TruyenHHH.com

Vo Chong Thang Bac

- Bách Bác tao cũng đâu có muốn vậy đâu tại tao nướng mấy củ khoai mà quên dụi than...Bách Bác đừng có giận tao mà...Bách Bác...

Anh im lặng không nói gì chỉ đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía bếp tàn trụi ở trước mặt...anh nói thì nói vậy thôi chứ có trách móc gì cậu đâu vì anh biết cái tính của cậu hậu đậu từ xưa đến giờ... hồi mới lấy cậu về cơm cậu còn không biết nấu chứ nói gì đến nướng khoai kho cá....

Tính cậu khù khờ vậy thôi chứ ít ai biết cậu là con trai đích tôn của một người nổi tiếng giàu có nhất làng đó...nhưng vì thương anh cậu phải chịu sự khinh bỉ và mọi người xung quanh cười chê. Người ta còn cấm con của mình chơi với cậu...họ nói là " Thằng Thành nó bị bê đê đó, bây không có được chơi với nó kẻo lây bệnh thì không hay "

Ngày hôm đó cậu về khóc suốt mấy tiếng đồng hồ...hết chửi rồi khóc đến khi mệt quá thì quay sang cắn rồi gắt nhéo anh, kể từ đó anh và cậu cũng quyết định rời bỏ nơi chôn nhao cắt rốn và đi đến một nơi không ai biết đến hai vợ chồng...do trời thương nên đến vùng quê này cũng được vài năm ai cũng thương yêu hai vợ chồng...họ thương vì hoàn cảnh của hai vợ chồng anh và cũng thương vì tính nết hiền lành chất phác....

Nên sau này dù cho có sảy ra chuyện gì anh cũng luôn nhường nhịn cậu vì anh thường nghĩ cậu lấy anh đã là một thiệt thòi cho cậu rồi....

- Kiến Thành!

- Cái gì mày?

- Sao mà mày khờ quá vậy Thành...rồi tối nay hai vợ chồng mình ăn cái gì? Sao mà mày tệ quá vậy hả Kiến Thành?

- Trời ơi là trời cháy có cái bếp mà nó làm như cháy hết cái nhà hong bằng vậy đó, cháy có cái bếp mà nó cằn nhằn xỉa xói...nó hết nói khờ rồi nó chửi tao tệ...Bác ơi là Bác sao hồi mới cưới mày nói mày thương tao lắm mà, bây giờ mày đèo bồng quen thói bướm ong ruồng bỏ vợ con rồi phải hong Bác?

Anh ngơ ngác đưa đôi mắt ngu ngơ nhìn cậu...cũng gì cái nết này mà anh chưa từng giận dỗi cậu quá ba giây...nhìn người đáng yêu như thế cái miệng cứ chem chẻm ai mà giận cho đành...thương còn không hết nữa là...

- Sao cái nết mày cứ chem chẻm vậy hả Kiến Thành? Mày nói cái gì vậy tao thương mày đứt gan, đứt ruột tao làm gì quen thói bướm ong mà mày nói vậy?

- Chứ không phải sao? Hồi đó mày lấy tao...mày chưa bao giờ cằn nhằn tao vậy hết á, tao làm gì cũng dễ thương trong mắt mày hết. Còn giờ thì sao? Sơ hở là mày cằn nhằn nói này nói kia...mà tao có làm gì đâu mậy? Tao chỉ là quên dụi than làm cháy có cái bếp à mà mày cằn nhằn cằn nhằn quài...

- Rồi đang nói chuyện mà mày đi đâu vậy?

- Thì tao dô làm cá chiên xù cho mày nè...

- Thành ơi Thành rồi mày lấy cái gì chiên...

- Ý tao quên nhà còn cái bếp đâu mà chiên...thôi tao còn mấy củ khoai nướng lúc sáng nè ăn đỡ đi mày...tao đi rọng cá để ngày mai chiên xù cho mày lai rai với chú hai, chú sáu và anh tèo nghen...tao đi làm mày hỏng có giận tao nữa nghen Bách Bác....

Buổi sáng hôm nay khi tiếng gà gáy in ổi bà con ai nấy cũng đều ăn bận tươm tắt để đi đám giỗ bên nhà chú sáu từ ngoài đầu làng có tiếng vọng vào...

