TruyenHHH.com

Vmin The Servant

Jimin ra khỏi trường, nhìn đồng hồ còn hơn 20 phút nữa xe bus mới tới, vậy nên cậu không vội mà chậm rãi dạo bước đến trạm chờ. Bỗng Jimin phát hiện một chiếc xe đang chạy theo sát mình, bước chân cậu chợt ngưng lại, chiếc xe cũng theo đó mà dừng lại, thấy vậy tim cậu theo phản xạ lại đập nhanh hơn một nhịp, cảm giác lo lắng lại bắt đầu dâng trong lòng, Jimin suy nghĩ một lát cũng có thể chỉ là trùng hợp thôi.


Nghĩ rồi cậu lại tiếp tục bước đi, chiếc xe bên cạnh lần nữa lại lăn bánh, Jimin siết chặt ngón tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong đầu lúc đầu chỉ nghĩ được một điều duy nhất thôi, vậy nên cậu co dò nhắm mắt chạy một mạch. Không ngoài dự đoán của cậu chiếc xe sang trọng lại nhanh chóng đuổi theo, đến được sức lực cạn kiệt rồi, không chạy nổi nữa, Jimin ngừng lại thở dốc, chiếc xe cũng dừng hẳn bên cạnh.



"Cạch"


Cửa sau được mở ra, Jimin theo phản xạ liếc mắt nhìn vào trong, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm của người ngồi trong xe khiến cậu giật mình.


"Cậu chủ?"


Taehyung nhìn cậu, khuôn mặt vẫn trầm ổn không biểu lộ cảm xúc, ngón tay gõ lên chỗ trống bên cạnh.


"Lên xe".


Jimin vẫn còn ôm trong bụng chuyện sáng nay nên lập tức từ chối, vẩy đuôi bỏ đi. Khuôn mặt người trên xe bỗng đen lại, tài xế ngồi phía trước thấy vậy cũng hoảng sợ, liệu có phải hôm nay Jimin đã uống lộn thuốc rồi không, sao bỗng chốc lá gan lại lớn như vậy. Anh nhìn theo bóng lưng của cậu thanh niên đang xa dần, nuốt nước bọt liếc mắt lên kính chiếu hậu hỏi.


"Vậy...thưa cậu, chúng ta vẫn tiếp tục đuổi theo chứ?"


Anh vừa dứt lời đã thấy Taehyung đạp cửa xông ra ngoài đuổi theo, chẳng mấy chốc đã xách ngang người Jimin nhét vào trong xe. Hành động của Taehyung rất nhanh, khiến Jimin không kịp phản kháng, miệng ú ớ không nói được lời nào, đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Taehyung. Không khí trên xe chợt trở nên im lặng đáng sợ, Jimin len lén nhìn khuôn mặt người bên cạnh nhận ra có nét giận, cậu phụng phịu bĩu môi.


Rõ ràng mình mới là người phải tức giận đây này, sao bây giờ lại thành ra bị giận ngược lại rồi.


Nghĩ rồi cậu quay mặt sang hướng ngược lại không thèm để ý, bỗng cậu cảm thấy trên vai mình có vật đè lên, Taehyung bên cạnh không biết khi nào đã cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cậu, ánh mắt cũng dịu đi đôi chút.


"Coi chừng cảm lạnh".


Jimin đỡ lấy áo, gật đầu lí nhí nói cảm ơn. Cảm nhận mùi hương quen thuộc lan toả xung quanh, Jimin yêu thích nghiêng đầu lại đầu bên vai khẽ hít lấy, khoé môi cậu cong cong nở nụ cười. Lại nhìn về hướng Taehyung lúc này mới nhận ra trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ đồng phục, Jimin hơi giật mình chỉ lên áo anh, mở miệng hỏi.


"Cái này...Sao cậu chủ vẫn mặc đồng phục vậy? Lúc tan học cậu không về nhà sao?"


"Ừm. Có việc gấp". Taehyung nhàn nhạt trả lời, liếc nhìn tài xế phía trước tông giọng trầm ổn ra lệnh


"Về nhà".


Chiếc xe sang trọng lại tiếp tục lăn bánh trên đường, Taehyung nhìn người ngồi bên cạnh một chút, cánh tay khẽ vòng ra sau ôm lấy eo cậu kéo về phía mình.



"Ngồi gần một chút, người em lạnh hết rồi".



Jimin ngượng ngùng đẩy tay Taehyung ra, khuôn mặt biến sắc nhìn người đối diện lại nhìn về phía tài xế phía trước nhỏ giọng nhắc nhở Taehyung.



"Anh đừng như vậy, trong xe còn có người".



"Nếu anh ta dám nhìn, anh sẽ móc mắt anh ta ra"


Jimin vẫn kiên quyết từ chối, nhón tay nhéo nhẹ lên cánh tay của Taehyung "Cậu chủ...ưm".


Vế sau vẫn chưa kịp nói ra miệng đã bị Taehyung khoá chặt, cánh môi mỏng dịu dàng ấn nhẹ trên môi cậu, chỉ thoáng chốc rồi nhanh chóng rời khỏi, Jimin giật mình gương mặt hoá hồng nhìn Taehyung rồi lại nhìn người đang lái xe phía trước, tim bỗng đập liên hồi, chuyện lúc nảy dù xảy ra rất nhanh nhưng cũng không dám chắc người phía trước sẽ không thấy. Cậu liếc mắt nhìn Taehyung, chân mày khẽ cau lại nhích người sang một khoảng xa, quay mặt dán mắt trên cửa xe, tức giận không thèm để ý đến anh.



