TruyenHHH.com

Vo Moi Bat Luong Co Chut Ngot Ngao

Nhất thời, không khí trong phòng dần dần ngưng trệ đến đóng băng, quan hệ của cô và Tư Dạ Hàn phảng phất lại trở về trước khi sống lại.

Sự sợ hãi bẩm sinh đối với người trước mắt bắt đầu xâm chiếm lấy cô.

Cũng may ngay lúc này một loạt tiếng bước chân từ trong sân đi tới, phá vỡ tình thế căng thẳng.

Hứa Dịch mang theo một đám người làm vườn, trồng hoa, công nhân xây dựng đi vào phòng khách, "Cửu gia, vấn đề sửa chữa vườn. . . Ách. . ."

Hứa Dịch nói được nửa câu, thấy người phụ nữ ngồi ở bên tay trái của Tư Dạ Hàn, nhất thời ngây ngẩn, một đám người giúp việc phía sau hắn cũng trố mắt nhìn nhau.

Không chỉ là kinh ngạc với dung mạo tuyệt đẹp của cô gái này, mà là tất cả mọi người đều biết, ông chủ có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, đối với phụ nữ càng là chán ghét đến cực hạn, phụ nữ có thể xuất hiện trong vòng ba bước ở gần ông chủ, chỉ có một mình Diệp Oản Oản, những người đàn bà khác cho dù là tiên trên trời cũng không được.

Cho nên, nguòi phụ nữ này là ai?

Diệp Oản Oản nhìn Hứa Dịch một chút, lại nhìn những người giúp việc kia một chút, miệng cắn sủi cảo tôm, nói xin lỗi, "A, tôi ngày hôm nay quên trang điểm, có phải hù đến các người hay không?"

Diệp. . . Diệp Oản Oản! ! !

Nghe được thanh âm quen thuộc, bao gồm cả Hứa Dịch và tất cả mọi người ở bên trong đều sợ choáng váng.

Cô gái xấu xí đó mặc dù vóc người vô cùng thê thảm, nhưng lại có một giọng nói rất hay, giống như Giang Nam uyển ước khê thủy ( Giang Nam Nước Suối Uyển Chuyển), thanh triệt nhuyễn nhu. ( Sạch Sẽ Mềm Mại Nhuyễn Nhu )

Thanh âm dễ nghe như vậy, nhưng lại làm cho tất cả mọi người vừa nghe thấy liền phản xạ có điều kiện chán ghét. Dù sao từ khi người phụ nữ này vào Cẩm Viên ở, bọn họ những người làm này phải chịu tội không ít.

Giờ phút này người bên cạnh ông chủ không son không phấn không trang điểm, giống như phù dung nổi trên mặt nước, cô gái ấy là Diệp Oản Oản sao?

Thấy phản ứng của mọi người, Diệp Oản Oản làm bộ dáng suy nghĩ nghiêm túc, "Quả nhiên bộ dáng trước kia của tôi đẹp hơn. Tôi nhớ thời điểm tôi nhuộm tóc xanh, vẻ mặt các người khi nhìn tôi là kinh diễm nhất! Nếu không ngày mai đổi lại?"

Kinh diễm ở đâu, bọn họ rõ ràng là kinh sợ!

Hứa Dịch rốt cuộc tỉnh hồn lại, lắc đầu như đánh trống chầu, "Không có không có, tiểu thư ngài như vậy đẹp vô cùng!"

Vạn vạn không nghĩ tới, dung nhan thật sự của Diệp Oản Oản lại là bộ dáng này.

Cho nên, vị Diệp tiểu thư trước mắt này, cho tới nay không phải là nhan sắc có vấn đề, mà là não có vấn đề?

Ánh mắt ông chủ cũng quá độc đi, rốt cuộc như thế nào có thể thấy rõ được khuôn mặt của tiểu thư xuyên thấu qua lớp phấn trang điểm còn dày hơn so với tường thành được vậy?

Nếu như Diệp Oản Oản biết ý nghĩ của Hứa Dịch giờ phút này, nhất định sẽ nói cho hắn biết, ông chủ nhà anh không cần xuyên thấu "Tường thành", mà ông chủ nhà anh còn rất thích tầng "Tường thành " kia !!!

"Các anh là muốn thảo luận về vấn đề sửa chữa vườn sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch theo bản năng gật đầu, "Đúng thế."

Diệp Oản Oản lập tức hỏi dò, "Tôi có thể đề nghị một chút không?"

Phỏng chừng cô còn phải ở nơi này đợi trong thời gian rất dài, vậy thì tại sao lại không làm hết thảy dựa theo tâm ý của mình, làm cho mình ở đây thật thoải mái?

Không thể đến trường học, vậy cái này có thể chứ ?

Cô nhớ, ngoại trừ rời khỏi đây ra, Tư Dạ Hàn đối với những yêu cầu khác của cô, vô luận là gì đều dung túng quá mức.

Mà Hứa Dịch nghe được yêu cầu của Diệp Oản Oản, nhất thời ý nghĩ muốn chết cũng có, lập tức nhờ giúp đỡ mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn, hy vọng hắn có thể làm chủ cho mình.

Cửu gia a! Van xin ngài, đừng để cho cô ấy làm nhục vườn của chúng ta nha!

Tư Dạ Hàn nói với Diệp Oản Oản hai chữ: "Tùy em."

Hứa Dịch: ". . ." 

Được rồi, hắn biết sẽ như vậy mà.

Hứa Dịch chỉ có thể bi thảm nhận mệnh: "Tiểu thư, ngài muốn đề nghị ý kiến gì?"

Diệp Oản Oản cẩn thận suy nghĩ một chút, "Tôi không thích hoa hồng cùng oải hương, có thể trồng hoa hướng dương không?"

Hứa Dịch sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi, "Tiểu thư ngài thích hoa hướng dương?"

So sánh với những yêu cầu như "Đốt hết những thứ hoa kia đi cho tôi" hay "Nhổ hết tất cả cho tôi" thì yêu cầu này của Diệp Oản Oản thật sự là quá bình thường.

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút rồi nói, "Bình thường thôi."

Hứa Dịch không hiểu: "Vậy tại sao. . ."

Diệp Oản Oản ánh mắt sáng lên: "Bởi vì về sau có thể đem ra xào hạt dưa ăn!"

Hứa Dịch: "Ây. . ."

Tư Dạ Hàn: ". . ."

Diệp Oản Oản lại chỉ hướng xa xa, "Còn có mảnh ao nhỏ kia, đừng nuôi những thứ cá chép đắt tiền kia nữa, thanh tao mà lại yếu ớt đến nỗi không thể ăn được, thả nhiều chút cá trắm cỏ, cá diếc, tôm thước nhỏ. . . giàn trồng hoa tường vi đổi thành giàn nho đi. . . Thật ra thì cũng có thể trồng một ít khoai lang. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com