Vminhope X Kook Ko Ko Dung Khoc Full
Mỗi khi về quê tôi cũng hay cùng Hoseok xách xuồng bơi vòng vòng dọc bờ sông gần nhà bác. Nhưng bây giờ không có Ho Ho nên tôi cũng chán, không có ý định chơi trò này nữa...Lâu rồi không về quê nên tôi cũng chỉ nhớ mang máng về khung cảnh ven con sông Nakdong xinh đẹp này, nói chung là cũng không thay đổi nhiều so với trong kí ức của tôi. Bây giờ trời vẫn còn sáng nên thưa mây, gió cũng thổi mạnh hơn, vì vậy mà chúng tôi chỉ đưa tay chèo chậm rãi, để những gợn sóng lăn tăn tự đưa con thuyền nhỏ đi phiêu diêu trên mặt nước. Khung cảnh hai bên sông với những rặng phi lao xào xạc, những cành hoa từ trùm màu kem nhạt rủ xuống mặt đất, hòa cùng màu vàng sương của ánh nắng ban mai rọi qua kẽ lá, trông rất giản đơn mà bình yên đến lạ. Taehyung vừa chèo thuyền vừa cười tươi rói. Tôi cũng hơi cười, có mỗi chuyện bơi xuồng thôi, sao lại có thể khiến cậu vui vẻ như thế được chứ? Tuy nhiên, với một cậu công tử từ nhỏ đã sống ở thành phố, trong căn biệt thự xa hoa như Taehyung, khung cảnh mang đậm sắc vị dân dã thế này hẳn là chưa thấy bao giờ."Ko Ko biết bơi không?"
"Biết..."
"Nếu tôi ngã xuống sông thì cứu tôi nhé!"
"Cậu không biết bơi à?"
Taehyung chỉ cười nhún vai, rồi quơ tay quạt cái tay chèo mạnh, làm nước văng tóe lên người tôi..."Cậu...!""Ợ, mát không?"
"..."
Tôi cau mày, nhăn mặt ngồi xích ra chỗ anh Han Joon để tránh mấy trò nghịch phá của Taehyung. Nhưng... khi tôi vừa tới đầu mũi xuồng thì tự dưng nghe ùm một cái, thuyền chao nghiêng...Tôi giật nảy người, theo phản xạ bấu chặt vào mạn thuyền, ngơ ngác ngó ra phía sau...Hả?? Tae... Taehyung!! Cậu ấy đâu rồi...?Tôi đơ người mất một lúc, chỉ đến khi thấy anh Han Joon đột ngột dừng tay chèo, hoảng hốt chồm người ra mạn thuyền ngó xuống sông, tôi mới ngơ ngác nhìn theo, rồi hoảng hốt cực độ.Taehyung... Taehyung... cậu ấy... ngã xuống sông!!!
Cậu ấy đang cố đạp chân dưới dòng nước sông lạnh, hoảng loạn ngoi lên và giơ tay kêu tôi...
"KO... KO... KO C... ỨU... CỨU... TÔI... V... VỚI!!Tôi run rẩy, trời ơi... tôi bơi thì được, nhưng còn cứu người... thì bó tay... tôi bé thế này, cậu ấy to hơn tôi, tôi làm sao có thể...!!Chân tay tôi bắt đầu luống cuống, sự lo lắng lại càng dâng cao khi thấy Taehyung cứ chìm dần... Hu hu, nhỡ... nhỡ cậu ấy chết đuối thì sao?! Đừng mà!!
Làm thế nào bây giờ, còn chưa nhảy xuống mà tay chân đã luống cuống hết cả, nỗi sợ và sự lo lắng cứ lớn dần mỗi khi tôi thấy mặt Taehyung nhăn nhó vì ngạt thở. Cuối cùng, tôi mất bình tĩnh thực sự...Liều đại... thôi... chết thì chết...
Nghĩ vậy, tôi chồm người ra mạn thuyền định lao xuống thì, anh Han Joon vội túm cổ áo giữ tôi lại, cười cười."Jungkook, em định cứu nó à, cứu nổi không?!"
