Vnf Viet Linh Tinh
Việt Anh, Thanh Bình | Romance | Non-AU | Oan gia ngõ hẹp
-----
1.
"Lại thua!"Thanh Bình bực bội gào lên, cả thân người khuỵu xuống cỏ vì không còn tí sức lực nào, nỗi thất vọng trong lòng chất cao như núi. Trận đấu đã kết thúc theo cái cách không thể nào tức tưởi hơn cho U19 Viettel của nó: vươn lên dẫn trước 1-0 ngay từ hiệp 1, giữ vững tỉ số đó cho đến gần cuối hiệp 2 thì hàng thủ lơ là, bị U19 Hà Nội ghi liền 2 bàn và lật ngược thế cờ một cách chóng vánh.Chúng nó đã có một thế trận tốt, bắt bài được đối thủ, phối hợp chặt chẽ, thực thi hiệu quả đấu pháp mà huấn luyện viên đề ra... và chiến thắng vốn dĩ đã nằm trong tầm tay. Nhưng rõ ràng, bóng đá là môn thể thao nghiệt ngã, và ngày hôm nay, dưới cái nắng chói chang ở Quy Nhơn, Thanh Bình đã nếm trải đầy đủ dư vị đắng ngắt của nó.Cố gắng cả trận đấu để làm gì cơ chứ? Thanh Bình mệt mỏi nằm dài ra cỏ, ngẫm nghĩ. Cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi.Xung quanh nó, các đồng đội cũng không thể đứng vững nổi, nỗi thất thần còn hiện nguyên trên gương mặt. Trái ngược với khung cảnh ảm đạm đó, là niềm hân hoan của các cầu thủ bên phía U19 Hà Nội - những người mà, sau chiến thắng ngày hôm nay, đã chính thức điền tên mình vào trận chung kết của giải đấu. Họ ôm nhau, họ bắt tay chúc mừng, họ vui sướng nhảy múa hát ca - tất cả như thể đang muốn tô đậm thêm vào nỗi buồn của Thanh Bình vậy.Thanh Bình đưa mắt tìm trong đám đông ấy con người đã băng cắt đánh đầu gỡ hòa cho U19 Hà Nội, cũng như trực tiếp mở ra thế phản công dẫn đến cuộc lội ngược dòng ngày hôm nay.Trung vệ.Số 20.Bùi. Hoàng. Việt. Anh.Cao kều và nổi bật lên giữa một rừng người lố nhố, đang toe toét cười khoe má lúm, có vẻ vô cùng hạnh phúc trong vòng tay của đồng đội, chẳng hề quan tâm đến nỗi buồn của những kẻ thua trận như Thanh Bình.Mà anh ta chơi cũng có quá hay đâu nhỉ? Thanh Bình cay đắng nghĩ thêm. Cả trận được vài đường chuyền xuyên tuyến gọi là sáng nước, còn lại thì xoay sở chậm vô cùng, để sổng thằng Danh Trung và anh Tiến Anh tận mấy lần, nếu không phải do đồng đội nó bỏ lỡ những cơ hội ngon ăn, nếu không nhờ hàng phòng ngự của Hà Nội bọc lót cho nhau tốt...Nhưng bóng đá là vậy. Chỉ cần một sai lầm thôi, kẻ hóa tội đồ, kẻ hóa người hùng trong nháy mắt.Cứ chờ đấy, Việt Anh! Thanh Bình tự nhủ với lòng, khi tự vực mình đứng dậy. Chúng ta sẽ còn gặp nhau dài!-----
2.
