Vmin Tom Gon
Park Jimin hôn mê một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại người đầu tiên y thấy là Kim Taehyung. Nhìn người nọ gục đầu bên giường mình, y muốn đưa tay xoa cái mái tóc rối bù đó, nghĩ là làm, Jimin đưa tay lên nhưng chưa kịp làm gì thì người kia đã thức. Hắn ngơ ngác định hình xung quanh rồi nhìn y " anh tỉnh rồi??" Jimin cười gật đầu, hắn nhnah tay ấn chuông gọi bác sỹ, y nhìn hắn loay hoay làm cái này sờ cái này thì bật cười " anh không cần gấp lấy lời khai thế chứ??" " không" hắn ngẩn người rồi đáp " tôi đến thăm anh " Jimin hơi bất ngờ, không khí đột nhiên trở nên yên lặng, không ai biết nói câu gì mà cũng chẳng ai muốn nói, đến khi bác sỹ vào trong kiểm tra xong thì Kim Taehyung mới ngồi xuống mở lời " anh đói không?? Ăn cháo nhé??" " được", thấy y định ngồi dậy, hắn bỏ dồ trong tay xuống, đỡ y hẳn hoi rồi bê bát cháo, cầm một thìa đưa tới. " tôi tự ăn được mà" hắn im lặng nhìn y tỏ ý không đồng ý, Jimin ddnahf ngoan ngoãn ăn từng miếng hắn đút, tại sao y lại phải nghe lời người này chứ?? Chờ y ăn xong, Kim Taehyung mới hỏi chuyện " lúc đó, tôi cũng không biết là chuyện gì. Bình thường thì tôi sẽ đi hướng khác về nhà, nhưng hôm nay đường kia quá đông nên tôi chuyenr qua con đường vắng vẻ này. Đến đoạn trước công viên cũ thì gặp một toán ngwuofi đuổi giết nạn nhân. Tôi cũng định tránh đi, nhưng lại bị nạn nhân kéo ra che một vết dao, sau đó thì tôi đau quá hôn mê không biết gì, tỉnh dậy thì đã ở đây rồi." " anh còn nhớ mặt người đâm anh không??" " uhm, hơi khó, nhưng tôi sẽ cố" Jimin ngẫm nghĩ nói. " còn nạn nhân? Anh có biết ông ta không??" " hình như là ngwuoif của chính phủ vì tôi thấy ông ta từng xuất hiện trên ti vi mấy hôm trước." " được rồi" hắn gật đầu " anh nghỉ ngơi ddi, khi nào cần tôi sẽ gọi" " được" thấy hắn không có ý rời đi, Jimin nói " anh..không định về nhà à??" " không, tôi ở đây xem tình hình anh thế nào" hắn lắc đầu nói. " không..không cần phải vậy đâu' y xua tay " vết thương của tôi ổn rồi mà, anh nhìn xem tôi có đau miếng nào đâu" " nhưng tôi xót"....Bang Cho Il cố gắng điều hòa hơi thở, gã thử ló đầu ra nhìn. hiện tại đã tối đêm rồi , người đi cũng đã rất ít nhưng gã vẫn lo sợ. trong bóng tối vô tận ngoài kia có một đôi mắt đang nhìn theo chuyển động của gã. Chạy trốn cả ngày nay khiến mệt mỏi và đói bụng nhưng gã không dám khinh suất.