"E... em... kh... không biết...hay anh... anh xuống giúp... cậu ấy với...!!"
Tôi đang run rẩy cực độ nên nói câu được câu mất, nước mắt sắp trào ra vì sợ hãi..."Nó giả đò thôi, nhìn là anh biết nó bơi thạo lắm!"
"D... dạ?"
"Không ai không biết bơi mà đạp nước kiểu ấy cả. Em xem, nó có thể điều khiển độ nổi của nó theo ý mình..."
"Hơ...?"
Anh Han Joon chèo nhẹ nhàng để thuyền chỉ trôi chậm theo dòng, tôi lo lắng nhìn theo, Taehyung đã dạt ra hơi xa, vẫn ngoi lên ngoi xuống vẫy tay, tuy không nhìn rõ nhưng tôi thấy vẻ mặt của cậu ấy khổ sở lắm, nước dâng cao qua cả mũi.Tôi biết không nên nghi ngờ kinh nghiệm của anh Han Joon, nhưng khi thấy Taehyung bỗng tỏ ra đuối dần, và chìm nghỉm, mất tăm.Tôi hốt hoảng nhảy xuống!...............................................................Khi mới chỉ bơi được một đoạn ngắn, vẫn chưa tìm ra Taehyung, có lẽ do quần áo vướng víu, thêm việc lâu rồi không bơi, còn không khởi động trước khi xuống nước...Tôi bị chuột rút.Từ chỗ đi cứu người khác, giờ tôi lại phải giơ tay và cố gọi anh Han Joon cầu cứu...Tôi chỉ kịp thấy anh ấy vội bỏ xuồng nhảy ùm, bơi về chỗ tôi thật nhanh... nhưng tôi đã không thể đạp nước để giữ đầu nổi, do vậy, tôi bị nước tràn vào mũi, họng...Tay chân tôi cũng mệt mỏi rã rời, không còn sức giãy giụa, đành buông thõng cả cơ thể, để mình chìm tự do khỏi mặt nước...Trong lúc "sắp chết đuối", hình như tôi có ảo giác rằng mình nghe tiếng Tae Tae, đúng rồi, bây giờ không biết cậu ấy dạt đi đâu, có lên bờ được không...Nhưng tôi chỉ kịp nghĩ đến đó, trước khi mi mắt khép lại, tôi cảm thấy có vòng tay ấm áp bao bọc cơ thể mình, như là có ai đó đã lặn rất sâu xuống dưới để bế tôi lên...Hết biết gì nữa.
..................................................................'Ọcccc... ọccccc... Phì...'Tôi phun nước sông ra phèo phèo trước khi mở mắt, nắng trưa xuyên qua vòm lá chói chang khiến đầu tôi ong lên, choáng váng.Tôi chống tay xuống nền đất lạnh, gắng sức bật dậy... thấy mình đã ngồi trên bờ sông.
Và... Taehyung ngồi trước mặt tôi, mở to mắt quan sát, thở dốc mệt mỏi. Kế bên là anh Han Joon, cũng thở phào một hơi, chắc họ đã rất lo lắng...Cả ba đều ướt nhẹp... Răng tôi va lập cập vào nhau vì lạnh, hơi thở ngắt quãng, cả người nhức mỏi, rã rời đến mức ngồi thôi cũng khó khăn.
Thấy vậy, Taehyung lo lắng đưa tay sờ trán tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt ra, nhìn cậu ấy, tôi mới nhớ ra lí do mình suýt chết đuối ban nãy, liền quay sang, giọng run run."T... Taehyung... cậu... biết bơi mà?! Cậu lặn giỏi thế... sao lại..."
"À... tớ thích được Ko Ko lo lắng như lần trước... ha ha!!"
"Sao?...". Tôi như không tin nổi vào tai mình, đó là lí do cậu ấy tự nhảy xuống sông rồi giả vờ chết đuối ư?
