TruyenHHH.com

Vo De


Nghe tiếng gà gáy đến lần thứ mười Biên Bá Hiền mới bò ra khỏi giường, cả cơ thể trở nên sảng khoái, đáp án cho việc hôm qua ngủ ngon giấc.

Ngoài việc thiếu ti vi ra thì xét khách quan ở nơi đây là một nơi đáng sống, xung quanh có cây xanh và tiếng chim hót líu lo, xinh đẹp và lãng mạn biết bao nhiêu. Nhưng....

" PHÁC XÁN LIỆT "

Tiếng kêu thất thanh dọa gà bay chó sủa, Biên Bá Hiền hoảng sợ ôm cột nhà dương mắt tìm bóng dáng Phác Xán Liệt. Mà hắn nghe Biên Bá Hiền toán loạn kêu tên mình cũng giật bắn người, vội quăng con dao trên tay xuống chạy ra ngoài.

Nhìn Biên Bá Hiền hốt hoảng thế kia Phác Xán Liệt liền biết cái gì làm cậu sợ rồi, chậm rãi đi tới bên cậu vừa cười vừa nói " Em đáng yêu thật "

" Ngài còn đùa được à?" Thấy Phác Xán Liệt còn có tâm trạng đùa cậu liền xù lông, đôi mắt trừng to với con sư tử ngoài sân.

" Không sao đâu, Vệ Tử sẽ không ăn thịt em"

" Sao ngài biết sẽ không ăn thịt, sư tử là động vật ăn thịt đó "

Biên Bá Hiền ủy khuất muốn chết, xa gia đình đã buồn lắm rồi còn bị Phác Xán Liệt và thú cưng của hắn đùa bỡn, cậu rất muốn giận đó nha. Cái người Phác Xán Liệt gì cũng tốt hết trơn, chỉ tệ với một mình Biên Bá Hiền về khoản nuôi chúa tể rừng xanh trong vườn nhà thôi.

" Nó rất ngoan, cũng rất thích em. Ta dẫn em cho nó làm quen nhé? Nó đang muốn cùng em kết bạn "

Nghe Phác Xán Liệt nói mặc dù hơi sợ nhưng Biên Bá Hiền cũng quyết định thử đức tính dũng cảm bị phong ấn trong cơ thể, dù sao Phác Xán Liệt vẫn luôn bên mình mà.

Đúng như lời Phác Xán Liệt nói thì Vệ Tử không giương nanh múa vuốt với Biên Bá Hiền, nó đơn thuần thấy chủ nhân đem về một người lạ khác, muốn được làm quen mà thôi. Vậy nên khi Biên Bá Hiền đi tới gần nó đã rất vui, nhưng chưa háo hức được bao lâu liền thấy Biên Bá Hiền cứ sợ hãi nên nó tủi thân đi tới, vui đầu vào lòng bàn tay của Phác Xán Liệt.

" Nó sẽ không ăn thịt tôi thật sao?"

" Ừ! Nó hiền lắm "

Lời Phác Xán Liệt nói khi đó cậu tin là thật cho đến sau này khi thấy Tiểu Vệ đi săn, tha đến trước mặt cậu một con linh dương đầy máu mới triệt để không dám khinh thường Chúa tể rừng xanh nữa.

Biên Bá Hiền đối với Tử Vệ dần trở nên tự nhiên, có lúc còn cảm thấy cậu và nó thân thiết hơn cả Phác Xán Liệt. Lại nói đến Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không còn ác cảm với người này nữa. Cậu cũng thích ứng tốt, thấy nơi này là một nơi đáng sống không phải bon chen với đời, không phải vì cái nghèo mà hạ mình với bất kì ai. Phác Xán Liệt đối xử với cậu cũng tốt, nấu cơm cho cậu còn dẫn cậu đi hái thuốc, ngắm cảnh đẹp mà trước đó Biên Bá Hiền cậu chưa từng được chiêm ngưỡng qua.

Không biết có phải do Biên Bá Hiền bị đưa vào đây với danh nghĩa là vật phẩm được cưng chiều, hay là quá cô đơn vì ở một nơi xa lạ, bất lực vì bên cậu chỉ còn một Phác Xán Liệt nên Biên Bá Hiền thấy bản thân dần thích từng cái ôm ấm áp, từng nụ hôn từ người đàn ông này. Hiện tại Biên Bá Hiền không còn thấy bất an hay sợ hãi nơi này nữa.