"Thanh Bình! Bình Viettel đâu rồi?"Thanh Bình kêu trời trong lòng khi nghe tên mình được xướng lên, không phải một mà tận hai lần. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, và nó không còn có thể làm gì khác ngoài ngượng ngùng đứng dậy, tiến về phía trước.Số là hồi chiều, đội trưởng Hữu Tuấn kiếm được đâu đó trong nhà kho một cái bàn bóng bàn loại xịn, bèn xin phép các thầy đến tối tổ chức "giải giao hữu bóng bàn nội bộ Tuyển chọn U19 Việt Nam" như một hình thức để cả đội làm quen với nhau. Và các thầy, vốn đang đau đầu không biết nên làm sao để gắn kết cả đội trong quãng thời gian tập trung ngắn ngủi, không có lí gì lại từ chối một trò chơi vừa lành mạnh vừa thu hút được đám học trò của mình đến thế. Vậy là, chừng một tiếng đồng hồ sau khi ăn cơm tối xong, toàn bộ hai mươi ba ông mãnh tề tựu đông đủ ở hành lang khách sạn: các thành viên "ban tổ chức" mướt mồ hôi ghi danh, bốc thăm chia cặp đấu, các "vận động viên" khua tay múa chân khởi động, đám "khán giả" tụm năm tụm bảy bàn luận rôm rả. Chưa trận đấu nào diễn ra mà bầu không khí đã huyên náo vô cùng.Để mà nói thật lòng thì, ngay từ lúc nhìn thấy mấy cái vợt bóng bàn, Thanh Bình đã ngứa ngáy muốn được cầm chúng lên rồi. Nếu không kể bóng đá, bóng bàn cũng có thể coi là một niềm đam mê của nó. Khả năng chơi bóng bàn của Thanh Bình thuộc loại cừ ở đội Viettel, đến mức các thầy còn hay đùa bảo nó chuyển qua tập bóng bàn chuyên nghiệp. Và lẽ ra ngày hôm nay nó đã có thể rất vui vẻ chơi bóng cùng những người đồng đội mới của mình, nếu như đối thủ của nó ở ngay vòng sơ loại không phải là cái người mà chỉ cách đây vài tuần thôi nó còn coi như kẻ thù không đội trời chung.Bùi. Hoàng. Việt. Anh. Thanh Bình dằn từng chữ trong tên anh ta như một người thợ mộc đang dộng búa chan chát để đóng đinh xuống mặt gỗ. Cảm giác đó chân thực đến mức khi cầm cây vợt cùng quả bóng màu vàng cam lên, Thanh Bình thấy tay mình nhưng nhức, như thể nó vừa dùng búa đóng đinh thật.Ôi thôi nào. Thanh Bình thầm nhủ trong lòng. Đừng có chưa chi đã cuống hết cả lên thế chứ. Tay mày đau chẳng qua vì hồi chiều mày bị ngã trong lúc chạy khởi động thôi mà.Thế nhưng rõ ràng việc đối đầu với Việt Anh đã có tác động đến Thanh Bình theo một cách quái quỷ nào đó.Nó hít một hơi, tung bóng lên và khua vợt. Những động tác ngày thường nó vẫn làm dễ ợt trước đôi mắt ngưỡng mộ của đám bạn ở trung tâm.Ấy vậy mà hôm nay, Thanh Bình giao bóng không qua lưới.Cả đội vỗ tay rầm trời. Điểm đầu tiên cho Việt Anh.Cảm giác như chính Việt Anh cũng không nghĩ rằng điểm số đầu tiên lại đến với mình dễ dàng như vậy. Thanh Bình lén ngẩng lên nhìn anh ta trong vài khắc, thấy anh ta đang cười nửa miệng (lại khoe má lúm!), và còn nhún vai một cái rất điệu trước khi nhặt lấy quả bóng và chuẩn bị cho lượt giao bóng của bản thân.Quả bóng từ mặt vợt của Việt Anh bay qua lưới với một tốc độ vừa phải, nhưng Thanh Bình lại đỡ trượt."Hai - Không!" Hữu