"Để coi điệu bộ làm anh hùng của Ko khờ như thế nào, ai ngờ anh hùng cuối cùng vẫn là tôi, haizz..."
Taehyung giả bộ thở dài, nhưng điệu bộ cười đùa của cậu ấy lại làm tôi nóng mặt, cả lồng ngực tôi cũng run lên vì giận.Giỡn à? Trò đùa như thế à?!... Cậu ấy có biết tôi đã hoảng như thế nào, lo lắng cho cậu ấy như thế nào, ngay cả lúc sắp chết đuối vẫn lo sợ không biết cậu ấy có bị làm sao không. Thậm chí, tôi đã uống một bụng đầy nước sông! Ọe...Ha... người ta coi tôi là Ko khờ không sao, còn Taehyung... cậu ấy bảo thích tôi, yêu tôi, mà lại đem sự cả tin khờ khạo của tôi ra đùa?!Rốt cuộc, cậu ấy vẫn là không biết suy nghĩ, chỉ biết đến bản thân, không thèm quan tâm đến tâm trạng của tôi ra sao, có lẽ, Taehyung cũng không thích tôi nhiều như tôi nghĩ... điều đó khiến tôi tự thấy tủi thân, và nực cười...Trong một phút mất bình tĩnh, không kiềm chế được bản thân, tôi đã làm cái việc khiến bản thân cũng phải giật mình...'Bappppp!!!'
Tôi tát mạnh làm má phải Taehyung tóe lửa, bản thân tôi cũng không nghĩ mình lại... mạnh tay như vậy, nhưng cơn giận đã làm tôi không thể giữ ý thức.Má Taehyung đỏ ửng hằn rõ năm ngón tay và ánh mắt cậu ấy mở to nhìn tôi, anh Han Joon giật mình ngó tôi ngơ ngác...Tôi đứng phắt dậy, đùng đùng bỏ đi khỏi nơi đó, Taehyung vẫn bất động... ngồi như một cái xác không hồn."Ko Ko, em đi về à?? Lên xuồng đi..."
Anh Han Joon đuổi theo tôi, gọi to, tôi cũng nhảy nhanh lên xuồng và kêu anh về mau, vì tôi không thể chịu đựng được cơn lạnh thấm vào da thịt của bộ đồ ướt này, cũng như không muốn nhìn thấy mặt Taehyung nữa."Taehyung, em cũng lên đây về luôn chứ!"
Taehyung lặng thinh, không đáp tiếng nào, cậu ấy vẫn như thế từ sau cái tát của tôi, đợi mãi không được, anh Han Joon bảo cậu ấy hãy đi bộ theo bờ sông là về tới nhà..........................................................."Nó đã lo sốt vó, cố tống nuớc ra khỏi phổi em bằng đủ thứ cách..."
Trên đường về, anh Han Joon vừa chèo thuyền vừa nói chuyện bâng quơ với tôi, về Taehyung."Sao ạ?? Cách nào?""Thì ấn vào ngực, bế thốc em lên xốc ngược... nhìn nó căng thẳng thấy thương."
"Th... thế... có trò hô hấp nhân tạo không anh? Cậu ấy chắc lợi dụng lúc này để..."
"Không, anh có hỏi đùa sao không thử cách ấy, nhưng nó bảo không muốn đánh cắp nụ hôn đầu tiên của em gì đó."
"N... nụ hôn đầu tiên?!"
"Ừ, cái thằng buồn cười thật... em đánh nó hơi quá tay rồi"
Câu nói của anh Han Joon làm tôi xấu hổ, phải chăng, tôi đã nghĩ về Taehyung quá thành kiến?Trò đùa trẻ con, có lẽ Tae Tae vẫn quen thói thôi, dù sao cậu ấy thực lòng muốn được tôi quan tâm...Tôi quay lại, lén nhìn Taehyung một thoáng trước khi xuồng đi khuất, có phải... tôi đã sai không? Đó không phải là Taehyung kiêu căng sao?! Liệu cậu ấy có chấp nhận nổi việc bị một người đánh vào mặt như thế??Lại còn... nụ hôn đầu tiên gì chứ...?