Về đêm hai người sau khi tắm rửa xong liền trèo lên giường, không lăn giường một trận thì ôm nhau ngủ hoặc nói chuyện về quá khứ của nhau.

" Xán Liệt, ngài rốt cuộc có phải người không?"

Đó là điều Biên Bá Hiền luôn thắc mắc, vì tư tưởng trước kia bị truyền vào đầu Phác Xán Liệt là quỷ vương. Cậu để tâm Phác Xán Liệt, cậu muốn biết lai lịch của Phác Xán Liệt mà thôi.

Phác Xán Liệt chạm vào mũi Biên Bá Hiền, cúi xuống ngậm lấy môi cậu, Biên Bá Hiền cũng đáp lại vòng tay qua cổ hắn làm nụ hôn kéo dài và sâu hơn. Khi hơi thở trở nên khó khăn Phác Xán Liệt sợ Biên Bá Hiền không thở được nên dừng lại, chỉ áp môi lên má hôn cậu.

" Ta cũng có da có thịt, nếu không phải người thì em nghĩ là gì?"

Biên Bá Hiền đập bàn tay Phác Xán Liệt đang làm loạn trên mặt mình, trừng mắt nhìn hơn nửa khuôn mặt bị che đi của hắn nói " Là quỷ chứ là gì " nhiều lần cậu có suy nghĩ kéo mặt nạ kia xuống đều bị Phác Xán Liệt phát hiện được, cậu ỉu xìu không muốn tiếp tục trò chuyện nữa " Cứ giả thần giả quỷ, ngài cứ vậy thì tôi sao dám ở lại sống hết đời với ngài được chứ "

Phác Xán Liệt kinh ngạc với lời nói vừa rồi của Biên Bá Hiền, sau đó chỉ mỉm cười xoa đầu cậu " Không phải quỷ, ta chỉ sống lâu hơn người thường chút thôi"

Một chút của Phác Xán Liệt kéo dài hai trăm năm rồi.

Biên Bá Hiền phát hiện Phác Xán Liệt mỗi ngày đều cho Biên Bá Hiền uống một chén thuốc, cậu cũng nhiều lần hỏi hắn nhưng đều nhận được duy nhất một đáp án " Thuốc giúp em khỏe hơn, cũng trẻ lâu hơn "

Cậu cũng không nghi ngờ, vì từ khi uống thuốc Phác Xán Liệt đến giờ cậu chưa có mệnh hệ gì, ngược lại còn thấy lúc nào cũng sảng khoái hết.

" Này Phác Xán Liệt. Ngài không tính cho tôi xem mặt được sao?"

Sau lớp mặt nạ Biên Bá Hiền nhìn ra được Phác Xán Liệt đang nhướn mày, hắn đi tới ghé sát vào tai cậu thì thầm " Tối nay nếu em chủ động ta sẽ cho em thấy " nhìn Biên Bá Hiền xấu hổ chạy đi tìm Tử Vệ làm hắn buồn cười, hắn không theo cậu mà sắp xếp số thuốc đang phơi đưa vào nhà rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Thấy Biên Bá Hiền ăn ngon cơm làm tâm tình người nấu cũng vui lây, Phác Xán Liệt gắp thức ăn cho cậu đầy chén, Biên Bá Hiền cũng không ngại nên rất nhanh bụng đã lớn hơn một vòng.

" Ra ngoài kia đợi, ta dẫn em tới một nơi"

Thấy Phác Xán Liệt dọn chén bát cậu rất muốn tới giúp nhưng bị cản lại, đành nghe lời ra ngoài kia cùng Tiểu Vệ chơi đùa một chút rồi chờ hắn dẫn đi dạo tiêu cơm.

Phác Xán Liệt thật sự quá tốt rồi, mỗi giây mỗi phút đều muốn dành thời gian cho cậu.

Biên Bá Hiền không cảm kích vì điều này, mà cậu thấy hạnh phúc. Từ bé đã luôn là trụ cột trong gia đình, tiền ăn tiền học đều cắm đầu làm việc để cho em gái được đầu đủ. Cha cậu mất sớm còn để lại một khoản nợ, mỗi ngày đều tích lãi nên vai cậu gồng gánh thêm một khó khăn lớn. Không một ai thương cảm cho cậu, bọn họ luôn muốn vắt hết sức lực của Biên Bá Hiền để kiếm tiền. Cậu khi đó vì gia đình có mẹ và em gái cần bảo vệ nên lúc nào cũng cắn răng nghe theo. Bây giờ thì ổn rồi, nợ cũng trả xong và hai mẹ con cũng thoát khỏi ngôi làng không có tình người. Như vậy đủ làm cho Biên Bá Hiền mãn nguyện, tưởng đã chui vào hang cọp lại chẳng ngờ cậu gặp được Phác Xán Liệt, hắn thật sự quá tốt với Biên Bá Hiền, hắn khiến cậu không còn muốn bỏ trốn khỏi nơi này.

