TruyenHHH.com

Vnf Khong Nam Khong Bon

viết cho những ngày ta chưa kịp lớn,
nhưng vừa kịp để thích nhau.

(mọi người đọc lại "hỏi thì trả lời đi" để hiểu rõ hơn những gì xảy ra trong này nhé)

----------

không năm.

bùi hoàng việt anh buồn cười là giả, nhưng muốn bảo vệ nguyễn thanh bình là thật.

thằng nhóc áo hà nội t&t cứ đứng núp sau bức tường ngẩn ngơ nhìn một thằng nhóc áo viettel khác đang khóc rưng rức ở phía đối diện. bỗng dưng nó thấy sao mà tim nó đập nhanh quá xá, người nó nóng bừng lên. chẳng có chiếc gương nào nhưng nó thừa biết mặt nó lúc này còn đỏ hơn quả cà chua chín. tại sao nhỉ? tại sao nhìn thằng bé kia mình lại có cảm giác muốn che chở cho nó? việt anh cứ thẫn thờ đứng đó, chìm vào những suy nghĩ miên man trong đầu mình, mặc cho một cảm giác lạ lùng khó tả đang lớn dần lên trong tim. tới khi giật mình trở về thực tại, nó mới ngỡ ngàng nhận ra thằng bé vừa nãy đã khóc xong xuôi và bỏ đi từ lâu rồi.

sau trận giao hữu, việt anh lại trở về câu lạc bộ của mình, nhưng cái hình ảnh thằng nhóc đen đen kia, và còn cả cái cảm giác kì lạ đó, cứ như một thước phim tua chậm, lặp đi lặp lại trong đầu việt anh. nó chẳng buồn nghĩ gì nữa, nó chỉ thấy khó hiểu, chẳng lẽ nói trước bước không qua là có thật à?

10 giờ tối, cái nắng gắt gao giờ đây đã vội nhường chỗ cho những ngôi sao xa, hàng quán khắp nơi cũng thôi tấp nập, dòng người qua lại thưa dần, thành phố chìm vào một màu đen tĩnh lặng. việt anh gác tay lên trán, trằn trọc suy nghĩ về chuyện chiều nay, nó không ngủ nổi. phải, nó đã quay qua quay lại trên giường hơn 50 lần có lẻ, tiếng lá xào xạc dưới lòng đường càng như găm thêm vào lòng nó những mối lo âu. xoay người chán chê, thằng nhóc quyết định nằm lặng thinh, nhắm chặt mắt, thu hết thảy những âm thanh nó nghe được vào đầu, cố thả mình hòa vào đêm đen của hà nội, cốt là để xóa hình ảnh thằng bé lúc chiều ra khỏi đầu nó. nó muốn đi ngủ. nhưng đúng lúc này, văn hậu ở giường bên lên tiếng càu nhàu:

- mày nằm im ngủ đi xem nào, cứ sột soạt chăn gối thế bố ai mà ngủ được

- tao khó ngủ quá

- mày lại dở chứng cái gì? yêu em nào rồi à?

đang định trút bầu tâm sự thì việt anh đã nghe thấy tiếng ngáy đều đều phát ra từ thằng giường kế bên. nó cười khổ, chẳng hiểu thằng kia dễ ngủ quá hay bị mộng du nói linh tinh vớ vẩn. à mà lúc nãy nó nói gì ấy nhỉ? yêu à? việt anh có đang yêu không, nó cũng chẳng rõ. chỉ là nó chơi với thanh bình từ bé, đi đâu cũng thấy mặt nhau, chai lì với sự xuất hiện của thằng còn lại. bây giờ dù khác câu lạc bộ nhưng hễ có cơ hội hai thằng lại lẻn ra ngoài đánh lẻ, như kiểu sự hiện diện của đứa kia là lẽ thường tình trong cuộc đời mình. giống chế độ mặc định của điện thoại ấy hả? chắc thế...

- yêu thằng bình hả? yêu thì nói đi, không phải sợ, trai hay gái mà chẳng được. nó làm mày buồn thì tao đi xử nó

tiếng đoàn văn hậu lại một lần nữa phá tan sự im lặng đáng sợ của màn đêm. nhưng lần này việt anh giật mình, thật sự giật mình. suýt thì nó hét toáng lên, thằng kia cứ im im, lâu lâu lại nói mấy câu nghe như ma làm, không sợ làm sao được?

- sao mày...