Tuấn đứng đằng xa hô to.Thanh Bình bắt đầu nghe thấy những tiếng rầm rì đến từ đám cùng đội. Nổi bật nhất đương nhiên chính là cái giọng Huế của hai thằng Trung - Thắng."Thằng Bình nay sao vậy trời?" Hữu Thắng nói, chẳng buồn điều chỉnh âm lượng cho bớt gây sự chú ý."Tay nó run run sao á, mày nhìn kìa," Danh Trung nói, và Thanh Bình vô thức cúi xuống nhìn tay mình. Tận dụng phút mất tập trung đó, Việt Anh đẩy quả bóng về phía góc xa. Thanh Bình không kịp di chuyển, và lại biếu thêm cho đối phương một điểm nữa."Ba - Không!" Lần này không chỉ Hữu Tuấn, mà cả đội đồng thanh."Bình ơi cố lên nào! Đừng làm mất mặt anh em Viettel chứ!" Tống Văn Hợp đưa hai tay lên miệng làm loa, cổ vũ Thanh Bình bằng chất giọng lạc quan nhất có thể.Ước gì em biết "cố lên" bằng cách nào. Thanh Bình thầm nhủ trong bụng, nhưng không nói ra. Trận đấu này, em đã thua ngay từ lúc nhập cuộc rồi.Và diễn biến những gì xảy ra sau đó đã diễn ra đúng như vậy. Đám Viettel không thể hiểu vì sao Thanh Bình của chúng nó lại mất phong độ đột xuất như thế. Đám Hà Nội thì đi từ hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng nọ vì chúng nó không hề trông đợi một kẻ gà mờ như Việt Anh dễ dàng ăn điểm liên tục như vậy.Trận đấu kết thúc chóng vánh. Hữu Tuấn mời hai "vận động viên" đến bắt tay nhau trước lúc quay về chỗ ngồi, Thanh Bình về làm khán giả, Việt Anh về chuẩn bị cho những vòng đấu tiếp theo.Thanh Bình chỉ nhớ rằng lòng bàn tay Việt Anh khi cầm lấy tay nó ấm áp vô cùng.Còn tay nó ấy à?Rịn mồ hôi lạnh ngắt.-----
3.
Gần một năm sau, Thanh Bình lại đối đầu với Việt Anh lần nữa. Thể lệ của các giải trẻ quốc nội khiến cho hai đội bóng sừng sỏ cùng đóng quân ở Thủ đô liên tục đối đầu nhau, và vòng loại giải U21 Quốc gia năm nay cũng không phải ngoại lệ.Nhìn bốn chữ Bùi Hoàng Việt Anh chễm chệ trên danh sách đăng kí thi đấu trận mở màn của U21 Hà Nội, Thanh Bình không biết mình nên nghĩ gì."Ê Bình, ổn không đấy?" Hữu Thắng từ đâu đó bay đến bá lấy cổ nó, hỏi bằng giọng đầy quan tâm."Hả," Thanh Bình ngẩng đầu làm điệu bộ ngơ ngác. "Có gì mà không ổn?"Hữu Thắng nhìn chằm chằm Thanh Bình, đôi mày nhướng lên như thể ý bảo mày tưởng mày giấu được tao à? Rồi khi thấy Thanh Bình vẫn nhất định không chịu nói gì thêm, nó dứt khoát chỉ ngón tay lên cái tên đã khiến thằng bạn nó bồn chồn nãy giờ."Sợ đối đầu với đồng chí này, phải không?"Tiếng ừm vang lên trong cổ họng Thanh Bình nhỏ xíu."Ôi dào, yên chí đi!" Hữu Thắng huơ tay đầy hào hứng. "Báo chí bơm thổi vậy thôi. Năm nay tiền vệ của Hà Nội không mạnh. Mà tuyến giữa đã không cầm được bóng thì trung vệ thủ bằng mắt! Với cả," nói đến đây Hữu Thắng vỗ vai Thanh Bình. "mày không thua kém Việt Anh nhiều đâu. Tao nghĩ hai đứa mà đối đầu nhau thì cơ hội là 50/50.""Mày có đang tự tin quá không đấy?" Thanh Bình quay sang nhìn Hữu Thắng bằng đôi mắt nghi ngờ."