Vậy là thích Phác Xán Liệt rồi ư?

" Nghĩ gì vậy, mau lại đây cùng ta đi ngắm cảnh đêm"

Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu chạy tới chỗ Phác Xán Liệt đang đứng cùng nắm tay nhau ngồi lên lưng sư tử.

" Tử Vệ cõng hai người lớn trên lưng chắc mệt lắm "

Phác Xán Liệt xoa đầu Biên Bá Hiền, cúi xuống vùi đầu vào hõm cổ của cậu cọ qua cọ lại, Biên Bá Hiền thấy ngứa nên muốn đẩy hắn ra " Đừng quậy, Tử Vệ sẽ khó chịu rồi hất hai ta xuống đấy"

Tử Vệ nghe chủ nhân hất nước bẩn lên người mình, gầm lên một tiếng đầy bất mãn.

Để Tử Vệ ở quanh canh chừng Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền tới gần cái hồ, nếu là một cái hồ bình thường cậu sẽ không kinh ngạc như hiện tại. Ánh mắt Biên Bá Hiền sáng lấp lánh nhìn cảnh đêm xung quanh, đom đóm bay lượn làm sáng cả một khung trời, mặt nước cũng theo phản xạ của ánh trăng mà hiện lên màu xanh đẹp mắt. Biên Bá Hiền cao hứng ngẩng lên nhìn Phác Xán Liệt, cậu bây giờ ở trong mắt hắn có biết bao nhiêu là đáng yêu.

" Vui vậy sao?"

" Ừm, đẹp lắm a"

Hắn dắt tay cậu đi tới trên một mảng đá lớn, cả hai cùng nhau ngồi xuống tận hưởng cảnh sắc trước mắt có bao nhiêu là xinh đẹp. Phác Xán Liệt lấy trong túi áo mình ra một túi vải nhỏ, thấy Biên Bá Hiền chăm chú nhìn không chớp mắt càng thêm thích thú, hắn nắm lấy tay cậu rồi nhét túi vào :" Em dùng cái này quăng xuống hồ, sẽ có một thứ rất đẹp "

Biên Bá Hiền nghe lời hắn mở túi ra, bên trong là mấy viên gì đó mềm mềm sờ rất thích, cậu quăng một lần xuống hết rồi đăm đăm quan sát thật kĩ. Ban đầu một chút động tĩnh cũng không có, nhưng mấy giây sau nghe tiếng dòng nước chuyển động, cậu trừng mắt với cảnh tượng trong hồ, từng đàn cá đủ màu sắc nhảy lên khỏi mặt nước. Biên Bá Hiền tựa hồ thấy đó là điều kì lạ, đập đập Phác Xán Liệt kêu hắn cùng nhìn với mình.

" Đẹp quá! Tại sao ngài lại biết nơi đẹp thế này?"

Phác Xán Liệt không trả lời cậu, nương theo ánh sáng yêu chiều nhìn Biên Bá Hiền vui vẻ. Hắn rất thích nhìn Biên Bá Hiền cười, trong đẹp mắt vô cùng.

Hắn còn say mê nhìn Biên Bá Hiền, ở trong đôi mắt ấy chứa vẻ đa tình và yêu chiều. Đang lúc Phác Xán Liệt ngây ngốc thì trên môi cảm nhận được thứ mềm mại chạm vào, Phác Xán Liệt ngây ngẩn cả người, lúc phản ứng kịp thì trên thân Biên Bá Hiền chỉ còn lớp áo lót mỏng. Áo là hắn làm cho cậu, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều một tay Phác Xán Liệt làm.

Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt hôn cho xụi lơ nằm bẹp trên ngực, hắn vòng tay qua đỡ cơ thể cậu ngồi thẳng dậy, đối mặt với cậu Phác Xán Liệt chậm rãi cởi mặt nạ xuống.

" Ngài..."

Cậu không tin vào mắt mình khi Phác Xán Liệt đột ngột làm như vậy, tựa hồ chưa kịp phản ứng, cậu cứ ngơ ngác nhìn gương mặt dần lộ ra của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com