- Vợ chồng thằng Thành có đi đám giỗ hông bây?

Cậu vừa lau mặc vừa chạy ra ngoài trước rồi mỉm cười đầy xinh đẹp nhìn mọi người và nói

- Dạ có mình thằng Bác đi à tư...

- Bây làm gì mà để mình thằng Bác đi?

- Dạ hỏng giấu gì tư con ở nhà để dọn dẹp xíu mọi người còn kéo nhau về lợp dùm vợ chồng con cái bếp

- Trời ơi bây cứ để đó đi xíu đi đám về tư với con út đẹt qua phụ bây chứ một mình bây sao mà vác nổi mấy cái cây?

Anh từ trong nhà đi ra cũng lên tiếng...

- Bà tư nói đúng đó...mày coi thay quần áo rồi đi luôn đi xíu về rồi dọn, chứ tao để mày dọn một mình tao hỏng có yên tâm.

Cậu bật cười nắm lấy vạt áo bà ba mà vò lại cậu đưa đôi mắt long lanh nhìn chồng của mình...

- Mày lo cho tao hả Bác? Vậy là mày hỏng có giận tao nữa phải hong Bác? Vậy tao đi thay quần áo nghen Bác...

- Bà ơi bà...hỏng có ai lo cho mày luôn á tại tao sợ để một mình mày dọn lát về tao với bà con phải lợp nguyên cái nhà á...

- Trời ơi là trời Bác ơi là Bác mày hết thương yêu tao rồi...tao biết số phận tao rồi...bực bội dữ vậy trời

Cậu vùng giằng bỏ vào buồng để thay quần áo còn bà con có mặt ở đó ai cũng bật cười vì cái tính nết đanh đá xéo sắc nhưng chất phác của hai vợ chồng cậu...

- Chồng thằng Thành dạo này bây làm gì nó mà nó cứ than quài vậy bây?

- Tư ơi con có làm gì đâu...tự nó tạo ra rồi tự nó bực mình vậy á chứ ai làm gì nó đâu tư

- Bây con tâm sự với nó đi nghen chứ tư thấy dạo này nó buồn buồn sao đó đa

- Là sao tư?

- Dạo này ra đồng cắt lúa nó ít nói chuyện lắm...tư hỏi thì nó giấu bây coi vợ chồng ngồi lại với nhau rồi quan tâm nó chút...

- Dạ con biết rồi tư...con cảm ơn tư nghen

Sau khi nói chuyện xong cậu bước từ trong nhà ra dáng vẻ thướt tha trong bộ bà ba làm trái tim bao chàng trai trong làng say đắm trong đó có cả anh nữa

- Trời ơi vợ ai mà hôm nay đẹp dữ vậy trời?

- Vợ của mày chứ của ai mậy...mày hỏi gì mà ngu dữ vậy?

- Tại nay tao thấy người ta buồn nên tao chọc cho người ta vui...ai biết bị người ta chửi đâu...

- Quá trời quá đất mày rồi nghen...đi lẹ đi về còn lợp lại cái bếp đứng cà rà quài tao ký lũng sọ não mày bây giờ...tao hiền hậu nết na mày cũng hong để tao làm nữa Bác?

- Ừm Thành ơi mày hiền quá trời rồi...xóm này ai cũng biết mày hiền hết á

- Chứ sao mày...

Sau khi ăn giỗ ở nhà của chú sáu xong bà con kéo nhau về nhà của hai vợ chồng anh để giúp lợp lại cái bếp do cậu làm cháy ngày hôm qua...ở đây tuy không giàu tiền giàu bạc nhưng giàu tình cảm thì không gì có thể so sánh được....

- Vợ thằng Bác qua nhà tư phụ nấu nướng để tụi nhỏ một lát lợp xong cái bếp thì có cái để ăn nữa bây

- Tư đợi con một lát để con chạy ùa ra lấy cái giỏ cá rô non của thằng Bác bắt ngày hôm qua...rồi đem chiên xù cho mấy chú, mấy anh cùng thằng Bác có cái để nhâm nhi với rượu đế là hết sảy luôn

Từ trên nóc nhà nghe cậu nói chuyện với bà tư anh cũng lên tiếng ghẹo gan cậu....

- Tư ơi! Tư nhớ coi chừng thằng Thành cẩn thận nha...con hỏng muốn lợp xong cái bếp nhà con rồi lại sang lợp bếp nhà của tư đâu...

