Chương 17
Tử Kì ngồi cạnh xem tin nhắn, chẹp môi lắc đầu
"Tôi bảo Kim Tại Hưởng sắp đến giới hạn rồi." "Tôi muốn cậu ta đến giới hạn luôn! Cậu có cách không?" "Tôi có. Nhưng tại sao phải làm vậy?" "Tôi ghét cách cậu ta yêu, rất yêu nhưng cứ tỏ ra lạnh lùng, rất quan tâm nhưng lại làm như không để ý tới." "Tôi làm theo ý cậu thì tôi được gì?" "Việc nhà của tháng này tôi làm hết!" "Deal!" Tử Kì cầm điện thoại, nhắn tin cho Kim Tại Hưởng ngắn gọn một dòngTử Kì : Tuấn Chung Quốc trở về là để khiến Phác Chí Mẫn động lòng.
Tại Hưởng : Đừng nói nữa, tôi "cháy" rồi....Phác Chí Mẫn đối diện với Tuấn Chung Quốc rất khó, nhưng Tuấn Chung Quốc cứ nhiệt tình với cậu khiến cậu thực sự khó xử. Hôm nay đồng nghiệp cũng không ai nhắc đến Kim Tại Hưởng một lời, toàn phòng im lặng. Cảnh này hiếm khi diễn ra.Cứ như vậy đến khi tan làm, Chí Mẫn định về thì Tuấn Chung Quốc lại giữ lấy cậu"Đi ăn với em rồi hẵng về." "Ừ, cũng được." Trước nay cậu chưa từng từ chối Tuấn Chung Quốc, ngược lại còn rất chủ động nên bây giờ ánh mắt cậu lưỡng lự như vậy, Tuấn Chung Quốc không ít thì nhiều cũng vương trong lòng chút không vui."Anh không định hỏi em trước đây em sống thế nào sao?""Cậu nói đi. Anh sợ cậu không tiện nói." "Khoảng thời gian đó thật khó khăn. Anh có biết tại sao không?" "Tại sao?" "Vì không có anh." "..."Nếu là trước đây, cậu sẽ cười và nói "đúng là tiểu tử dẻo miệng" nhưng bây giờ lại thấy thật khó xử, ngoài im lặng ra cậu không thể làm gì khác."Em đùa thôi, anh không cần căng thẳng như vậy."Tuấn Chung Quốc cười nhạt, tiếp tục cùng Phác Chí Mẫn ăn rồi rồi đưa cậu về nhà. Bây giờ đến cái nắm tay cũng thật xa lạ, giống như những điều trước đây chưa từng là gì. Thật sự rất đau. Dù chưa từng là gì của nhau, nhưng đã từng xem đối phương là tất cả với mình.Tuấn Chung Quốc cùng Phác Chí Mẫn đi bộ về nhà, vẫn có thể cùng nhau hi hi ha ha nói chuyện, đôi khi cậu còn quên mất chuyện giữ khoảng cách."Chúng ta có thể như trước đây không?" "Sao?" "Anh và em vẫn là tri kỉ mà, đúng không?" "Ừ." "Đừng giữ khoảng cách với em nữa, em sẽ buồn đó." "Anh hiểu rồi." "Vậy ôm em đi." "Bây giờ?" "Ừ, đến nhà anh rồi mà." Phác Chí Mẫn quay sang ôm Tuấn Chung Quốc một cái rồi quay bước vào nhà. Chỉ còn Tuấn Chung Quốc vẫn đứng đó, ngẩng đầy nhìn căn nhà sáng đèn trước mắt mà khóe môi nhếch nhẹ"Tất cả đều là vì Kim Tại Hưởng, có đúng không?" Kim Tại Hưởng xong một nửa công việc, đang ở chỗ lão Kim dùng cơm."Con thích Chí Mẫn sao?" "Chí Mẫn nào?" "Phác Chí Mẫn, người của điểm O.""Có chút hứng thú." "Chút hứng thú của con nghĩa là sao? Một tuần? Một tháng? Hay một năm?" "Một đời." "Sao? Con khiến ba bất ngờ đó." "Ba biết vì sao không?" "Nói đi." "Ba từng nói trước đây gặp mẹ, liền biết đó là người cùng ba xây dựng mái ấm gia đình." "Còn con?" "Con gặp Chí Mẫn, liền biết em ấy sẽ cùng con đi đến cuối con đường." "Tại Hưởng, con nên biết cùng đi đến cuối con đường có hai loại người. Một là kẻ thù, hai là tri kỉ." "Là loại người nào còn tùy thuộc vào bản thân nữa." "Nó là cảnh sát, còn con là Kim Tại Hưởng, thiếu gia Kim, con trai độc nhất vô nhị của trùm hắc bang.""Ba không cần tâng bốc con như vậy. Chỉ cần đối với Chí Mẫn, con đơn giản là Tại Hưởng. Với con, như vậy là đủ." "Nhưng làm sao con biết được đối với nó con là gì? Lòng người khó đoán lắm Tại Hưởng." "Nhưng con tin Chí Mẫn." "Nhưng nó có chấp nhận bỏ ngành cảnh sát để theo con không?" "Sao phải vậy hả ba?" "Trắng và đen vốn dĩ không thể hòa hợp." "Còn có màu xám mà ba." "Sao cái gì con cũng nói được vậy?" "Vì con có miệng mà." Lão Kim giận, không phải tức giận đến đỉnh điểm, nhưng vẫn có chút thất vọng, vì đứa con mình nuôi nấng hơn hai mươi năm chưa một lần cãi lời, hôm nay lại dám cùng mình tranh luận.