À," Hữu Thắng cười xòa. "Tất nhiên bọn mình không được chủ quan. Nhưng nếu quyết tâm thì thắng Hà Nội không khó, tao nghĩ vậy. Các thầy cũng nghĩ vậy."Diễn biến của trận đấu sau đó đã chứng minh nhận định của Hữu Thắng nửa đúng, nửa sai. Đúng là Hà Nội đã rất bế tắc trong khâu triển khai bóng từ tuyến dưới lên tuyến trên, sự tập trung và chắc chắn đến từ các cầu thủ tiền vệ và hậu vệ của Viettel đã khiến Hà Nội không thể thực thi ý đồ tấn công nhanh của mình. Nhưng ở chiều ngược lại, Viettel cũng không thể nào đưa được bóng vào lưới Hà Nội, dù Danh Trung, Hữu Thắng, Tiến Anh, và cả chính Thanh Bình đều đã có cho riêng mình những cơ hội.Mười phút cuối trận là liên tiếp những quả phạt góc dành cho cầu thủ hai bên. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, máu chảy rần rật trong người, hai tai Thanh Bình ù đi, mọi âm thanh vọng vào tai nó đều chỉ loáng thoáng như thể vọng đến từ xa lắm.Nhưng giữa một rừng những âm thanh ấy, chẳng hiểu sao Thanh Bình vẫn nghe rõ mồn một bên tai giọng nói của Việt Anh. Trận đấu càng xuôi về những giây cuối cùng, vai trò thủ lĩnh hàng thủ của Việt Anh càng rõ rệt. Sau những đợt tấn công thất bại liên tiếp, các cầu thủ Hà Nội không giữ được cái đầu lạnh - kể cả những cái tên dày dặn kinh nghiệm thi đấu nhất - thì Việt Anh vẫn rất điềm tĩnh nhắc nhở các đồng đội đứng đúng vị trí, để ý hướng di chuyển của đối phương, sẵn sàng phản công nhanh khi cần...Chín mươi phút kết thúc mà không có bàn thắng nào cho hai đội. Cả U21 Viettel lẫn U21 Hà Nội đều chấp nhận ra về với một điểm trong tay.Hòa được đối thủ mạnh nhất bảng đồng nghĩa với việc đặt một chân vào vòng chung kết. Nhưng trên gương mặt cầu thủ hai đội đều không lấy gì làm vui vẻ, có lẽ bởi họ đều kì vọng nhiều hơn thế. Khi họ xếp hàng để bắt tay nhau, chẳng có mấy nụ cười, hay lời chúc, hay những cái vỗ vai mang tinh thần hòa giải.Thanh Bình vội vã nắm lấy tay Việt Anh, vừa bắt nó vừa quay mặt đi, chỉ muốn thủ tục rườm rà này qua thật nhanh.Điều nó không ngờ đến là Việt Anh lại bất ngờ đặt tay lên vai nó, thì thầm, "Bình tiến bộ quá nhỉ."Chỉ một cử chỉ đó thôi, Thanh Bình bỗng hiểu rằng Việt Anh vẫn luôn nhớ đến nó, suốt quãng thời gian qua.Thanh Bình bối rối ngẩng đầu, nhưng Việt Anh đã ở phía sau nó, không cho nó đáp lại dù chỉ là một câu cảm ơn. Nó ngoảnh đầu nhìn Việt Anh. Những cái bắt tay của anh ta trông đến là mệt mỏi. Tấm lưng rộng hướng về phía nó, trông đến là buồn phiền.Và Thanh Bình nghe lòng mình chùng xuống.-----
4.
Thanh Bình hớt hải chạy về phía cabin huấn luyện khi trận đấu tập nội bộ của U20 Việt Nam vừa kết thúc."Có sao không, Việt Anh?"Việt Anh không đáp lời Thanh Bình, chỉ nhăn nhó chỉ tay vào cái đầu gối đang bọc một túi đá to tướng. Thanh Bình khẽ nhắm mắt, rùng mình nhớ lại cú ngã của Việt Anh trên sân tập hồi nãy, cũng như vẻ đau đớn trên gương mặt anh ta. Nhỡ chẳng may Việt Anh chấn thương nặng thì sao? Nhỡ chẳng may Việt Anh không còn cơ hội thể hiện trong những giải đấu sắp tới?Thanh Bình ngồi xuống bên cạnh Việt Anh, đưa tay ra chạm lên đầu gối người đồng đội của mình. Một ngàn nỗi lo chạy ngang chạy dọc trong đầu, và chúng cứ vô thức tuôn ra thành những câu hỏi dồn dập. "Vậy, anh thấy chỗ này sao rồi? Có cảm thấy gì khác lạ không? Có co duỗi chân được bình thường không? Có thấy nhói ở điểm nào đó không? Có..."