TruyenHHH.com

Vnf Viet Linh Tinh

Danh Trung, Minh Bình | Situationship | Non-AU | Trên cầu mưa rơi

-----

Hà Nội quãng đầu hè, trời vẫn thường chuyển mưa bất chợt. Đã lâu lắm rồi Minh Bình không ở lại Hà Nội đủ dài ngày để đón những trận mưa như vậy, nhưng những chuyến hành quân ra thủ đô trong quá khứ đáng lẽ cũng phải đủ để anh hiểu được tiết trời thất thường nơi đây. Nên anh chỉ có thể tự trách mình khi không mang theo ô trước khi bắt chuyến xe buýt vào nội thành hồi trưa, và cơn mưa rào đổ xuống vào ba giờ chiều, trong lúc anh đang đứng một mình trên cầu Long Biên, khiến cả người anh giờ đã ướt sũng.

Minh Bình biết rằng điều anh nên làm ngay lúc này là chạy xuống khỏi cầu tìm chỗ trú, sau đó nhanh chóng gọi xe trở về trụ sở liên đoàn để tắm nước ấm, trước khi cơn cảm lạnh tìm đến với mình. Nhưng chẳng hiểu sao, tất cả những gì anh làm chỉ là chậm rãi bước đi trên cầu, để mặc cho mưa tuôn. Nhìn từ góc độ này, trong khoảnh khắc này, Hà Nội hiện lên với một vẻ hư ảo lạ lùng mà Minh Bình ít được chứng kiến: những dãy nhà cũ mới đan xen được phủ bởi một lớp màn sương mờ mịt; trên phố, từng dòng áo mưa đủ màu nối nhau trôi chầm chậm về các hướng; ở những góc đường, các hàng quán vỉa hè hoặc đã giăng ô, hoặc thu gọn về bên dưới một mái hiên nào đó, vẻ âu sầu không giấu nổi trên khuôn mặt những người bán hàng.

Thật đẹp, và cũng thật buồn.

À không, Minh Bình lắc đầu, tự thấy buồn cười trước dòng tâm trạng của bản thân. Mưa của đất trời thì đâu thể nghĩ ngợi, cũng đâu biết buồn phiền. Chẳng qua là, trong lòng anh cũng đang có mưa tuôn đó thôi.

Chuyến đi chơi này thực chất chẳng hề được Minh Bình lên kế hoạch trước. Chỉ là, theo lịch, hôm nay sẽ là ngày công bố danh sách đội tuyển U23 bay sang Dubai tập huấn, trước khi bước vào giải U23 châu Á. Vậy nên anh bắt xe vào trong thành phố, với ý định dạo chơi cho khuây khỏa. Bởi, anh không thể chịu đựng được việc ở lại Mỹ Đình sốt ruột chờ đợi.

Trong khoảng hai chục lần tập trung đội tuyển suốt ba năm qua, những ngày như thế này luôn gắn Minh Bình với những kỷ niệm buồn. Mọi cố gắng, mọi nỗ lực của anh dường như chưa bao giờ là đủ cả. Bằng một cách nào đó, vận xui luôn đeo bám anh, khi thì là chấn thương, khi lại vì chuyện gia đình. Minh Bình không nghĩ bản thân là một người bi quan, và anh cũng chẳng mê tín cho lắm. Nhưng sau quá nhiều lần phải lủi thủi rời đội, anh đã không còn muốn bấu víu vào những hy vọng xa xôi nữa. Lên tuyển đợt này, anh tự bắt mình phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Chỉ là, giải đấu vào tháng sáu tới đây sẽ là lần cuối cùng anh còn được thi đấu cho các đội tuyển trẻ. Hết lần này, cũng là hết cơ hội. Câu lạc bộ chủ quản vẫn chưa gọi anh về. Nếu mất đi dịp thể hiện sắp tới, sự nghiệp của anh rồi có sẽ bao giờ khởi sắc được nữa không? Bao kỳ vọng của gia đình, lời dặn dò cuối cùng của mẹ, liệu anh có bao giờ thực hiện được?

Mưa vẫn rơi, rơi mãi.

Và làn nước mưa khiến Minh Bình ngộp thở.

Anh đang làm gì ở đây thế này? Dầm mưa, và tự khiến bản thân khổ sở?

Không phải rồi. Anh không thể bỏ mặc chính mình như vậy được. Dù có buồn phiền, thất vọng đến mức nào, cũng không thể như vậy được.

Vậy là, dẫu đôi tay vẫn đang run rẩy, dẫu trong đầu hiện lên cả một nghìn lý do để lảng tránh, Minh Bình vẫn rút chiếc điện thoại từ trong túi quần, căng mắt bấm một dãy số mà anh đã thuộc lòng...

-----

Danh Trung vội vã phóng xe máy đi trong màn mưa, chiếc xe cậu đã phải lấp liếm đủ lý do mới có thể mượn được từ một anh cán bộ liên đoàn. Ăn tập ở Hà Nội đã hơn chục năm có lẻ, cậu nhắm mắt cũng đi được đến cầu Long Biên. Vừa đi, lòng Danh Trung vừa bồn chồn như thể có lửa đốt bên trong. Ban nãy, khi bắt cuộc điện thoại của Minh Bình, cậu nghe được tiếng mưa, và cả giọng anh hình như cũng hơi run run, chắc là vì lạnh.

Cái đồ ngốc này.