- xời dăm ba chuyện cỏn con, tao biết tỏng từ lâu, đi ngủ đi, mai tao với anh huy mua ít trầu cau rồi dẫn mày sang bên đấy

- thằng điên

những tiếng thở đều ngay sau đó của văn hậu làm việt anh bực mình. nó ghét cái nết dở hơi của thằng này thế nhỉ. và việt anh quyết định đi ngủ thật, vì nó biết nếu cứ nằm như thế một lúc nữa thôi thì thằng bên kia lại mở mồm ra nói mấy câu hãm tài gì đấy.

sáng hôm sau, đánh răng rửa mặt xong, việt anh loẹt quẹt xỏ đôi dép lào xuống nhà bếp ăn sáng. vừa xuống đến nơi nó đã bị thằng hậu với thằng tới mỗi thằng bá một bên vai, ông huy thì đứng chình ình trước mặt, lại được cả ông trọng với mạnh đứng hai bên cười tủm tìm. nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó lại bị anh huy đấm bốp cho cái, còn khuyến mãi thêm câu:

- thằng này khá đấy, được

- thằng em mình biết yêu rồi cơ

- chúng mày cứ yên tâm đến với nhau, tao bảo kê

- anh bảo chú nhé, hà nội với viettel hợp lắm

- mày yên tâm đi ai cũng ủng hộ mày

việt anh vừa kịp tiêu hóa hết câu chuyện thì đám người kia đã bỏ ra chỗ bàn ăn ngồi, trong đầu thì thầm chửi thằng hậu mất dạy dám bô bô cái mồm, nhưng thân vẫn cam chịu đi về phía đó ngồi chung. nhục thì nhục chứ bụng phải no.

sau hàng tỉ những phân tích vô cùng có chiều sâu cùng các dữ liệu rất uy tín thốt ra từ những chuyên gia tình yêu chưa yêu bao giờ trước mặt, bùi hoàng việt anh đưa ra một xác nhận: nó đang yêu, và thằng nó tương tư là nguyễn thanh bình.

----------

không bốn.

nguyễn thanh bình chọn cái xó chết tiệt này làm nơi yêu thích mỗi khi buồn. vì nó không muốn khóc trước mặt người khác, và vì nó nghĩ sẽ chẳng ai biết nó ở đây. thế mà đang khóc lóc ngon ơ, vừa ngẩng lên thì nó thấy đầu thằng nào đấy lấp ló sau bức tường. bình chẳng cần đến một giây để xác định cái cục kia là ai, nó đã quá quen cái thằng này rồi. nhưng lúc này thanh bình sợ việt anh sẽ cười vào mặt nó, đang loay hoay nghĩ cách giải thích cho sự quê xệ này thì nó thấy thằng đằng kia cứ đứng im như chôn chân ở đấy. việt anh đờ người ra và thanh bình thoáng thấy vành tai thằng nhóc đỏ ửng. rõ ràng ngơ là đặc sản của trai viettel, thế đếch nào lại lây được sang hà nội à? "thế thì mình cũng chẳng ngu gì mà đi ra giải thích" , thanh bình nghĩ thầm như thế, và nó chạy về phía kí túc xá, phi thẳng một mạch lên phòng, đóng sập cửa lại rồi ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.

bữa tối hôm ấy, lũ trẻ viettel vừa ăn vừa nói chuyện giao hữu hồi chiều. nào là thằng kia đá đỉnh, thằng này chơi xấu, thằng nọ mặt đẹp mà đá ngu, thằng khác trông hơi bựa mà đá cũng ổn, nhưng câu được nhắc đến nhiều nhất chắc là "thằng việt anh bên hà nội đá hay ghê". nguyễn thanh bình thiếu điều muốn hét lên cho cả lũ biết thằng việt anh đó bạn tao đấy, nó lớn tuổi hơn tao nhưng tao xưng hô bằng vai phải lứa với nó, nhưng nghĩ kĩ lại thì thôi, bình quyết định im lặng. phần vì cơm hôm nay ngon mà bọn kia cứ mải nói, tí nói xong không còn gì ăn thì chỉ có nước nhịn, phần vì nó vẫn còn thấy quê quê sao ấy...

ăn uống xong xuôi, thanh bình về phòng, thằng dũng chắc lại đi tí tởn ở đâu đấy, kệ nó. bình lặng lẽ tiến lại gần phía cửa sổ, hướng mắt về chỗ có những tòa nhà cao tầng bên kia, ngắm nhìn hà nội về đêm đầy lung linh và hoa lệ. nó rất tận hưởng những khoảnh khắc bình yên như thế này, vì chúng khiến nó nhớ đến quê hương thái bình của nó. dù hà nội có ồn ào, xô bồ và vội vã hơn quê nó cả nghìn lần, nhưng ít nhất những lúc như vậy nó cũng có thể tìm một chút bình yên nào đấy còn xót lại nơi đáy lòng. bỗng dưng nó nhớ đến cuộc "gặp gỡ" không mấy bình thường với việt anh lúc chiều, nhớ đến vành tai đỏ ửng của thằng nhóc, nhớ đến cả cái dáng vẻ thơ thẩn của thằng kia, ánh mắt bình khẽ dao động, còn tâm tư nó thì lại khẽ xôn xao.