Jimin đã "đánh cắp" trước rồi, Tae Tae ạ.................................................................Tôi về nhà trong trạng thái con chuột mới bị trấn nước, bác hai và ông nội hỏi thì anh Han Joon bảo rằng chúng tôi tắm sông cho vui... hic.Thay đồ xong, ăn cơm xong, tôi leo lên giường nằm, đầu cứ xoay xoay nặng trịch, mí mắt díu lại... nên tôi quên hẳn Taehyung và ngủ một lèo cho tới gần 5 giờ chiều, vẫn không thấy cậu ấy về."Chú Tae Tae đâu rồi, chú Ko Ko?"
Nghe Junie hỏi tôi mới ngồi dậy, cố gắng lết xuống giường, xỏ đôi dép lê và đi vòng vòng quanh nhà để xem cậu ta đã trốn ở đâu. Tìm mãi vẫn không thấy, cả trước và sau nhà, tôi đành vòng xuống bếp, hỏi chị Nan Hee đang trông nồi rau."Taehyung chưa về hả chị?"
"Chưa... không thấy đâu cả"
Chị Nan Hee đáp lời tôi và tiếp tục chuẩn bị bữa chiều.
Tôi lo lắng, không nghĩ là cậu ấy vẫn còn ở bờ sông, dù sao thì cũng đã năm tiếng rồi mà. Tôi bèn đi chậm ra ngoài, bộ đồ của Taehyung vẫn còn treo trên sào, chắc là cậu ấy chưa lên thành phố đâu.
Và rồi, tôi quyết định vẫn sẽ đi dọc bờ sông, tìm kiếm bóng dáng Taehyung ở đó, lúc này, nắng chiều đã tắt dần trên những ngọn cỏ may.................................................................Phải đến tận lúc hoàng hôn, tôi mới tìm thấy Tae Tae, đúng là cậu ấy vẫn ngồi chỗ hồi trưa, một mình...Áo quần hình như vẫn còn ẩm, nhưng tóc đã khô vì gió, tay cậu cầm một nhánh cây khô quẹt quẹt lên đất... nhìn ra dòng sông phía xa, ánh mắt đờ đẫn...Bóng cậu ấy lẻ loi trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ làm tôi chợt thấy xót xa...Bước chân tôi làm Taehyung nhận ra, nhưng cậu ấy không quay mặt lại, bỏ cành cây trên tay xuống đất."Sao cậu không về?"
"Thích ngồi đây chơi."
"Cậu... giận tớ à?"
"Sao phải giận?""Chuyện... tớ đánh cậu... thực ra, lúc đó...""Jungkook... có biết là, chưa có ai dám tát tôi không? Cả ba mẹ tôi..."
Tôi hơi bất ngờ, không phải về chuyện ba mẹ Taehyung không đánh cậu ấy, mà là chuyện cậu ấy đột ngột đổi cách xưng hô, không gọi tôi là Ko Ko nữa. Xem ra giận thật rồi..."Xin lỗi... nhưng ai bảo cậu lừa tớ như thế..."
Taehyung cúi đầu cười nhạt, rồi ném một viên đá ra sông, đồng thời nói khẽ đủ để tôi nghe."Đúng là khi yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu nặng!"
Tôi không biết cậu ấy nói tôi, hay nói chính mình, vì thực ra cả tôi và Taehyung đều đã bị tổn thương...Tình cảm càng nhiều, thì càng thấy đau lòng và giận dữ.
Hóa ra đó là lí do mà tôi giận Taehyung..."Thôi về đi, cậu mặc đồ ướt cả buổi rồi..."
"Đừng quan tâm tôi... nếu không thích tôi..."
"Cậu...."