Taehyung khẽ cười từng chút từng chút tiến lại gần, lần nữa lại dán sát vào người cậu, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, Jimin nghiêng đầu trừng mắt nhìn Taehyung, người bên cạnh vẫn vô tư ôm chặt cậu, ho nhẹ một tiếng.


"Xe chạy hơi nhanh, anh sợ".


Jimin cạn lời, con người này sao lại thích giở trò đến vậy, bất cứ lúc nào bất cứ ở nơi đâu cũng sẽ kiếm cớ trêu chọc, sờ xoạng cậu. Chưa kể trên xe đâu phải chỉ có mỗi hai người bọn họ, nhưng Taehyung vốn cứ thích gì làm nấy chẳng bao giờ xem sắc mặt của riêng ai. Jimin thở dài, giả vờ không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên cửa xe, bàn tay hạ xuống phần eo giấu trong lớp áo khẽ chạm đến ngón của người bên cạnh.



Rất nhanh hai người đã về tới nhà, Jimin nhanh chóng bước xuống xe, cảm thấy hơi chột dạ liền liếc nhìn tài xế, nhận thấy thái độ của anh ta với mình không khác mấy, mới an tâm mà thở ra một hơi, cậu cởi áo khoác ngoài cẩn thận ôm trong tay, theo sau anh cùng bước vào trong.



Bà Kim vốn đã ở phòng khách chờ sẵn, thấy Taehyung bước đến liền hối hả chạy ra đón, trên khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng.


"Taehyung, sao hôm nay lại về trễ như vậy".


Taehyung mỉm cười nhàn nhạt nhìn bà "Gần tới lễ tốt nghiệp rồi, trường cũng có tổ chức một vài hoạt động, con ở lại xem họ chuẩn bị".


Bà Kim nghe vậy tỏ vẻ không vui, cánh tay trắng ngần khoanh trước ngực "Bọn họ bắt con ở lại làm mấy chuyện vớ vẩn như thế đúng không? Bộ không biết con là nhị thiếu gia của Kim gia sao."



"Mẹ" Nghe những lời đó, chân mày Taehyung khẽ co lại, anh nhìn người phụ nữ trước mặt chậm rãi nói.



"Mẹ đừng lúc nào cũng Kim gia này Kim gia nọ nữa, trong trường thì con cũng chỉ là học sinh bình thường giống như mọi người thôi"


"Dù vậy những chuyện chân tay vặt vĩnh đó vốn không dành cho con. Nó chỉ xứng với mấy đứa thấp hèn nhưng lại ăn may ngồi trong ngôi trường đó".



Nói rồi bà đẩy mắt sang người đang đứng phía sau Taehyung, trong mắt chỉ toàn sự khinh miệt và ghét bỏ, Jimin vẫn luôn cúi mặt không nhìn nhưng cậu thừa sức biết những lời bà Kim nói là muốn ám chỉ ai, đôi mắt dài rũ xuống, những lời này vốn cậu đã nghe nhiều lần rồi, có nặng nề khó nghe đến đâu thì cậu cũng đã quen với nó, nhưng những lúc trực tiếp nghe như vậy, thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhói.



"Mẹ thôi đi. Dù mẹ có nói gì thì ngày mai con vẫn sẽ tiếp tục ở lại."



Nói rồi anh khẽ nghiêng đầu ra sau ân cần "Jimin, đem đồ lên phòng tôi".


Nói rồi lướt qua người bà Kim thẳng đến phòng mình, Kim phu nhân giận đến hai má đỏ bừng, ngón tay siết chặt quay người nhìn đứa con trai của mình.




"Taehyung, con muốn làm mẹ tức chết phải không? Từ lúc nào con lại dám cãi lời mẹ như thế?"



Mặc dù thế Taehyung vẫn lạnh lùng bước tiếp, không quay đầu, anh biết mẹ vốn chỉ có mình anh nên bà rất thương anh, luôn muốn bao bọc anh cẩn thận, vì thế từ nhỏ anh đến lớn muốn làm bà vui chuyện gì anh cũng nghe theo bà, nhưng càng ngày Taehyung càng cảm thấy ngột ngạt trong sự bao bọc đó, càng nhân nhượng thì bà càng lấn tới, riêng những chuyện liên quan đến Jimin bà ngày càng muốn làm khó dễ, Taehyung bực dọc thật sự không thể cứ trơ mắt ra nhìn được nữa.


Jimin nhìn bóng lưng Taehyung đang dần khuất xa, lại nhìn bà Kim đang đứng trước mặt, cố gắng đè nến cảm giác rung sợ trong lòng, bước chân nặng nề tiến về phía trước.



Người phụ nữ liếc mắt nhìn thiếu niên đang bước đến gần trên khuôn mặt xinh đẹp không hề giấu đi sự ghét bỏ, ánh mắt cay nghiệp đổ dồn trên người Jimin.


"Đồ nghiệp chủng".


🤬🤬🤬

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com