TruyenHHH.com

Vminhope X Kook Ko Ko Dung Khoc Full

Sokyung kéo tôi theo vào phòng y tế, mặc dù đã có rất nhiều bạn bè vào đó rồi. Nhưng thực ra thì tôi cũng có chút lo cho Taehyung...

Đằng nào, cậu ấy cũng là một trong hai người bạn duy nhất chịu chơi với tôi ở lớp...

................................................................

Tôi và Sokyung chỉ đứng ngoài cửa, vì cái phòng y tế trường rộng hơn 30 mét vuông đã bị chật kín bởi các bạn học sinh lớp tôi, lớp khác, rồi đội Karate nữa...

Tôi thậm chí còn không nhìn được Taehyung đang ở đâu trong đó.

Khoảng 10 phút sau, tự dưng đám đông giãn ra, tôi thấy Taehyung đang ngồi tựa vào tường, trên giường...

Cô y tá ngó quanh một lúc và lên tiếng hỏi.

"Ai là Ko Ko?"

 Ko Ko...?? Ở đây, chắc chỉ có tôi thôi nhỉ? Mà sao cô ấy cũng biết gọi tôi là Ko Ko?

Tôi bước khẽ lên và giơ tay nhận, thì cô ấy kéo tôi lại, nhét cho một bịch thuốc, rồi nói liên tục.

"Em đưa Taehyung về nhà, bạn ấy không học nữa nổi đâu, chú bảo vệ sẽ đón taxi cho...cái này là hai liều thuốc cảm sốt, dặn người nhà cho Taehyung uống sau bữa tối và trước khi đi ngủ...nhớ mua thêm nếu chưa khỏi."

"Dạ... nhưng...sao lại là em ạ?"

"Taehyung bảo muốn em đưa về mà."

"Dạ?!"

Tôi ngơ ngác nhìn sang Taehyung, cậu ấy cười hơi yếu ớt, nhưng cái vẻ ngạo mạn vẫn còn nguyên...

Hồi nãy vừa bảo không cần tôi quan tâm cơ mà?...

"Nếu bạn này không muốn đưa Taehyung về thì để em cho, cô!!"

Một cô bạn "xung phong" thay cho tôi, và tôi còn đang định cảm ơn bạn ấy một cách rối rít thì, Taehyung gạt phắt dù giọng đã suy giảm tính đại ca đi rất nhiều.

"Ngoài Ko Ko ra thì tôi không theo ai về hết!"

Và thế là, tôi bị "chỉ định" phải hộ tống đưa hot boy đại ca về nhà, không ai thay thế được vì thứ nhất, cậu ấy là quý tử, là con ông cháu cha và thứ hai, cậu ấy đang bị bệnh...

Sokyung lên tiếng nói nên nhờ Jimin giúp thêm một tay, thì Taehyung nhất mực không chịu.

Chắc còn giận vụ hồi sáng họ cãi nhau...

Ngẫm lại thì, Taehyung cũng trẻ con hơn gì tôi đâu.

Thực ra tôi cũng thắc mắc sao Jimin không đến phòng y tế, khi đội Karate có lẽ đã thông báo tin hết rồi...

Mãi khi ra tới cổng và đợi xe taxi, tôi mới nghe Kyung bảo Jimin đã không vào lớp học sáng nay.

Thật vậy ư!?

Đúng là...các cậu ấy, ai cũng ...rắc rối như nhau!!

............................................................

Taehyung tựa đầu vào vai tôi suốt khi ngồi trên xe, cứ như là ngồi không nổi vậy...mắt thì nhắm thiêm thiếp.

Nhưng tôi thấy mặt cậu ấy bớt tái rồi, chắc nhờ lúc nãy đã uống thuốc.

"Cậu mệt lắm hả?"

"Ừm..."

"Cố chịu chút nhé, chắc sắp tới rồi... mà sao lâu quá vậy?"

Tôi nhìn lên cửa kính đằng trước, hỏi anh tài xế trẻ...đang loay hoay ngó dọc ngó ngang, hình như đang tìm đường.

"Anh tìm không ra nhà ạ?"