Tôi cứng họng không nói được thêm, thái độ của Taehyung cứ ngang bướng như thế... thì đành chịu...Tôi về đây, mai trở lại Seoul rồi, phải đi ngủ sớm...Nhưng, khi tôi vừa quay đi thì, một bàn tay thon dài đã níu lấy tay tôi. Tôi hơi bất ngờ, quay ra nhìn Taehyung. Dường như, Tae Tae bị ánh mắt của tôi làm cho bối rối. Cậu ấy vẫn níu tay tôi nhưng lại cụp mắt, cúi gằm mặt, không nói gì. Lát sau, tôi thấy hai vành tai Taehyung đỏ lựng, rồi cậu ấy cất tiếng nói, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng từng chữ phát ra đều cảm thấy có gì đó run rẩy, cảm giác run rẩy ấy xuyên thẳng vào tim tôi."Đừng... bỏ tớ!" End Chap 43
"Biết..."
"Nếu tôi ngã xuống sông thì cứu tôi nhé!"
"Cậu không biết bơi à?"
Taehyung chỉ cười nhún vai, rồi quơ tay quạt cái tay chèo mạnh, làm nước văng tóe lên người tôi..."Cậu...!""Ợ, mát không?"
"..."
Tôi cau mày, nhăn mặt ngồi xích ra chỗ anh Han Joon để tránh mấy trò nghịch phá của Taehyung. Nhưng... khi tôi vừa tới đầu mũi xuồng thì tự dưng nghe ùm một cái, thuyền chao nghiêng...Tôi giật nảy người, theo phản xạ bấu chặt vào mạn thuyền, ngơ ngác ngó ra phía sau...Hả?? Tae... Taehyung!! Cậu ấy đâu rồi...?Tôi đơ người mất một lúc, chỉ đến khi thấy anh Han Joon đột ngột dừng tay chèo, hoảng hốt chồm người ra mạn thuyền ngó xuống sông, tôi mới ngơ ngác nhìn theo, rồi hoảng hốt cực độ.Taehyung... Taehyung... cậu ấy... ngã xuống sông!!!
Cậu ấy đang cố đạp chân dưới dòng nước sông lạnh, hoảng loạn ngoi lên và giơ tay kêu tôi...
"KO... KO... KO C... ỨU... CỨU... TÔI... V... VỚI!!Tôi run rẩy, trời ơi... tôi bơi thì được, nhưng còn cứu người... thì bó tay... tôi bé thế này, cậu ấy to hơn tôi, tôi làm sao có thể...!!Chân tay tôi bắt đầu luống cuống, sự lo lắng lại càng dâng cao khi thấy Taehyung cứ chìm dần... Hu hu, nhỡ... nhỡ cậu ấy chết đuối thì sao?! Đừng mà!!
Làm thế nào bây giờ, còn chưa nhảy xuống mà tay chân đã luống cuống hết cả, nỗi sợ và sự lo lắng cứ lớn dần mỗi khi tôi thấy mặt Taehyung nhăn nhó vì ngạt thở. Cuối cùng, tôi mất bình tĩnh thực sự...Liều đại... thôi... chết thì chết...
Nghĩ vậy, tôi chồm người ra mạn thuyền định lao xuống thì, anh Han Joon vội túm cổ áo giữ tôi lại, cười cười."Jungkook, em định cứu nó à, cứu nổi không?!"
"E... em... kh... không biết...hay anh... anh xuống giúp... cậu ấy với...!!"
Tôi đang run rẩy cực độ nên nói câu được câu mất, nước mắt sắp trào ra vì sợ hãi..."Nó giả đò thôi, nhìn là anh biết nó bơi thạo lắm!"
"D... dạ?"
"Không ai không biết bơi mà đạp nước kiểu ấy cả. Em xem, nó có thể điều khiển độ nổi của nó theo ý mình..."
"Hơ...?"