Ở đội, Danh Trung và Minh Bình đá cùng vị trí, nên hay được phân công bắt cặp với nhau, những lúc ngoài giờ tập cũng thường xuyên trao đổi. Bao lần cùng nhau lên tuyển, cậu đã quá quen thuộc với người đàn anh, từ cách đi bóng, cách tập luyện, lối tư duy trong mỗi tình huống, cũng như tính cách ngoài đời. Cậu biết bao năm qua anh đã nỗ lực đến đâu. Nếu số phận không mỉm cười với Minh Bình lần này...

Không. Danh Trung đã quan sát huấn luyện viên mỗi khi Minh Bình chạy trên sân. Cậu biết ông rất ưng lối chơi của Minh Bình. Lần này chắc chắn anh sẽ có tên trong danh sách cuối cùng mà. Chắc chắn anh sẽ có cơ hội thể hiện, để cái tên Minh Bình lại một lần nữa được người ta nhắc đến. Chắc chắn anh sẽ...

Mà quan trọng nhất là, dù có thế nào thì Minh Bình cũng không được dầm mưa.

Danh Trung không rõ vì sao mình lại lo lắng cho Minh Bình đến mức đó. Trước đây cậu đâu có thế đâu. Vậy thì hình bóng anh đã chiếm một chỗ trong lòng cậu từ khi nào? Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tập hồi năm ngoái, anh nén đau để hoàn thành bài tập chiến thuật, sau đó khi trở về, toàn đội mới biết anh bị chấn thương lật cổ chân. Lúc ấy, Danh Trung đã nghĩ rằng, không một cầu thủ nào phải cố gắng đến mức đó. Hay là từ trước đó rồi, từ những ngày cậu bồn chồn xem cho bằng hết những trận đấu của Bà Rịa Vũng Tàu, để chờ đợi anh ghi bàn? Từ những năm cậu còn mười tám, mười chín tuổi, nhìn anh tiền đạo cánh nhanh nhẹn của Hoàng Anh Gia Lai khuấy đảo hàng phòng ngự đối phương trong những trận đấu ở U19? Cậu không biết nữa.

Chỉ biết là, giờ này, cậu đang lo cho anh quá đi thôi.

Cầu Long Biên hiện ra trước mắt Danh Trung đây rồi. Mưa đã ngớt và nền trời đã quang quẻ hơn. Danh Trung dừng xe dưới chân cầu, căng mắt nhìn lên.

Có phải cái dáng nhỏ nhỏ trên cầu kia không? Cái dáng nhỏ nhắn nhưng lại kiên cường nhất mà Danh Trung từng biết?

Vấn đề là, lúc này đang đúng giờ tan tầm. Mà ở Hà Nội, điều đó đồng nghĩa với việc đường tắc. Danh Trung không tài nào lách xe qua làn đường bên trái để lên cầu được. Mắc kẹt trong dòng phương tiện, bản thân xe lại chỉ có thể di chuyển chậm lề rề, cậu chỉ còn biết đường đứng dưới chân cầu, gọi điện cho anh.

"Anh Bình à?"

"Trung hả?"

"Em đến đón anh nè, mà kẹt xe quá trời."

"Có nhớ mặc áo mưa không đó?"

Cái đồ ngốc này.

"Tất nhiên là có rồi, ai như anh đâu."

Danh Trung nghe tiếng Minh Bình cười qua điện thoại. Cậu nhắm mắt, tưởng tượng ra nụ cười ấy. Chắc nó sẽ vẫn đẹp thôi, dù ướt đầm nước mưa.

"Em đang chờ anh ở chân cầu nè, anh chạy xuống nha." Danh Trung đưa một tay lên vẫy vẫy. "Em là đứa mặc áo mưa hồng, đang vẫy tay đó."

Cái dáng trên cầu khựng lại một hồi, rồi chạy xuống. Và Danh Trung cảm thấy cõi lòng mình cuối cùng cũng dịu lại. Thật lạc quẻ, nhưng cậu chợt nhớ tới một câu trong bài hát mà cậu từng nghe đi nghe lại trong những ngày mưa buồn.

Nhìn xuống dưới chân cầu đi nào,
Em vẫn đang chờ anh đây.

Cậu nghĩ bụng, nhất định khi đưa Minh Bình về tới trụ sở, khi cậu đã bắt anh tắm nước nóng và uống trà ấm xong xuôi, cậu sẽ bật bài hát đó cho anh nghe. Biết đâu anh cũng sẽ thích nó?

-----

Cảm ơn HarukiAyuka vì đã đặt request của mình nhé.

Nhan đề "Trên cầu mưa rơi," cũng như toàn bộ nội dung của fic này, được dựa trên ca khúc "Look on Down from the Bridge" của Mazzy Star. Câu hát mà Danh Trung nhớ đến ở đoạn cuối nguyên văn như sau:

Look on down from the bridge,
I'm still waiting for you.

(Nếu mình không nhầm, trong bài hát thì người hát đang đứng trên cầu. Nhưng thôi, mình lấy câu hát đó ra khỏi ngữ cảnh rồi thay đổi nó xíu chắc không sao?)

https://www.youtube.com/watch?v=LwVXkM_YxMg

Mình cũng chẳng suy nghĩ nhiều lắm khi viết oneshot này. Chỉ là, muốn nhắn với bất cứ ai đang đọc những dòng mình viết: bạn không cô đơn đâu, thật đấy, dù bạn có hoàn toàn tin vào điều ngược lại. Bạn chỉ cần mở lòng một xíu, bớt khắt khe với bản thân một xíu thôi, sẽ có người đến lắng nghe và giúp đỡ bạn mà. Như Minh Bình trong fic, luôn có Danh Trung sẵn sàng ở bên vậy.

╭─────────╮
27.06.2022
╰─────────╯

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com