Nghe tôi hỏi, Taehyung khẽ ngẩng đầu lên nhìn, rồi khi anh tài xế gãi đầu lúng túng bảo rằng sao cái địa chỉ khó tìm quá...thì cậu ấy bỗng quát to.

"Trời ạ, hẻm 124 thì phải quẹo đường kia, chỗ này ngược chiều sao mà đi! Quay lại, quay lại...!!"

Xem kìa... cậu ta ngóc đầu dậy và huơ tay lia lịa, giọng khỏe hơn rất nhiều rồi, còn la lối trách cứ người khác được thì mệt mỏi cái gì chứ!

Nãy giờ giả đò như con nít vậy...Tôi đúng là khờ và toàn bị lừa.

.................................................

Sau khi trả xong tiền xe taxi, Taehyung bấm chuông cửa nhà mình, căn nhà nằm trong hẻm rộng, có cửa sắt cổng cao...

Tôi mở to mắt ngước nhìn vật thể khổng lồ trước mặt, đây thực sự là nhà sao? Hay là một tòa lâu đài thu nhỏ vậy?

Căn biệt thự ấy thực sự rất to, tuy bề ngoài được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ điển thượng lưu, nhưng bên trong lại bài trí nội thất theo kiểu rất sang trọng, hiện đại và đặc biệt là rất đắt tiền.

Trong sân còn có rất nhiều chiếc ô tô trùm kín.

Nhà giàu quá...!!

Ít phút sau thì người làm nhà Taehyung ra, một chị gái cao hơn tôi khá nhiều, nhìn chúng tôi ngạc nhiên.

"Ủa sao em về giờ này?"

"Bị bệnh!"

Taehyung nói rồi đẩy cổng bước vào, chiếc cổng nhận mật mã bằng vân tay rất hiện đại, y như trong phim vậy. Thấy thế, chị gái ấy liền bước đến, hỏi han đủ thứ, sờ trán, sờ tay, rồi quay qua tôi đang lò dò ôm cặp đứng sau lưng Taehyung.

"Nó bị gì vậy em?"

"Dạ, cậu ấy bị sốt... chắc trúng nắng đấy ạ. Cô y tá trường em dặn thuốc này uống bữa tối và lúc đi ngủ, nếu chưa hết..."

"Vào nhà hãy nói!!"

Giọng Taehyung gần như ra lệnh, rồi ra hiệu bảo tôi theo, chị kia cũng kéo tôi vào trong rồi đóng cổng ngay.

Vậy là lại mất một buổi học mà không được về nhà, chán thật...

.............................................................

Bước vào trong căn nhà đó, tôi thực sự choáng ngợp, toàn những loại nội thất sang trọng, đồ cổ đắt tiền, còn rộng rãi và xa hoa vô cùng. Tôi thoáng nghĩ đến nhà mình, không biết nó có bằng được một phần ba cái nhà vệ sinh ở đây không nữa...

Tuy căn nhà lớn nhưng lạnh tanh, vắng hoe, ngoài ba chúng tôi ra, chỉ có con mèo đang ngoe nguẩy đuôi nằm ngủ cạnh cái tủ kính.

Sự im ắng làm tôi nghe rõ cả tiếng đồng hồ quả lắc đung đưa nữa...

Taehyung thả người xuống ghế sofa cái bịch, rồi gác tay lên trán thở mệt mỏi... hình như là thật. Tôi cũng e dè ngồi xuống, như thể sợ mình sẽ làm bẩn cái sofa đắt bằng cả năm tiền lương của ba tôi này vậy.

"Cho em ly nước đá. Hai ly đi, chị Sun!"

"Em đang bệnh sao uống nước đá?"

"Trời nóng vậy không uống nước đá để chết à??"

Hừm, đáng ghét chưa?!

Cậu ấy nhỏ mà ăn nói giọng cau có như vậy với chị ấy, thế mà chị ấy cũng không la mắng gì, chỉ đi vào trong để lấy nước.

"Chị Sun cho em xin một ly nước lọc thôi ạ."

Tôi nói với theo, rồi nhìn Taehyung, đột nhiên muốn...mắng cho cậu ta một trận, nhưng Ko khờ như tôi thì làm gì có can đảm đó, hic hic.