Anh Han Joon chèo nhẹ nhàng để thuyền chỉ trôi chậm theo dòng, tôi lo lắng nhìn theo, Taehyung đã dạt ra hơi xa, vẫn ngoi lên ngoi xuống vẫy tay, tuy không nhìn rõ nhưng tôi thấy vẻ mặt của cậu ấy khổ sở lắm, nước dâng cao qua cả mũi.Tôi biết không nên nghi ngờ kinh nghiệm của anh Han Joon, nhưng khi thấy Taehyung bỗng tỏ ra đuối dần, và chìm nghỉm, mất tăm.Tôi hốt hoảng nhảy xuống!...............................................................Khi mới chỉ bơi được một đoạn ngắn, vẫn chưa tìm ra Taehyung, có lẽ do quần áo vướng víu, thêm việc lâu rồi không bơi, còn không khởi động trước khi xuống nước...Tôi bị chuột rút.Từ chỗ đi cứu người khác, giờ tôi lại phải giơ tay và cố gọi anh Han Joon cầu cứu...Tôi chỉ kịp thấy anh ấy vội bỏ xuồng nhảy ùm, bơi về chỗ tôi thật nhanh... nhưng tôi đã không thể đạp nước để giữ đầu nổi, do vậy, tôi bị nước tràn vào mũi, họng...Tay chân tôi cũng mệt mỏi rã rời, không còn sức giãy giụa, đành buông thõng cả cơ thể, để mình chìm tự do khỏi mặt nước...Trong lúc "sắp chết đuối", hình như tôi có ảo giác rằng mình nghe tiếng Tae Tae, đúng rồi, bây giờ không biết cậu ấy dạt đi đâu, có lên bờ được không...Nhưng tôi chỉ kịp nghĩ đến đó, trước khi mi mắt khép lại, tôi cảm thấy có vòng tay ấm áp bao bọc cơ thể mình, như là có ai đó đã lặn rất sâu xuống dưới để bế tôi lên...Hết biết gì nữa.
..................................................................'Ọcccc... ọccccc... Phì...'Tôi phun nước sông ra phèo phèo trước khi mở mắt, nắng trưa xuyên qua vòm lá chói chang khiến đầu tôi ong lên, choáng váng.Tôi chống tay xuống nền đất lạnh, gắng sức bật dậy... thấy mình đã ngồi trên bờ sông.
Và... Taehyung ngồi trước mặt tôi, mở to mắt quan sát, thở dốc mệt mỏi. Kế bên là anh Han Joon, cũng thở phào một hơi, chắc họ đã rất lo lắng...Cả ba đều ướt nhẹp... Răng tôi va lập cập vào nhau vì lạnh, hơi thở ngắt quãng, cả người nhức mỏi, rã rời đến mức ngồi thôi cũng khó khăn.
Thấy vậy, Taehyung lo lắng đưa tay sờ trán tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt ra, nhìn cậu ấy, tôi mới nhớ ra lí do mình suýt chết đuối ban nãy, liền quay sang, giọng run run."T... Taehyung... cậu... biết bơi mà?! Cậu lặn giỏi thế... sao lại..."
"À... tớ thích được Ko Ko lo lắng như lần trước... ha ha!!"
"Sao?...". Tôi như không tin nổi vào tai mình, đó là lí do cậu ấy tự nhảy xuống sông rồi giả vờ chết đuối ư?
"Để coi điệu bộ làm anh hùng của Ko khờ như thế nào, ai ngờ anh hùng cuối cùng vẫn là tôi, haizz..."
Taehyung giả bộ thở dài, nhưng điệu bộ cười đùa của cậu ấy lại làm tôi nóng mặt, cả lồng ngực tôi cũng run lên vì giận.Giỡn à? Trò đùa như thế à?!... Cậu ấy có biết tôi đã hoảng như thế nào, lo lắng cho cậu ấy như thế nào, ngay cả lúc sắp chết đuối vẫn lo sợ không biết cậu ấy có bị làm sao không. Thậm chí, tôi đã uống một bụng đầy nước sông! Ọe...Ha... người ta coi tôi là Ko khờ không sao, còn Taehyung... cậu ấy bảo thích tôi, yêu tôi, mà lại đem sự cả tin khờ khạo của tôi ra đùa?!Rốt cuộc, cậu ấy vẫn là không biết suy nghĩ, chỉ biết đến bản thân, không thèm quan tâm đến tâm trạng của tôi ra sao, có lẽ, Taehyung cũng không thích tôi nhiều như tôi nghĩ... điều đó khiến tôi tự thấy tủi thân, và nực cười...Trong một phút mất bình tĩnh, không kiềm chế được bản thân, tôi đã làm cái việc khiến bản thân cũng phải giật mình...'Bappppp!!!'