Đang nói một tràng, Thanh Bình bỗng nhận ra không khí im lặng khác thường trên sân, bèn ngẩng đầu lên, và hai tai nó nóng bừng. Cả đội đã tụ tập quanh hai đứa chúng nó từ bao giờ, và lúc này đang khoanh tay quan sát từng cử chỉ của nó và Việt Anh. Đặc biệt là nó.Không hiểu Việt Anh có để ý đến xung quanh không? Mà khi Thanh Bình quay lại nhìn anh ta, nó thấy anh ta cũng đang nhìn xoáy vào mặt mình, biểu cảm chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng cả.Anh đưa tay mình lên, và trong một thoáng Thanh Bình nín thở vì tưởng rằng anh chuẩn bị nắm lấy tay nó. Nhưng hóa ra anh chỉ định xoa xoa chỗ đầu gối bọc đá mà thôi."Anh không sao," Việt Anh cất lời, và Thanh Bình tin rằng chưa bao giờ nó nghe giọng Việt Anh dịu dàng như thế. "Anh không sao."Có tiếng húng hắng ho vang lên đâu đó phía sau lưng Thanh Bình. Rồi, một giọng nói vang lên, và Thanh Bình thậm chí còn không phân biệt được là giọng của ai, "Việt Anh không đi được, thôi hôm nay Bình chịu khó cõng anh về phòng nhé."Thanh Bình không nhớ Việt Anh đã làm cách nào trèo được lên lưng nó, cũng chẳng nhớ cả đội ngày hôm ấy đã giải tán ra sao. Chỉ biết rằng khi bừng tỉnh, nó đã đang cõng Việt Anh trên vai, hướng về khu nhà ở của đội. Việt Anh choàng hai cánh tay qua cổ nó, cầm theo hai đôi giày tập của hai đứa, và bỗng dưng Thanh Bình thấy cái nắng hanh trên đầu sao mà ngột ngạt."Cõng anh nặng không?" Tiếng Việt Anh sượt qua tai nó, và Thanh Bình nín thở vì anh thật gần biết bao.Hệ quả là, hai đứa cùng loạng choạng, suýt thì ngã lăn ra đất."Ê, cẩn thận..." Việt Anh hoảng hốt kêu lên. Anh nhảy khỏi lưng nó, mặc cho Thanh Bình cố tình giữ chặt hai cánh tay anh."Lên đi, em cõng được mà?""Thôi, anh vẫn đi tốt," Việt Anh chỉnh lại quần áo, rồi tựa một bên khuỷu tay lên vai Thanh Bình, cười hì hì. "Cho anh mượn bờ vai tí thôi.""Vãi chưởng," Thanh Bình thở hắt ra."Hả? Gì cơ?""Không, không có gì.""Không có gì cũng vãi chưởng?""Quen mồm," Thanh Bình làu bàu. Chẳng lẽ bảo, em nghĩ là em sắp tiêu đời rồi.Việt Anh nhìn Thanh Bình bằng đôi mắt đầy dấu hỏi, nhưng không nói gì thêm. Một người tựa vào vai người còn lại, hai đứa dìu nhau về phòng. May mắn là, buổi chiều hôm đó, bác sĩ đội kiểm tra đầu gối của Việt Anh và kết luận rằng anh không sao, và ngay buổi tập hôm sau Thanh Bình đã lại thấy anh ta chạy hùng hục trên cỏ. Hai đứa lại tiếp tục tham gia những trận đấu tập, và kết quả khá ngang bằng, khi thì đội của Việt Anh thắng, khi thì đội của Thanh Bình thắng...Nhưng suốt đợt tập trung ấy, Thanh Bình luôn bị đeo đuổi bởi một cảm giác rằng, nó luôn luôn là kẻ thua cuộc.-----
5.
