Vnf Viet Linh Tinh
Việt Anh, Thanh Bình | Romance | Non-AU | Tay em tay anh
.•° 🐢 °•.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?
(Xuân Quỳnh, Bàn tay em)
.•° 🐢 °•.
Tôi vẫn thường để ý, rằng đôi bàn tay của Thanh Bình sẽ run run không ngừng được mỗi khi em lo lắng điều gì đó.Chuyện bắt đầu từ một lần hai đứa chơi chung trong một giải trẻ giao hữu quốc tế. Tôi bị thay ra sau sáu mươi phút, và Bình là người được huấn luyện viên tung vào sân. Khi tay của hai đứa chạm vào nhau, bỗng dưng tôi thấy tim mình như hụt đi một nhịp. Dẫu cho tiết trời đang chuẩn bị bước vào hè, đôi bàn tay em vẫn rịn mồ hôi lành lạnh, những ngón tay run đến mức trượt cả khỏi tay tôi.Tôi bình tĩnh giữ tay em lại và, bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể, trấn an em, "Cố đừng bị khớp quá. Em làm được mà."Em chỉ gật đầu một cái rất nhẹ, trước khi bỏ sơ vin và lao vào sân bóng.Thế là, suốt giải đấu đó, trước mỗi lần ra sân, bao giờ tôi cũng chú ý quan sát đôi bàn tay em. Và từ chuyển động của đôi tay ấy, tôi luôn nhìn ra nỗi lo lắng của em, dẫu cho em có cố đứng thẳng và tròng lên gương mặt biểu cảm bình thản cỡ nào. Là anh lớn, tôi không thể không trấn an em trong những khoảnh khắc như thế. Chúng tôi là đồng đội mà, không phải sao? Có lúc tôi lặng lẽ tiến đến, và khi đã chắc chắn rằng không ai nhìn thấy, khẽ dùng tay mình siết lấy tay em thật chặt. Có lúc tôi tìm cách kéo em khỏi những suy nghĩ lo âu bằng sự cợt nhả - may là em vẫn cười trước những câu bông đùa nhạt thếch của tôi. Lại có lúc, tôi chẳng làm gì, chỉ đơn thuần là đứng sau lưng em, khi trống đập dồn, khi khán đài trở nên huyên náo, khi trên sân chỉ có gần ba chục người đang đứng xếp thành một hàng dài, và mọi ưu tư của chúng tôi đều được máy quay bắt trọn.Tôi cũng để ý thấy đôi tay em run rẩy, ngày tôi lần đầu nói tôi yêu em.Sân cỏ một buổi chiều hoàng hôn gió lộng, tôi ôm lấy đôi vai gầy của em, để em tựa lên lồng ngực mình. Và đôi tay tôi, tìm đến đôi tay em, nắm thật chặt như thể không bao giờ buông ra nữa. Có anh đây rồi, tôi muốn nói, nhưng chẳng có thêm lời nói nào thốt ra, khi niềm vui vỡ òa thành những giọt nước mắt..•° 🐢 °•.
Việt Anh chẳng bao giờ chịu bôi kem chống nắng lên tay cả, mặc cho tôi dặn dò bao nhiêu lần.Cả tôi và anh cùng đá giải Hạng Nhất ở miền Trung, nên tôi rất hiểu khung giờ hai đứa ra sân nắng vỡ đầu ra sao. Những vòng mà hai đội không thi đấu cùng một khung giờ, tôi bật điện thoại lên để xem anh đá thì ít mà rủa thầm trong bụng vì thấy anh lại không bôi kem chống nắng thì nhiều. Đến tối, lúc hai đứa tranh thủ được ít phút trò chuyện với nhau, tôi khi thì nghiêm khắc nhắc nhở, khi thì nhỏ giọng van nài, rằng Việt Anh ơi làm ơn làm ơn làm ơnnnnn hãy dùng tuýp kem chống nắng em gói cẩn thận trong hành lí của anh đi mà. Và anh cứ ừ hử rồi để đó, chẳng chịu thay đổi xíu gì.Mỗi lần hai đứa gặp được nhau, tôi đều chẳng thể ngăn mình lần ngón trỏ dọc theo cánh tay anh, và trêu anh là đồ Việt Anh bạc xỉu."Bạc xỉu là sao vậy," anh ngơ ngác hỏi."Là sữa với cà phê đó. Màu y chang cánh tay anh nè," tôi di ngón tay vào chỗ hai màu da của anh giao nhau. "Đây là phần sữa, còn đây là phần cà phê. Cà phê này bị nắng Hà Tĩnh rang cháy đen thui rồi.""Nắng Hà Nội nữa mà," anh nhìn vào mông lung. "Đó giờ da anh vẫn vậy."Tôi không nói gì, chỉ miết ngón tay lên phần mu bàn tay anh ửng đỏ. Anh vội rụt tay lại, "Ây da, rát!""Không cháy nắng mà kêu rát?" Tôi trề môi. "Anh thấy chưa?""Đâu mà, tại hôm qua anh chơi đá ma thua bị tét tay đấy chứ."Tôi thở dài. Đấy, người yêu tôi ngang như cua không.Nhưng dù Việt Anh có cứng đầu cứng cổ thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể từ bỏ được việc gói ghém vào va li của anh, và của chính mình, một tuýp kem chống nắng, trước mỗi lần hai đứa lên đường. Chẳng thể thôi việc chạm nhẹ đôi tay lúc nào cũng lành lạnh của mình lên phần da đỏ ửng vì cháy nắng của anh, khi nằm bên anh trong những ngày thảnh thơi thư thả. Chẳng thể ngăn mình yêu thương trân trọng đôi bàn tay sạm nắng ấy, bởi tôi hiểu rằng tất thảy những điều anh đang làm, tất thảy những sự cố gắng của anh đều là vì tương lai sau này.Một tương lai mà, ở đó hai đứa vẫn sẽ tay trong tay..•° 🐢 °•.