Kim Tại Hưởng nuốt ngụm hơi lạnh rồi nói"Con xin lỗi vì cãi lại ba. Nhưng mà ba, con đã dùng một phần ba cuộc đời để sống vì ba, bây giờ hãy để con sống vì con, được không?" Ánh mắt anh chân thành, cầu xin nhu nhược lẫn chút kiên cường quyết định. Lão Kim chưa biết tương lai xa ra sao, nhưng ít nhất ông biết trong tương lai gần Kim Tại Hưởng sẽ rất yêu Phác Chí Mẫn.
Lão Kim xoa đầu con trai mình, ông khẽ gật đầu nhưng vẫn nhắn nhủ thêm"Nhưng con phải hứa với ba, đừng làm điều gì dại dột.""Vâng."Ở một đầu nỗi nhớ, Phác Chí Mẫn nằm trên giường không hiểu sao lại tìm về kí ức cũ, trong lòng bất chợt nặng trĩu như có tảng đá đè nặng. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ khó xử như bây giờ, càng không nghĩ rằng sẽ khó khăn đối diện với Tuấn Chung Quốc.Bỗng điện thoại có tin nhắn, là từ Kim Tại Hưởng, cậu đọc xong khóe môi cong thành nụ cười, tảng đá kia cũng không còn nặng nề nữa.Người quen : Nhớ ăn tối, đừng bỏ bữa. Ngủ sớm để sáng mai đi làm. Đừng để điều hòa lạnh quá, tối em ngủ thường tung chăn, sẽ lạnh. Ngủ ngon, tôi thương em.Phác Chí Mẫn loay hoay nhắn lại một tinChí Mẫn : Ngủ ngon.Kim Tại Hưởng ở một đầu nỗi nhớ cong môi cười, đặt điện thoại lên tủ cạnh giường rồi đắp chăn.Chí Mẫn thì hí hoáy chỉnh sửa danh bạ rồi mới chịu đi ngủ. Hai chữ "người quen" đã trở thành "Him ❤".
Bỗng thấy rất lạ, những phiền não khi nãy thoáng chốc cũng biến mất. Nhưng thay vào đó là tâm sự khác.Chí Mẫn : Anh ngủ chưa?
Him ❤ : Chưa, còn em?
Chí Mẫn : Vẫn chưa.
Him ❤ : Có chuyện gì sao? Hay là em lại sợ ma rồi?
Chí Mẫn : Anh không có ở đây, không ai dọa tôi cả.
Him ❤ : Vậy sao chưa ngủ?
Chí Mẫn : Vì nhớ anh.
Him ❤ : Tôi cũng nhớ em.
Chí Mẫn : Khi nào anh về?
Him ❤ : Sớm thôi, cố chịu vài hôm đi.
Chí Mẫn : Cố chịu gì chứ? Tôi chỉ là không ai chọc phá nên thấy trống vắng thôi.
Him ❤ : Vậy tôi kể truyện ma cho em nghe nhé?
Chí Mẫn : Không sợ.
Him ❤ : Cửa sổ phòng đã đóng chưa? Buổi tối kẻo có ai thò tay vào thì khổ.
Chí Mẫn : Tôi đã nói là không sợ mà.
Him ❤ : Sao vậy? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy?
Chí Mẫn : Không có gì đáng sợ hơn mất anh. -trích-
Him ❤ : Em có thể nào bỏ phần trích phía sau không? Tụt cả mood.
Chí Mẫn : Không có gì đáng sợ hơn mất anh.
Him ❤ : Tôi yêu em ❤
Chí Mẫn : Tôi cũng yêu tôi ❤😌
Him ❤ : Đau lòng đó.
Chí Mẫn : Tôi đùa thôi.
Him ❤ : Em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi làm.
Chí Mẫn : Anh cũng ngủ sớm.
Him ❤ : Chỉ có vậy?
Chí Mẫn : Chứ muốn gì nữa?
Him ❤ : Không có gì, ngủ ngon.