Đứng trong góc tối gần như cả một ngày khiến gã bắt đầu nơi lỏng, nhìn dòng người cư sthuwa dần, gã đánh liều, đi kiếm một chút đồ bỏ bụng. Vừa đi được vài bước cái cảm giác lạnh lẽo đó lại bám theo, gã bước nhanh hơn gần như là chạy trốn, hắn tìm những nơi hỗn loạn nhất mà chạy tới nhưng vẫn chết." chú chuột nhỏ, chạy thế đủ rồi nhỉ" một chiếc súng nhẹ nhàng chào hỏi trán của hắn, một đôi tay đẹp đến tinh xảo và một lớp mặt nạ bạc ánh lên trong màn đêm đen tối. Như một ngôi sao sáng dẫn lối cho ta trước những ngày khó khăn, đưa ta , đến với thiên đường.Bang Cho Il nghiến rắng " thằng khốn!!", gã cố gắng chạy trốn, nhưng như một lực vô hình nào đó cố định gã trên mặt đất khiến gã không thể rời khỏi họng súng trước mắt.Một cảnh tượng thật đẹp trên nền đen của màn đêm, nhưng cũng thật tàn nhẫn, ánh đèn đường ấm áp cũng không thể khiến bức tranh giảm bớt sự lạnh lùng, mà chính nó lại tô đậm sự lạnh lẽo đó." đừng vội mừng" Bang Cho Il cười, hai tay hắn giơ lên trreen trời " vì không chỉ có hai ta"Có lẽ chưa để người đeo mặt nạ kia kịp định hình, từ trong bóng đêm, những cảnh sát nhân dân như từ không khí hiện thân " tất cả đứng im, các anh đã bị bắt, hãy bỏ vũ khí và đầu hàng đi"Từ trên xe đi xuống là thượng tá Kim, hắn lạnh lùng nhìn cục diện trước mắt." ồ" mặt nạ bạc khẽ động " thượng tá Kim, thật vinh dự cho tôi khi có ngài Kim đây xuất hiện nhỉ"" yêu cầu anh bỏ vũ khí xuống và theo chúng tôi về sở" thượng tá Kim nhìn gã.Một tiếng cười khẽ từ mặn nạ bạc " e là phải làm thượng tá Kim thất vọng rồi"Trong tình huống bị địch vây quanh, mặt nạ bạc chưa từng hoảng hốt, dưới cái nhìn của mọi người ở đó, mặt nạ bạc dùng tốc độ nhanh nhất nhắm vào một sỹ quan ở sau lưng hắn, nhanh chóng mỏ khóa vòng vây và chạy đi.Thượng tá Kim không nói một lời nhanh chóng đuổi theo, hai bóng người một đen, một xanh như lướt đi trên mặt đất, những sỹ quan còn lại nhaanh chóng lên xe tỏa đi các hướng chặn đầu tẩu thoát của mặt nạ bạc. Đuổi theo cũng không phải là cách, Kim Taehyung quyết đoán rút súng, nhắm về phía bóng đen đằng trước. Mặt nạ bạc nhanh chóng tránh được, người V, không phải là cái danh.Kim Taehyung đổi hướng, nhanh chóng chặn đầu mặt nạ bạc " anh đã bị bắt"Mặt nạ bạc dừng bước, " thượng tá Kim cũng không phải cái danh, tôi rất phục anh đấy."mặt nạ bạc giơ tay rồi nhân lúc Kim Taehyung sơ hở, xoay người đá văng cây súng trong tay hắn. Kim Taehyung khôi phục tinh thần tấn công qua, mặt nạ bạc cũng không phải dạng vừa, hai người lao vào đấu tay đôi. Kim Taehyung nhận ra, tên này đã trúng đạn của hắn từ trước." giấu cũng sâu đấy" hắn cười" cảm ơn lời khen" mặt nạ bạc cười, lực tay của gã gần yếu đi, gã cũng không dây dưa nhiều, nhanh chóng đanh vào điểm yếu của Kim Taehyung.Hắn nhanh tay chặn lại, hai người lại bắt đầu một trận giằng co, mặt nạ bạc đảo mắt, nhân một cú xoay người thì giương đông kích tây hạ Kim Taehyung rồi chạy mất. Cùng lúc đó, đám sỹ quan kia đuổi đến, Kim Taehyung đưa mắt nhìn rồi nhảy lên trực tiếp cầm lái." thượng tá Kim, chơi với anh thật vui, nhưng mà, Lucius, tôi, phải đi rồi. Hẹn ngày tái ngộ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com