Trong những khoảng thời gian hiếm hoi chỉ có hai đứa một mình, tôi vẫn thường thích vuốt ngón tay mình dọc theo những lóng xương trên bàn tay em. Cử chỉ đơn giản ấy chưa bao giờ khiến tôi bớt xao xuyến. Đôi tay Thanh Bình chẳng nhỏ nhắn, chẳng xinh đẹp, cũng chẳng giống với bàn tay mà tôi hằng tưởng tượng mình sẽ nắm lấy ngày còn nhỏ. Nhưng nếu có thể, tôi sẽ đánh đổi bất cứ khoảnh khắc nào trong cuộc đời cho một vài phút nằm vuốt ve bàn tay em.Chạm vào những khớp ngón tay hơi to hơn bình thường, tôi có thể mường tượng cậu bé Bình ngày nhỏ bối rối bẻ những khớp ngón tay trong lúc bối rối một cách không chủ đích. Mặc dù đến lúc tôi gặp được em, hẳn là em đã bỏ thói quen đó từ lâu rồi.Chạm vào những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, tôi hiểu rằng chúng là kết quả của hàng chục năm tập luyện không ngơi nghỉ. Và tôi mỉm cười một chút, khi nhớ ra rằng hai đứa tôi vẫn đang đi chung một con đường sự nghiệp.Chạm vào những nốt ruồi mới thành hình, lòng tôi lặng đi vì những tháng năm xa cách. Chao ôi, nếu có thể, tôi sẽ nắm tay em mãi mãi không rời. Nhưng rồi chúng tôi vẫn cứ phải rời xa nhau, tay buông tay cho nỗi buồn quặn đau trong tim mình, và mỗi khi gặp lại, tôi luôn chẳng thể thôi chạnh lòng khi nghĩ đến việc em đứng trước mặt tôi giờ này đã không còn là em mà tôi từng ôm trong lòng trước đó nữa.Trên đôi bàn tay của Thanh Bình, ấp ủ cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Trên đôi bàn tay ấy, đôi khi tôi thấy cả những điều cũ lẫn những trăn trở mới mà tôi chưa nghĩ đến bao giờ.Như thể biết tôi yêu đôi bàn tay của em cỡ nào, những lúc hai đứa giận hờn nhau, Bình luôn giấu biệt đôi bàn tay đi chẳng cho tôi nắm lấy. Và thứ vũ khí ấy, luôn đánh gục được tôi.Để rồi khi gương vỡ lại lành và tay hai đứa lại đan vào nhau, tôi lại vội vàng hôn khẽ lên những ngón tay thuôn dài. Lần theo từng ngón tay như kẻ tu hành lần tràng hạt. Bởi vì đôi bàn tay em, giữ cho tôi đủ đầy sự trong sáng ở đời..•° 🐢 °•.
Tôi yêu đôi bàn tay Việt Anh mỗi lần anh chơi đá bóng. Lúc nào cũng vung vẩy mềm mại, như đang múa vậy. Anh nói đó là thói quen của anh từ nhỏ, không thể bỏ được, và đến tận bây giờ thỉnh thoảng các thầy vẫn trêu anh vì anh "điệu" quá. Nhưng trong mắt tôi, cử chỉ vô ý ấy vừa buồn cười vừa đặc trưng, nên thành ra dễ thương lạ. Đôi khi tôi cũng thử vung vẩy tay khi đang đá tập, nhưng bao giờ việc này cũng khiến tôi mất tập trung kinh khủng.Tôi yêu đôi bàn tay của Việt Anh, khi chúng nắm lấy đôi bàn tay tôi mỗi lần tôi quá lo sợ. Chưa bao giờ, chưa bao giờ những cái nắm tay của anh là hời hợt cả. Luôn luôn áp chặt vào tay tôi, khẽ siết nhẹ, chờ cho tới khi tay tôi thôi run mới ngừng. Như thể một lời trấn an, có anh đây rồi, đừng lo quá nhé. Anh đã nắm tay tôi như vậy, trong những giải đấu đầu đời của tôi, và mãi sau này cái nắm tay của anh vẫn mang lại cảm giác bình an cho tôi như thế.Tôi yêu đôi bàn tay của Việt Anh, khi chúng vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi. Khi chúng lau nước mắt lăn dài trên gò má của tôi. Khi chúng đưa lên trán tôi vuốt nhẹ mớ tóc lòa xòa trước trán. Khi chúng trao cho tôi những chiếc áo khoác, những đôi giày, những bát cơm - mọi món đồ dù là tầm thường nhất. Khi chúng mân mê đôi bàn tay của chính tôi, năm ngón tay đan vào năm ngón tay thật chặt, và cái bóng in lên tường trông giống như hình một quả tim vậy.Tôi yêu đôi bàn tay của anh, như một thứ tình cảm đương nhiên vẫn thế.Bởi đơn giản: tôi yêu anh rất nhiều..•° 🐢 °•.
Request của motconrua nha, cảm ơn em đã tin tưởng chị dù chị không biết em còn đọc những dòng này không nữa. Nội dung fic này thực ra cũng không phải về việc hai người giận hờn, nhưng chị cạn ý tưởng mất rồi...
╭─────────╮
17.06.2023
╰─────────╯
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com