- Bác mày nói cái gì vậy Bác? Tao có tệ đến mức đó đâu mày...mày nói tiếng nữa coi tao leo lên nóc kí mày lũng sọ mày bây giờ

Ai cũng bật cười bà tư cũng lên tiếng bênh vực cậu vài câu...

- Chồng thằng Thành nói gì ạ bây? thằng Thành nó có tệ đến mức đó đâu bây cứ nói vậy tội nghiệp thằng nhỏ...

- Mày nghe chưa mậy? Mày nói quài đi rồi tao khùng lên tao bỏ mày đi lấy thằng khác cho mày coi...

- Hỏng thằng nào ngu hơn thằng này đâu Thành ơi...

- Chán ghê chồng với con nói một câu trả lời mười câu...thứ mất nết gì đâu á

Nói xong cậu vùng giằng cầm giỏ cá bỏ đi không nói với anh thêm một câu nào nữa thấy vậy bà tư cũng cười khà khà rồi lẽo đẽo đi theo sau cậu...anh nhìn theo bóng lưng của cậu khuất dần sau luỹ tre làng

Anh cùng biết dạo gần đây cậu đang buồn chuyện gì đó nhưng lại không dám hỏi chứ hai vợ chồng sống với nhau bảy, tám năm rồi chẳng lẽ anh lại không nhìn ra tâm tư của vợ mình...

Khung cảnh miền quê yên bình là vậy đó tình làng nghĩa xóm tối lửa tắt đèn có nhau...bà tư ngồi làm cá cậu thì ngồi nhặt rau...sau khi bà tư mần cá xong thì cậu đợi cho nó ráo nước rồi nhóm lửa liu riu chiên cá...

- Vợ thằng Bác dạo này bây có tâm sự lắm hay sao đó đa?

- Có tâm sự gì đâu tư ơi...chỉ là gần đây trong lòng con cứ bồn chồn, ruột gan thì như ai châm lửa đốt ở trỏng á...nó cứ nóng rang à tư

- Chắc bây lo nghĩ quá nhiều chứ gì thôi cứ vui vẻ đi bây ơi đừng suy nghĩ quá nhiều...tư cả đời này không chồng không con từ ngày gặp bây á tư thương muốn đứt ruột vậy đó...tư coi hai vợ chồng bây như con cháu trong nhà...nên có gì cứ nói với tư đừng có giấu trong lòng kẻo sinh bệnh đó đa..

- Không giấu gì tư con đang nghi ngờ thằng Bác nó có bồ nhí

- Trời đất ơi...thôi nghen bây thằng Bác nó khù khờ chất phác thấy mồ làm gì có chuyện mèo mã gà đồng mà bây nghi

- Chứ dạo gần đây mới sáng tinh mơ gà chưa gáy mặt trời chưa ló dạng sau luỹ tre làng thì nó đã đi đến khi mặt trời lặng nó mới mò về làm...con là con dựa trên cơ sở con mới nghi chứ tư

Bà mỉm cười lắc đầu kí lên trán cậu một cái rõ đau rồi nói tiếp...

- Ui da sao tư kí đầu con?

- Người dân ở đây sinh sống bằng nghề đồng án đánh bắt...tính chất công việc nó đã như thế từ bao đời rồi nó có cơ sở gì đâu mà bây nghi ngờ lung tung

- Tư hỏng biết đó thôi hồi đó ở làng con thằng Bác nó nổi danh là trăng hoa luôn...nên nó mới dụ được con đó tư

- Thành ơi là Thành...tư hỏng biết hồi đó thằng Bác nó như làm sao nhưng bảy tám năm nay từ ngày nó về cái làng này tư thấy nó thật thà chất phác, giỏi giang chứ có thấy nó trăng hoa gì đâu bây...bây nói hỏng khéo thằng Bác nó nghe được là bây bị nó kí cho cái trán u một cục luôn đó nghen bây...

- Chán tư quá à con nói mà tư hỏng tin rồi ngày nào đó nó bỏ con thì tư mới hết bênh vực nó...

- Coi bây kìa cái nết chem chẻm vậy đó coi phụ tư đem đồ ăn qua nhà cho tụi thằng sáu lai rai nè ở đó mà suy diễn....

- Con biết rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com