Thay vì mắng, tôi chỉ nói như rót vào tai, hi vọng cậu ấy chịu nghe...

"Sao lại nói chuyện cộc cằn với chị ấy như thế? Cậu bướng như vậy thật khó ưa quá!"

"Có không bướng, có dễ thương, thì Ko cũng có thích tôi đâu!!"

Taehyung nói rồi quay mặt úp vào lưng ghế, tay vẫn gác qua đầu...hơ... không lẽ, việc tôi thích cậu ấy lại quan trọng như vậy ư?

Chị Sun rồi cũng mang một ly nước lạnh cho Taehyung, một ly nước nguội cho tôi, rồi bảo Taehyung lên phòng nghỉ, nhưng cậu ấy cứ nằm như con cá chết...

..........................................................

"Taehyung ơi, dậy uống nước cho khỏe đi nào!!"

Không hiểu vì sao mà cậu ấy tự dưng ngồi bật dậy, mắt sáng rỡ vui vui nhìn tôi – tay đang cầm ly nước lọc, nhìn cậu ấy.

"Nói lại đi!!"

"N...nói...gì?"

"Taehyung ơi – gọi lại đi, nghe ngọt quá!!"

"Hả!??..."

"Làm ơn gọi lại đi!!"

"Cậu uống đi này."

Taehyung xụ mặt không thèm uống và nằm xuống tiếp

Hự... sao tôi tự nhiên lại thành...vú em vậy trời!?? Biết sao bây giờ... thôi về.

Tôi đứng dậy cầm cặp và nhìn quanh nhà cậu ấy một hồi trước khi đi về.

Sao nhà không có ai hết vậy nhỉ? Chị Sun lại bỏ đi đâu rồi, nhà tôi tuy nhỏ xíu chật chội, nhưng mà không có buồn như thế này...

Tôi bỗng nhớ tới lời Taehyung khi cậu ấy nhắc tới định nghĩa của "tình yêu".

"Yêu là có ai đó để nhớ đến khi cô đơn..."

Hoặc là đại khái như vậy...tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng trong một lúc nào đó, tôi chợt thấy mình như hiểu Taehyung hơn, và vì vậy, tôi bỗng cảm thấy tội nghiệp cậu ấy...

"Taehyung ơi..."

Hức, lần đầu không thấy gì, tự nhiên cậu ấy xin xỏ, thì lại thấy kì kì...

"Có uống không, không tớ về nhá!"

"Uống!!"

Ôi mẹ ơi, có tác dụng rồi!!

Taehyung ngồi dậy uống ực ly nước lọc, còn ly lạnh, tôi cũng uống một hơi, gần 11 giờ rồi.

"Bữa chiều tối nhớ uống thuốc nha, tớ về đây!"

"Hey, Ko Ko lừa tớ à? Bảo tớ uống sẽ không về mà!"

"Tớ bảo thế khi nào?"

"Thì nói không uống sẽ về, vậy uống thì nghĩa là không về!!"

"Hả?? Không phải vậy!!"

"KHÔNG ĐƯỢC VỀ!!!"

Thình lình Taehyung nhảy qua chỗ tôi ngồi và...vòng tay ôm chặt tôi, ôi trời đất, cậu ấy...ÔM tôi!!!

Kim Taehyung... ôm tôi...KHÔNG!!

Tôi la lên và xô cậu ấy ra, đứng phắt dậy, vẻ mặt đỏ bừng bừng, không biết vì giận dữ, hay vì... ngượng nữa.

"C...cậu...làm gì vậy...HẢ?!"

"Giữ Ko Ko lại với tớ."

"G... giữ... gì chứ!!"

Taehyung cúi mặt buồn rười rượi, tay vò vò cái gấu áo tôi, giọng thảm như chưa bao giờ thảm hơn...

"Ở nhà buồn không thể tả, con mèo nó cũng ngủ mất rồi. Ko Ko ở lại với tớ chút đi!!"

......................................................................

Và... tôi lại động lòng, trông cậu ấy còn đáng thương hơn cả con mèo nữa...hic.

                                                End Chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com