Tôi tát mạnh làm má phải Taehyung tóe lửa, bản thân tôi cũng không nghĩ mình lại... mạnh tay như vậy, nhưng cơn giận đã làm tôi không thể giữ ý thức.Má Taehyung đỏ ửng hằn rõ năm ngón tay và ánh mắt cậu ấy mở to nhìn tôi, anh Han Joon giật mình ngó tôi ngơ ngác...Tôi đứng phắt dậy, đùng đùng bỏ đi khỏi nơi đó, Taehyung vẫn bất động... ngồi như một cái xác không hồn."Ko Ko, em đi về à?? Lên xuồng đi..."
Anh Han Joon đuổi theo tôi, gọi to, tôi cũng nhảy nhanh lên xuồng và kêu anh về mau, vì tôi không thể chịu đựng được cơn lạnh thấm vào da thịt của bộ đồ ướt này, cũng như không muốn nhìn thấy mặt Taehyung nữa."Taehyung, em cũng lên đây về luôn chứ!"
Taehyung lặng thinh, không đáp tiếng nào, cậu ấy vẫn như thế từ sau cái tát của tôi, đợi mãi không được, anh Han Joon bảo cậu ấy hãy đi bộ theo bờ sông là về tới nhà..........................................................."Nó đã lo sốt vó, cố tống nuớc ra khỏi phổi em bằng đủ thứ cách..."
Trên đường về, anh Han Joon vừa chèo thuyền vừa nói chuyện bâng quơ với tôi, về Taehyung."Sao ạ?? Cách nào?""Thì ấn vào ngực, bế thốc em lên xốc ngược... nhìn nó căng thẳng thấy thương."
"Th... thế... có trò hô hấp nhân tạo không anh? Cậu ấy chắc lợi dụng lúc này để..."
"Không, anh có hỏi đùa sao không thử cách ấy, nhưng nó bảo không muốn đánh cắp nụ hôn đầu tiên của em gì đó."
"N... nụ hôn đầu tiên?!"
"Ừ, cái thằng buồn cười thật... em đánh nó hơi quá tay rồi"
Câu nói của anh Han Joon làm tôi xấu hổ, phải chăng, tôi đã nghĩ về Taehyung quá thành kiến?Trò đùa trẻ con, có lẽ Tae Tae vẫn quen thói thôi, dù sao cậu ấy thực lòng muốn được tôi quan tâm...Tôi quay lại, lén nhìn Taehyung một thoáng trước khi xuồng đi khuất, có phải... tôi đã sai không? Đó không phải là Taehyung kiêu căng sao?! Liệu cậu ấy có chấp nhận nổi việc bị một người đánh vào mặt như thế??Lại còn... nụ hôn đầu tiên gì chứ...?
Jimin đã "đánh cắp" trước rồi, Tae Tae ạ.................................................................Tôi về nhà trong trạng thái con chuột mới bị trấn nước, bác hai và ông nội hỏi thì anh Han Joon bảo rằng chúng tôi tắm sông cho vui... hic.Thay đồ xong, ăn cơm xong, tôi leo lên giường nằm, đầu cứ xoay xoay nặng trịch, mí mắt díu lại... nên tôi quên hẳn Taehyung và ngủ một lèo cho tới gần 5 giờ chiều, vẫn không thấy cậu ấy về."Chú Tae Tae đâu rồi, chú Ko Ko?"