Chí Mẫn : Yêu anh ❤
"Tôi bảo Kim Tại Hưởng sắp đến giới hạn rồi." "Tôi muốn cậu ta đến giới hạn luôn! Cậu có cách không?" "Tôi có. Nhưng tại sao phải làm vậy?" "Tôi ghét cách cậu ta yêu, rất yêu nhưng cứ tỏ ra lạnh lùng, rất quan tâm nhưng lại làm như không để ý tới." "Tôi làm theo ý cậu thì tôi được gì?" "Việc nhà của tháng này tôi làm hết!" "Deal!" Tử Kì cầm điện thoại, nhắn tin cho Kim Tại Hưởng ngắn gọn một dòngTử Kì : Tuấn Chung Quốc trở về là để khiến Phác Chí Mẫn động lòng.
Tại Hưởng : Đừng nói nữa, tôi "cháy" rồi....Phác Chí Mẫn đối diện với Tuấn Chung Quốc rất khó, nhưng Tuấn Chung Quốc cứ nhiệt tình với cậu khiến cậu thực sự khó xử. Hôm nay đồng nghiệp cũng không ai nhắc đến Kim Tại Hưởng một lời, toàn phòng im lặng. Cảnh này hiếm khi diễn ra.Cứ như vậy đến khi tan làm, Chí Mẫn định về thì Tuấn Chung Quốc lại giữ lấy cậu"Đi ăn với em rồi hẵng về." "Ừ, cũng được." Trước nay cậu chưa từng từ chối Tuấn Chung Quốc, ngược lại còn rất chủ động nên bây giờ ánh mắt cậu lưỡng lự như vậy, Tuấn Chung Quốc không ít thì nhiều cũng vương trong lòng chút không vui."Anh không định hỏi em trước đây em sống thế nào sao?""Cậu nói đi. Anh sợ cậu không tiện nói." "Khoảng thời gian đó thật khó khăn. Anh có biết tại sao không?" "Tại sao?" "Vì không có anh." "..."Nếu là trước đây, cậu sẽ cười và nói "đúng là tiểu tử dẻo miệng" nhưng bây giờ lại thấy thật khó xử, ngoài im lặng ra cậu không thể làm gì khác."Em đùa thôi, anh không cần căng thẳng như vậy."Tuấn Chung Quốc cười nhạt, tiếp tục cùng Phác Chí Mẫn ăn rồi rồi đưa cậu về nhà. Bây giờ đến cái nắm tay cũng thật xa lạ, giống như những điều trước đây chưa từng là gì. Thật sự rất đau. Dù chưa từng là gì của nhau, nhưng đã từng xem đối phương là tất cả với mình.Tuấn Chung Quốc cùng Phác Chí Mẫn đi bộ về nhà, vẫn có thể cùng nhau hi hi ha ha nói chuyện, đôi khi cậu còn quên mất chuyện giữ khoảng cách."Chúng ta có thể như trước đây không?" "Sao?" "Anh và em vẫn là tri kỉ mà, đúng không?" "Ừ." "Đừng giữ khoảng cách với em nữa, em sẽ buồn đó." "Anh hiểu rồi." "Vậy ôm em đi." "Bây giờ?" "Ừ, đến nhà anh rồi mà." Phác Chí Mẫn quay sang ôm Tuấn Chung Quốc một cái rồi quay bước vào nhà. Chỉ còn Tuấn Chung Quốc vẫn đứng đó, ngẩng đầy nhìn căn nhà sáng đèn trước mắt mà khóe môi nhếch nhẹ"Tất cả đều là vì Kim Tại Hưởng, có đúng không?" Kim Tại Hưởng xong một nửa công việc, đang ở chỗ lão Kim dùng cơm."Con thích Chí Mẫn sao?" "Chí Mẫn nào?" "Phác Chí Mẫn, người của điểm O.""Có chút hứng thú." "Chút hứng thú của con nghĩa là sao? Một tuần? Một tháng? Hay một năm?" "Một đời." "Sao? Con khiến ba bất ngờ đó." "Ba biết vì sao không?" "Nói đi." "Ba từng nói trước đây gặp mẹ, liền biết đó là người cùng ba xây dựng mái ấm gia đình." "Còn con?" "Con gặp Chí Mẫn, liền biết em ấy sẽ cùng con đi đến cuối con đường." "Tại Hưởng, con nên biết cùng đi đến cuối con đường có hai loại người. Một là kẻ thù, hai là tri kỉ." "Là loại người nào còn tùy thuộc vào bản thân nữa." "Nó là cảnh sát, còn con là Kim Tại Hưởng, thiếu gia Kim, con trai độc nhất vô nhị của trùm hắc bang.""Ba không cần tâng bốc con như vậy. Chỉ cần đối với Chí Mẫn, con đơn giản là Tại Hưởng. Với con, như vậy là đủ." "Nhưng làm sao con biết được đối với nó con là gì? Lòng người khó đoán lắm Tại Hưởng." "Nhưng con tin Chí Mẫn." "Nhưng nó có chấp nhận bỏ ngành cảnh sát để theo con không?" "Sao phải vậy hả ba?" "Trắng và đen vốn dĩ không thể hòa hợp." "Còn có màu xám mà ba." "Sao cái gì con cũng nói được vậy?" "Vì con có miệng mà." Lão Kim giận, không phải tức giận đến đỉnh điểm, nhưng vẫn có chút thất vọng, vì đứa con mình nuôi nấng hơn hai mươi năm chưa một lần cãi lời, hôm nay lại dám cùng mình tranh luận.