Thanh Bình tìm thấy Việt Anh trên sân thượng, vào buổi tối cuối cùng trước ngày đội tuyển U20 Việt Nam giải tán. Anh đứng một mình trên khoảng sân gió thổi hun hút, tay đút túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn xuống những dòng xe đang đi lại bên dưới. Thanh Bình vừa tiến đến cạnh anh, vừa cài lại khóa áo vì lạnh.Anh không lạnh hay sao, mà còn đứng đó?"Việt Anh à?" Thanh Bình cất tiếng gọi.Việt Anh quay người lại, và Thanh Bình nghĩ rằng anh đã thở phào khi nhìn thấy cậu."Em lên đây có việc gì?""Chả biết nữa. Lang thang," Thanh Bình nhún vai. "Em không ngủ được.""Suy nghĩ gì à mà không ngủ được?""Nhiều thứ." Trong đó có anh đấy."Anh cũng đang nghĩ," Việt Anh mở lời, và Thanh Bình thấy đôi mắt anh u uẩn lạ. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng Thanh Bình chỉ thấy nụ cười ấy buồn thênh thang. "Anh nghĩ anh chẳng là cái quái gì hết. Chẳng làm được gì, và chẳng mơ ước được gì. Sự nghiệp cũng chẳng ra đâu. Chuyện tình... chà, mọi thứ đều chẳng ra đâu."Chuyện tình. Thanh Bình ngạc nhiên khi nghe hai tiếng lửng lơ đó đánh mạnh vào tim mình một cái thịch. Nó chẳng trông đợi gì vào thứ tình cảm vô dụng này, ấy vậy mà tình cảm ấy vẫn đủ sức làm nó đau như thế."Có bao giờ em cảm thấy," Việt Anh cắn môi, "rằng sẽ thật tốt nếu em bớt suy nghĩ về mọi chuyện không? Sẽ thật tốt nếu em có thể, kiểu như là, gạt tất cả sang một bên và cứ thế chăm chăm tiến về phía trước thôi ấy?""Luôn luôn, Việt Anh à," Thanh Bình nói bằng giọng trầm trầm."Gì cơ?" Việt Anh ngạc nhiên quay sang."Em luôn ước mình có thể gạt mọi ưu tư trong lòng và cứ thế làm những gì cần làm thôi."Như là đến ôm lấy anh ngay lúc này. Như là ôm cả nỗi buồn của anh vào lòng và nói với anh rằng cả hai chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Như là thủ thỉ vào tai anh rằng em yêu anh em yêu anh em yêu anh và mặc kệ ngày mai sẽ ra sao. Dẫu anh có chối từ em một nghìn lần. Dẫu anh chẳng bao giờ muốn nhìn mặt em nữa. Dẫu ngoài kia người ta có nói gì. Em chỉ biết rằng giờ đây em muốn ôm anh, hôn anh, riêng mình anh thôi, và em không thể làm điều đó.Những lo lắng, thất vọng, buồn phiền ào ạt dồn về bên trong Thanh Bình, mỗi dòng suy nghĩ như một nhát dao cứa vào tim nó. Và nó ngồi thụp xuống, tay ôm lấy lồng ngực."Ê, Bình, làm sao thế?" Việt Anh vội vã đỡ lấy nó, và trong thoáng chốc Thanh Bình tưởng rằng mình sẽ ngộp thở trong hơi ấm của anh."Không sao đâu," Thanh Bình đưa tay trấn an."Trông môi em thâm như vậy, chắc là bị lạnh đấy. Anh đưa Bình về phòng nhé?"Thanh Bình cúi gằm đầu, không đáp."Nào, đứng lên đi," Việt Anh vẫn kiên nhẫn đợi. Thanh Bình đành để anh kéo lên, dìu vào trong nhà, xa khỏi những đợt gió lạnh buốt.Thanh Bình để mình tựa vào người Việt Anh, khẽ nhắm mắt, thử tìm tiếng tim anh đập trong thinh lặng. Nhưng nó chẳng tìm thấy đâu, chỉ nghe chính tiếng tim mình đập dồn.Về đến nơi, Việt Anh quơ tay bật đèn, rồi dìu Thanh Bình vào đến tận giường. Anh cởi giày cho nó, đặt nó lên giường, dém chăn lại, trước khi đứng lên và mang theo cả hơi ấm đi mất."Ngủ ngon nhé, Thanh Bình."Anh đi rồi, vậy là anh đi rồi.Việt Anh quay đầu lại nhìn Thanh Bình vài giây, như thể để kiểm tra lại lần cuối xem đứa em cùng đội đã nằm nghiêm chỉnh trên giường chưa, rồi quay đầu đi thẳng một mạch.Trò chơi của hai đứa, bất kể là gì, Thanh Bình cũng đều thua trắng rồi.-----
+1.