Nghe Junie hỏi tôi mới ngồi dậy, cố gắng lết xuống giường, xỏ đôi dép lê và đi vòng vòng quanh nhà để xem cậu ta đã trốn ở đâu. Tìm mãi vẫn không thấy, cả trước và sau nhà, tôi đành vòng xuống bếp, hỏi chị Nan Hee đang trông nồi rau."Taehyung chưa về hả chị?"
"Chưa... không thấy đâu cả"
Chị Nan Hee đáp lời tôi và tiếp tục chuẩn bị bữa chiều.
Tôi lo lắng, không nghĩ là cậu ấy vẫn còn ở bờ sông, dù sao thì cũng đã năm tiếng rồi mà. Tôi bèn đi chậm ra ngoài, bộ đồ của Taehyung vẫn còn treo trên sào, chắc là cậu ấy chưa lên thành phố đâu.
Và rồi, tôi quyết định vẫn sẽ đi dọc bờ sông, tìm kiếm bóng dáng Taehyung ở đó, lúc này, nắng chiều đã tắt dần trên những ngọn cỏ may.................................................................Phải đến tận lúc hoàng hôn, tôi mới tìm thấy Tae Tae, đúng là cậu ấy vẫn ngồi chỗ hồi trưa, một mình...Áo quần hình như vẫn còn ẩm, nhưng tóc đã khô vì gió, tay cậu cầm một nhánh cây khô quẹt quẹt lên đất... nhìn ra dòng sông phía xa, ánh mắt đờ đẫn...Bóng cậu ấy lẻ loi trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ làm tôi chợt thấy xót xa...Bước chân tôi làm Taehyung nhận ra, nhưng cậu ấy không quay mặt lại, bỏ cành cây trên tay xuống đất."Sao cậu không về?"
"Thích ngồi đây chơi."
"Cậu... giận tớ à?"
"Sao phải giận?""Chuyện... tớ đánh cậu... thực ra, lúc đó...""Jungkook... có biết là, chưa có ai dám tát tôi không? Cả ba mẹ tôi..."
Tôi hơi bất ngờ, không phải về chuyện ba mẹ Taehyung không đánh cậu ấy, mà là chuyện cậu ấy đột ngột đổi cách xưng hô, không gọi tôi là Ko Ko nữa. Xem ra giận thật rồi..."Xin lỗi... nhưng ai bảo cậu lừa tớ như thế..."
Taehyung cúi đầu cười nhạt, rồi ném một viên đá ra sông, đồng thời nói khẽ đủ để tôi nghe."Đúng là khi yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu nặng!"
Tôi không biết cậu ấy nói tôi, hay nói chính mình, vì thực ra cả tôi và Taehyung đều đã bị tổn thương...Tình cảm càng nhiều, thì càng thấy đau lòng và giận dữ.
Hóa ra đó là lí do mà tôi giận Taehyung..."Thôi về đi, cậu mặc đồ ướt cả buổi rồi..."
"Đừng quan tâm tôi... nếu không thích tôi..."
"Cậu...."
Tôi cứng họng không nói được thêm, thái độ của Taehyung cứ ngang bướng như thế... thì đành chịu...Tôi về đây, mai trở lại Seoul rồi, phải đi ngủ sớm...Nhưng, khi tôi vừa quay đi thì, một bàn tay thon dài đã níu lấy tay tôi. Tôi hơi bất ngờ, quay ra nhìn Taehyung. Dường như, Tae Tae bị ánh mắt của tôi làm cho bối rối. Cậu ấy vẫn níu tay tôi nhưng lại cụp mắt, cúi gằm mặt, không nói gì. Lát sau, tôi thấy hai vành tai Taehyung đỏ lựng, rồi cậu ấy cất tiếng nói, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng từng chữ phát ra đều cảm thấy có gì đó run rẩy, cảm giác run rẩy ấy xuyên thẳng vào tim tôi."Đừng... bỏ tớ!" End Chap 43
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com