Kim Tại Hưởng nuốt ngụm hơi lạnh rồi nói"Con xin lỗi vì cãi lại ba. Nhưng mà ba, con đã dùng một phần ba cuộc đời để sống vì ba, bây giờ hãy để con sống vì con, được không?" Ánh mắt anh chân thành, cầu xin nhu nhược lẫn chút kiên cường quyết định. Lão Kim chưa biết tương lai xa ra sao, nhưng ít nhất ông biết trong tương lai gần Kim Tại Hưởng sẽ rất yêu Phác Chí Mẫn.
Lão Kim xoa đầu con trai mình, ông khẽ gật đầu nhưng vẫn nhắn nhủ thêm"Nhưng con phải hứa với ba, đừng làm điều gì dại dột.""Vâng."Ở một đầu nỗi nhớ, Phác Chí Mẫn nằm trên giường không hiểu sao lại tìm về kí ức cũ, trong lòng bất chợt nặng trĩu như có tảng đá đè nặng. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ khó xử như bây giờ, càng không nghĩ rằng sẽ khó khăn đối diện với Tuấn Chung Quốc.Bỗng điện thoại có tin nhắn, là từ Kim Tại Hưởng, cậu đọc xong khóe môi cong thành nụ cười, tảng đá kia cũng không còn nặng nề nữa.Người quen : Nhớ ăn tối, đừng bỏ bữa. Ngủ sớm để sáng mai đi làm. Đừng để điều hòa lạnh quá, tối em ngủ thường tung chăn, sẽ lạnh. Ngủ ngon, tôi thương em.Phác Chí Mẫn loay hoay nhắn lại một tinChí Mẫn : Ngủ ngon.Kim Tại Hưởng ở một đầu nỗi nhớ cong môi cười, đặt điện thoại lên tủ cạnh giường rồi đắp chăn.Chí Mẫn thì hí hoáy chỉnh sửa danh bạ rồi mới chịu đi ngủ. Hai chữ "người quen" đã trở thành "Him ❤".
Bỗng thấy rất lạ, những phiền não khi nãy thoáng chốc cũng biến mất. Nhưng thay vào đó là tâm sự khác.Chí Mẫn : Anh ngủ chưa?
Him ❤ : Chưa, còn em?
Chí Mẫn : Vẫn chưa.
Him ❤ : Có chuyện gì sao? Hay là em lại sợ ma rồi?
Chí Mẫn : Anh không có ở đây, không ai dọa tôi cả.
Him ❤ : Vậy sao chưa ngủ?
Chí Mẫn : Vì nhớ anh.
Him ❤ : Tôi cũng nhớ em.
Chí Mẫn : Khi nào anh về?
Him ❤ : Sớm thôi, cố chịu vài hôm đi.
Chí Mẫn : Cố chịu gì chứ? Tôi chỉ là không ai chọc phá nên thấy trống vắng thôi.
Him ❤ : Vậy tôi kể truyện ma cho em nghe nhé?
Chí Mẫn : Không sợ.
Him ❤ : Cửa sổ phòng đã đóng chưa? Buổi tối kẻo có ai thò tay vào thì khổ.
Chí Mẫn : Tôi đã nói là không sợ mà.
Him ❤ : Sao vậy? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy?
Chí Mẫn : Không có gì đáng sợ hơn mất anh. -trích-
Him ❤ : Em có thể nào bỏ phần trích phía sau không? Tụt cả mood.
Chí Mẫn : Không có gì đáng sợ hơn mất anh.
Him ❤ : Tôi yêu em ❤
Chí Mẫn : Tôi cũng yêu tôi ❤😌
Him ❤ : Đau lòng đó.
Chí Mẫn : Tôi đùa thôi.
Him ❤ : Em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi làm.
Chí Mẫn : Anh cũng ngủ sớm.
Him ❤ : Chỉ có vậy?
Chí Mẫn : Chứ muốn gì nữa?
Him ❤ : Không có gì, ngủ ngon.
Chí Mẫn : Yêu anh ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com