Tay nắm cửa phòng chợt chuyển động, và Thanh Bình bật dậy.Mất năm giây để cửa phòng mở ra. Nhưng trong năm giây ấy, trong lòng Thanh Bình trào dâng một nghìn thứ xúc cảm. Và cả những suy nghĩ nữa.Có phải Việt Anh không?Không phải anh đâu.Anh quay lại?Chắc là các thầy đang đi tìm phòng.Em yêu anh.Sao anh không biến mất mãi mãi khỏi đời em thế.Năm giây, đủ để Thanh Bình thấy mình bị ném xuống địa ngục rồi lại đẩy lên thiên đàng, chìm xuống vực sâu rồi lại bay lên cao vút, thấy hi vọng bị bóp nghẹt rồi lại bừng lên. Và thấy chính mình như chết đi sống lại cả ngàn lần.Nếu đó là anh...Nếu đó thực sự là anh...Cửa phòng mở ra. Và Việt Anh bước vào, tóc tai bù xù như thể đã vò đầu bứt tai suốt từ nãy đến giờ, ngập ngừng cất tiếng, "Ờm, thật ra là..."Thanh Bình lao đến chỗ anh, dang hai tay định ôm lấy anh vào lòng, lần đầu cũng là lần cuối. Nhưng điều nó chẳng ngờ là anh lại ôm gọn nó trong vòng tay và, trước khi nó kịp làm gì, đặt môi mình lên môi nó.Big bang, vũ trụ bùng nổ. Pháo hoa rực sáng trên bầu trời. Những chuyến tàu cuối năm vừa về đến sân ga cuối. Muôn triệu giọt nước từ trên mây rơi về biển khơi. Mọi thứ về đúng với trật tự của nó, đúng đắn, vừa vặn.Như cái cách Việt Anh đang hôn Thanh Bình vậy.Đúng đắn, vừa vặn. Như vốn dĩ phải thế. Như sinh ra để dành cho nhau.Khi hai đôi môi rời nhau ra, Thanh Bình dựa đầu vào vai Việt Anh, khẽ hỏi "Từ bao giờ?""Anh cũng chẳng rõ nữa," Việt Anh đưa tay xoa nhẹ gáy Thanh Bình. "Chỉ biết là hai phút trước khi rời phòng, anh chợt nhận ra là nếu anh bỏ đi, mình sẽ phải hối hận rất lâu sau này.""Vậy là anh quay lại?" Thanh Bình mỉm cười hỏi."Ừ, vậy nên anh quay lại.""Kể cả khi anh chưa tỏ được lòng mình? Kể cả khi anh không biết điều gì thôi thúc anh quay lại tìm em?""Anh không muốn mình bị những suy nghĩ ngăn trở nữa, nên đã nghe theo trái tim mách bảo. Và Bình biết gì không?""Biết gì?""Trái tim anh đã nói đúng nè."Big bang big bang big bang.Thanh Bình ngẩng đầu nhìn Việt Anh, khẽ đưa tay chạm lên má anh. "Anh cũng có biết gì không?""Biết gì?" Việt Anh tủm tỉm đáp."Thường trái tim vẫn nói đúng mà."Không rõ là do ánh đèn, hay là do... Nhưng rõ ràng Thanh Bình đang thấy hai tai Việt Anh đỏ lên.Lần này em thắng rồi nhé.Thanh Bình hơi kiễng chân, nhẹ hôn lên hai vành tai anh, rồi hai gò má. Cuối cùng, là đôi môi. Lần này cả hai đứa mình đều là người chiến thắng.-----
Request này gửi em yêu Crystal241, xin lỗi em vì sự lộn xộn của nó. Thực lòng chị muốn cảm ơn em vì đã động viên một đứa ất ơ trên mạng như chị, trong những ngày tháng chị tuyệt vọng cần tiếng người nhất. Có lẽ em không biết những lời động viên của em có ý nghĩa với chị đến mức nào... Chị chúc em luôn mạnh khỏe, thành công và may mắn nhé 💕.╭─────────╮
16.02.2023
╰─────────╯
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com