khải đưa tay lau nước mắt trên gương mặt của Hạ Hiên. Cô nắm lấy tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống.-"Khải, đừng mà.. Đừng bỏ em.. Anh còn chưa được ăn món ăn em nấu.. Anh còn chưa xây lâu đài cho em.. Em không cho phép anh đi đâu hết."-Hạ Hiên gào lên. -"Anh không đi đâu hết.. Anh ở bên cạnh em. Em cũng vậy được không? Em cũng không được rời xa anh."-Giọng nói của anh nhỏ dần, hương thơm của Hạ Hiên trong không khí làm trái tim của anh thêm phần ngọt ngào.. Anh phải sống, anh phải bảo vệ cô. Tiếng xe cấp cứu vang lên. Tiếng trợ lí của anh gào thét. Tiếng khóc của Hạ Hiên.. Nhạc Khải, mày phải kiên cường lên... Mày phải bảo vệ cô ấy.
Hạ Hiên gật đầu, nắm lấy tay anh, cảm ơn anh rối rít. Sau đó, cô mỉm cười vẫy tay chào anh. Anh đứng trước cổng công ty nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi. Chiếc xe ô tô phóng nhanh về phía Hạ Hiên, Nhạc Khải nhìn thấy Hạ Linh đang điên cuồng lao tới. Anh không thể để cô bị thương nữa. Anh phải bảo vệ cô.-"Hạ Hiên..."-Nhạc Khải hét lên, anh chạy thật nhanh tới ôm lấy cô. Hạ Linh nhìn thấy Nhạc Khải phía trước, ả vội vàng phanh xe lại... Nhưng không kịp rồi... Chiếc xe đâm trúng lấy người con trai ấy... Anh ôm chặt cô trong lòng...-"Đâm trúng người rồi..."--"Mau bắt lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát.."- Tiếng huyên náo ầm ầm bên tai Nhạc Khải, anh nghe tai mình ù ù. Hạ Hiên trong tay anh an toàn rồi. Cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Nhạc Khải, nước mắt ứa ra chẳng mấy chốc đã ướt cả gương mặt xinh đẹp của cô.-"Nhạc Khải... Đừng mà... Anh đừng mà..."-Cô bật khóc nức nở, vừa nói vừa ôm lấy Nhạc Khải. Anh mỉm cười nhìn cô, Hạ Hiên nhớ ra anh rồi... Anh biết mà... Anh biết cô sẽ không lỡ quên đi anh.. Anh biết cô yêu anh. Cho dù cô có ngốc, cũng sẽ là cô vợ ngốc xinh đẹp của anh.-"Hạ Hiên, anh yêu em..."-Nhạc Khải đưa tay lau nước mắt trên gương mặt của Hạ Hiên. Cô nắm lấy tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống.-"Khải, đừng mà.. Đừng bỏ em.. Anh còn chưa được ăn món ăn em nấu.. Anh còn chưa xây lâu đài cho em.. Em không cho phép anh đi đâu hết."-Hạ Hiên gào lên. -"Anh không đi đâu hết.. Anh ở bên cạnh em. Em cũng vậy được không? Em cũng không được rời xa anh."-Giọng nói của anh nhỏ dần, hương thơm của Hạ Hiên trong không khí làm trái tim của anh thêm phần ngọt ngào.. Anh phải sống, anh phải bảo vệ cô. Tiếng xe cấp cứu vang lên. Tiếng trợ lí của anh gào thét. Tiếng khóc của Hạ Hiên.. Nhạc Khải, mày phải kiên cường lên... Mày phải bảo vệ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com