- làm gì mà đờ đẫn ra thế? nhớ nhà à

tiếng nhâm mạnh dũng kéo nó ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, thằng này vừa đi ăn xin ở đâu về một túi kẹo bánh to, dép đi chiếc được chiếc mất, quần áo xộc xệch còn trán thì lấm tấm mồ hôi. đảo mắt một lượt qua người thằng nhóc, xác nhận nó vừa choảng nhau để giành đống đồ ăn này, bình tiến đến nhặt một gói bim bim rồi tiếp lời:

- ừ, có lẽ...

- sao lại có lẽ?

- mày ơi, nếu như tao không thôi nghĩ về một người thì sao hả mày?

- eo hôm nay bày đặt nói chuyện sến sẩm

- thì... cứ trả lời đi

- tức là mày yêu rồi đấy bố trẻ

- yêu á? nhưng mà...

- nhưng cái rắm, nhìn cái mặt mày là tao biết luôn mày yêu ai

- hả???

- ông việt anh đúng không? tao còn lạ gì cái loại mày...

nhâm mạnh dũng mở tủ, vơ đại bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm, mặc thanh bình vẫn còn đang hoang mang trước những lời vừa tuôn ra khỏi mồm thằng bạn.

nó yêu à? ừ, nó lớn rồi nhỉ, cũng đâu bé bỏng gì nữa, cũng biết yêu rồi này. nhưng mà người nó yêu là một thằng con trai khác cơ, chẳng phải đứa con gái nào. nó không sợ mọi người kì thị, nó chưa từng quan tâm mấy cái người ngoài kia, nó chỉ sợ việt anh ghê tởm nó. việt anh chẳng yêu nó cũng được, nhưng nếu việt anh né tránh nó...

- mai tỏ tình đi

mạnh dũng từ trong phòng tắm nói với ra ngoài, nhưng đáp lại thằng bé là một sự im lặng, vì ngay lúc này thanh bình vẫn mải loay hoay sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn trong tim. rằng cảm giác của nó với việt anh là gì, đây có thật sự là tình yêu không hay chỉ là nhất thời xúc động, nếu là yêu thì những ngày sau nữa nó phải đối mặt với việt anh thế nào?

nguyễn thanh bình chợt nghĩ đến anh dũng, anh dũng hơn nó những 5 tuổi, chắc chắn sẽ có chút kinh nghiệm yêu đương, và hẳn nhiên là đáng tin hơn hẳn cái thằng trẻ trâu cùng tên đang ở trong nhà tắm kia.

tới tận khi nghe tiếng các thầy đang đi từng nơi để kiểm soát giấc ngủ của bọn trẻ, bình mới chịu bước từ phòng anh dũng ra, lững thững quay về phía phòng ngủ của mình. nó bồi hồi nhớ lại lời anh nói với nó ban nãy:

- tình yêu chẳng có đúng sai, chỉ cần hai đứa yêu nhau là đủ

- nam hay nữ cũng chẳng quan trọng bằng cách cả hai đối xử với nhau

- nghĩ kĩ xem, em đang yêu, hay đang thích nó?

- cứ làm theo những gì con tim mách bảo, lí trí sẽ tự bước đi theo

- việt anh là một thằng nhóc tốt, nó sẽ chẳng kì thị gì em đâu

- cứ yêu đi, đời có mấy khi?

thanh bình cứ nghĩ mãi trên đường về phòng. nó vừa bước vào trong thì đã bị nhâm mạnh dũng chặn lại:

- thế nào? quân sư tình yêu dũng bùi có lời khuyên gì bổ ích không?

- ông í nói hay như hát ấy mày ạ, giống kiểu vừa đọc thuộc mấy câu trên mạng xong chờ tao đến là nói cho tao nghe

- ầy, đừng mất niềm tin vào anh em thế chứ, tư ngơ nhưng trong tình yêu tư khác

- ừ thì... tao chỉ biết là tao yêu rồi í

nói xong, thằng nhóc ngượng chín người, nhảy vội lên giường mình rồi chùm kín chăn lại, nói vọng ra:

- tắt điện đi ngủ đi, mai nói tiếp

nhâm mạnh dũng bật cười trước sự ngu ngơ dở hơi của thằng bạn, nhưng cũng không định trêu nó nữa, kệ cho nó tha hồ suy tư, thằng nhóc tắt điện rồi cũng nhảy lên giường mình, đánh một giấc ngon lành tới sáng. thanh bình cũng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó, chỉ là hình ảnh việt anh lấp đầy trong những giấc mơ...

----------
15/11/21
viết được hẳn hơn hai nghìn từ :))))
đúng là tác dụng phụ của việc sảng kitkat. "ngày xửa ngày xưa" chắc chỉ còn một chap nữa thôi là end cái chuỗi hoài niệm này rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com