TruyenHHH.com

Vo Ma Vuong Cuc Pham Nuong Chieu H


Trời đã sáng.Cánh cửa sổ đã được đóng lại kín mít nhưng rèm vẫn buông hờ hững nên không thể che nổi những ánh nắng hắt vào, yếu ớt mà tinh tế.

Bàn tay LuHan như một thói quen sờ vào chỗ bên cạnh nhưng trống không. Anh mơ màng mở mắt, một lúc sau mới phát giác ra là không có ai ở bên.

Tiểu Địch đã đi đâu rồi?

Đầu mày anh nhíu lại suy tư, nhưng rồi vẫn cứ nằm yên bởi vì anh hình như đã nghe thấy, bên hành lang có tiếng bước chân nhẹ. Rất nhẹ.

"Két... két..." Cánh cửa từ từ mở ra

LuHan cố gắng không để  cho cô biết mình đã tỉnh ngủ. Anh thở thật đều, thật nhẹ. Anh có cảm giác ai đó đang ghé sát vào mặt mình nhìn chằm chằm.

"Phập" một tiếng.

Anh may mắn né được, anh nhanh nhẹn nhảy khỏi giường bật đèn lên, nói lớn

 "Tiểu Địch, em đang làm gì vậy???"anh thoáng đờ người.

Một con dao sắc ngọt đã bị cắm vào chỗ mà anh nằm. Nếu vừa nãy anh không tránh đi, có lẽ...

Tiểu Địch lạnh lùng nhìn anh, rút con dao ra và lao về phía anh. LuHan nào dễ dàng đối phó như thế, không nhanh không chậm anh đã bắt được đôi tay cô vòng ra phía sau lưng, con dao cứ thế từ tay cô rơi xuống dất. Tiếng vang lên lanh lảnh.

"Buông em ra!" Tiểu Địch gần như gầm gừ chẳng khác con mèo hoang nhỏ vung móng vuốt trước con hổ lớn. Cô hoàn toàn mất đi cái vẻ ngây thơ vốn có.

LuHan không đếm xỉa đến lời nói của cô, anh siết chặt cô hơn.Nhưng bỗng nhiên, cô bật khóc.

'hic hic.... hu hu hu'Anh sững người nhanh chóng ôm cô vào lòng.

'Anh xin lỗi...đừng khóc'

'hic hic sao anh có lắm hôn thê như vậy chứ hic hic có em và bánh bao không đủ hay sao ?'

'em nói linh tinh gì vậy?? anh chỉ có mình em' ( còn thằng nhóc đó thì..)

Chưa đợi anh phản ứng cô nhanh chóng lao về sau khóa tay anh 'anh...đừng trách em, ai kêu anh lại có nhiều ong bướm vây quanh vậy'

'Tiểu Địch'

'hả'

'sao trước kia anh không phát hiện em bá đạo như vậy nhỉ?'

'anh biết mới lạ'

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh mở máy xem, là trợ lý gọi . Mới sáng sớm chưa gì đã gọi cho anh thế này? Chắc chắn là có việc gấp.

"Nói?" Anh bắt máy.

"Chủ tịch, không hay rồi. Tiểu thư anela quả nhiên rất kì quặc. Ngài mau tới công ty nhanh lên, cô ta muốn gặp ngài nhưng chúng tôi nhất quyết không  cho , cô ta bèn lấy dao kề vào cổ muốn tự sát nhưng bị bảo vệ ngăn nên lao vào muốn đâm bảo vệ'

'nói xong chưa, nếu vậy báo 003 giải quyết đi'

'Nhưng thưa ngài cô ta là con một của nhà Qate'

'có cần tôi nhắc lại lần thứ 2'

' 5 phút nữa chúng tôi sẽ đến'

Tút...tút

'em làm cái gì vậy?'

'muốn cô ta không còn lé phé với anh thì em cần phải ra tay thôi,biết làm sao được' cô nhún vai

'...'

.........

'các người không gọi anh ấy đến tôi sẽ tự sát'

 'Anela tiểu thư cô bình tĩnh đi'

'bình tĩnh đi'

 'Aaaaaaa....làm sao bây giờ'

'Chủ tịch/phu nhân'/'Chủ tịch/phu nhân'...

'cơn gió nào đưa cô đến đây vậy anela' Tiểu Địch mỉm cười đi đến thì anh kéo tay lại lắc đầu

'cẩn thận tay cô ta có dao'

'Không phải là có anh rồi hay sao'

'LuHan cuối cùng anh cũng tới rồi, anh vẫn còn yêu em đúng không' Anela đứng dậy dần lại gần tới chỗ anh.

'đừng sợ em không làm hại anh đâu'

'Tiểu Địch ở đây nguy hiểm hay em lên phòng nghỉ đi'

'làm sao được hôm nay anh chỉ là nhân vật phụ thôi, em là nhân vật chính thiếu sao được'

'MÀY CÂM MỒM... TAO NÓI CHUYỆN VỚI ANH ẤY ,AI CHO MÀY XEN VÀO' Anela gần như mất hết kiểm soát

'cô nghĩ với con dao ấy có thể làm hại tôi???'

'MÀY ....'

'Ấy đừng giận tôi cho cô xem một thứ chơi rất vui, quay sang nói xin chào đi nào'

Tất cả mọi người cùng quay về hướng cô chỉ, có thể nói là toàn thế giới đang được xem trực tiếp.

'AAAAAAAAAAA Tao giết mày'

'ấy đừng người ta sợ lắm...hì sợ dòng họ cô sẽ bị hủy trong tay cô, nhìn tiếp đi xem phía phiếu cổ phần công ty ba cô còn bao nhiêu...ồ sao nó cứ xuống vậy'

(một mũi tên chúng hai đích, không hổ là vợ anh)

'thôi như vậy là đủ rồi Tiểu Đào em đưa cô ta đi nghỉ mát ở chỗ kín đáo tý đi'( nhà đá vui vẻ )

'Dạ'

'ai dám lại gần tao, con khốn đi chết đi'

( ồ cuối cùng cũng cần dùng đến nó rồi) Cú đá Tiểu Địch vung lâu theo sau đó là cả người uốn lượn một vòng , chưa đến 3s Anela đã bị cô đập nhẹ sau gáy mà ngất đi. Cả đại sảnh hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, họ có một dấu hỏi chấm rất lớn rốt cuộc trong 3 năm ở bên Mỹ cô đã làm những gì mà thay đổi nhiều như vậy.

"...Rất đẹp" Anh cũng bị chậm mất  2s khi nhìn cô tung đòn như vậy, anh mỉm cười nhẹ cùng với sự tán dương

"quá khen"

Có ai thích H không? nhanh nhanh tặng sao nha. Để add tặng m.n H nha, cực nóng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com