TruyenHHH.com

Vo Moi Bat Luong Co Chut Ngot Ngao

Muốn để cho trường học rút lại quyết định đuổi học cô thì lần kiểm tra này là mấu chốt.

Thời gian một tuần học tập mặc dù rất gấp nhưng đối phó với bài kiểm tra trắc nghiệm lần này như thế cũng đủ rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không phân tâm nữa, bắt đầu lật xem bài học.

Nam sinh nằm bên cạnh đang ngủ nghe được tiếng ồn người bên cạnh lật mở trang sách, nhất thời nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng ồn.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Oản Oản đang đọc sách.

Cô gái này. . . Bị kích thích nên thay đổi tính cách rồi hả?

Đang nghĩ như thế sau đó nhìn thấy động tác của Diệp Oản Oản, nam sinh nhất thời đen mặt lại.

Bởi vì tốc độ lật sách của Diệp Oản Oản còn nhanh hơn so với tốc độ cô lật mặt hôm nay.

Ở đây có ai là đang thật sự đọc sách?

Nhưng nếu như không phải là đọc sách, vậy thì đây là đang làm gì? Rảnh rỗi đau trứng nên lật sách chơi sao?

"Thật ồn ào." Khuôn mặt của nam sinh đẹp trai tràn ngập sự không vui.

Sắc mặt Diệp Oản Oản lập tức đen xuống, tiểu tử thúi này, hăng hái hơn rồi đúng không!

Có tin lão nương dùng bối phận đè chết ngươi hay không!

Bàn về bối phận, hắn còn phải cung cung kính kính gọi cô một tiếng cô Cửu đấy!

Kiếp trước mãi về sau cô cũng mới biết, hot boy Tư Hạ của Thanh Hòa lại là cháu Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, "A, ngại bị làm ồn? Có bản lãnh thì thi được hạng cao hơn đi a! Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, loại người học cặn bã thì không có tư cách ở đây ra oai!"

". . ." Nam sinh nhất thời bị nghẹn gần chết, trên mặt thể hiện rõ không thể nào tin được.

Hắn mới vừa bị nữ sinh hạng nhất đếm ngược toàn trường giễu cợt?

A, rất tốt.

Lần kiểm tra này hắn sẽ cho cô biết rốt cuộc cái gì mới là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua!

Tiếng chuông tan học vang lên, thời gian một ngày trôi qua thật nhanh.

Một thời gian cúp cua thoải mái, bây giờ quay trở lại học tập đúng là vào nơi hỏa táng.

Suốt cả một ngày, Diệp Oản Oản vẫn luôn chăm chỉ viết chữ, trên vở chi chít toàn chữ là chữ.

Bảy ngày tiếp theo trường học sẽ cho học sinh nghỉ ngơi để mọi người chuyên tâm học tập chuẩn bị thật tốt bài kiểm tra sắp tới.

Trung học Thanh Hòa là trường học nôi trú, trừ phi có tình huống đặc biệt còn không tất cả học sinh đều thống nhất ở lại tại trường.

Mấy ngày này mọi người có thể tự học ở kí túc xá của mình hoặc cũng có thể đến học trong lớp.

Sau khi tan học, các học sinh lần lượt trở về ký túc xá, Diệp Oản Oản cũng kéo rương hành lý đi về hướng lầu ký túc xá.

Ký túc xá của trường học là bốn người một phòng nhưng bởi vì bạn cùng phòng đều ghét bỏ không muốn ở cùng nên cô được sắp xếp cho ở một phòng riêng.

Cộng thêm cô cũng không muốn cho mọi người biết mối quan hệ giữa cô và Tư Dạ Hàn nên ở một người một phòng đối với cô mà nói ngược lại rất có lợi.

Ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng đẩy cửa ký túc xá ra, khí tức quen thuộc nhất thời phả vào mặt.

Phòng ở một người này mặc dù diện tích không lớn nhưng cô sống một mình nên cũng khá thoải mái, nếu so sánh với Cẩm Viên rộng lớn đến đáng sợ thì ngược lại nơi đây khiến cô có cảm giác rất an toàn.

Hơn nữa, Thanh Hòa từ trước đến giờ có vô số phú thương và bạn học đầu tư nên điều kiện của ký túc xá rất tốt, không chỉ có máy điều hòa không khí còn có cả phòng tắm riêng và phòng vệ sinh.

Diệp Oản Oản để hành lý xuống, sắp xếp lại đồ của mình một chút.

Sau khi thu thập xong tất cả, đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục học thì tiếng gõ cửa vang lên.

Mở cửa ra thì thấy Thẩm Mộng Kỳ mặc chiếc đầm tơ lụa màu hồng nhạt đang cười tươi rói đứng trước cửa.

Nữ sinh vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản lập tức trở nên kích động, mắt rưng rưng, "Oản Oản! Cậu rốt cuộc cũng tới trường học! Tớ lo lắng gần chết! Gặp lại cậu thực sự là quá tốt!"

Nhìn thấy Thẩm Mộng Kỳ với bộ dạng cực kỳ quan tâm, trong lòng Diệp Oản Oản không khỏi cảm khái, cũng khó trách sau này Thẩm Mộng Kỳ ở vòng giải trí sẽ hot như vậy, kỹ thuật diễn quả thật không chê vào đâu được.

Diệp Oản Oản ngồi xuống trước bàn đọc sách, bởi vì bị quấy rầy mà thần sắc hơi lộ ra không kiên nhẫn, "Có chuyện gì sao? Bất kể cậu có chuyện gì thì bảy ngày nữa rồi hãy tới tìm tớ, bây giờ tớ không có thời gian."

Thẩm Mộng Kỳ cho là cô cãi nhau với Cố Việt Trạch nên tâm tình không tốt, ôn nhu khuyên nhủ, "Cố thiếu đoán chừng là hiểu lầm quan hệ giữa cậu và Tư Dạ Hàn nhưng hắn cũng là vì đã yêu cậu quá sâu đậm, trong lòng của hắn vẫn còn có cậu nếu không lần này cũng sẽ không giúp cậu! Chỉ cần cậu đi tìm hắn rồi giải thích một chút là được rồi!"

Diệp Oản Oản tạm thời không có thời gian nói nhảm với khuê mật minh tinh màn bạc, giờ phút này toàn bộ sự chú ý đã đặt trên sách vở.

Thấy Diệp Oản Oản phiền não mà không ngừng lật sách, phỏng chừng còn chưa hết giận, Thẩm Mộng Kỳ cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

- Vậy thì Oản Oản, tớ đi trước, sắp kiểm tra rồi, tớ phải dành thời gian học tập, cha tớ nói lần này chỉ cần tiếp tục duy trì vị trí thứ ba cả lớp thì ông ấy sẽ mua cho tớ một chiếc điện thoại di động mới, nếu như có chuyện cậu nhất định nhớ tới tìm tớ a!"

"Biết." Diệp Oản Oản cũng không ngẩng đầu lên.

Thẩm Mộng Kỳ hơi nhíu mày, có chút không thích ứng được với thái độ lạnh lùng của Diệp Oản Oản.

Đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô ta bỗng nhiên nhìn thấy trên góc bàn học rực rỡ nhiều màu sắc của Diệp Oản Oản có một bức thư tình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com