Vmin Poop
" mày đưa đây, ai cho mày ăn đồ của nó" Kim Taehyung giật lấy cái kẹo mút của thằng nhóc đối diện, mặt mũi sưng sỉa vứt thẳng vào thùng rác, tay nó đanh đá chống nạnh, vừa thở hồng hộc vừa lườm đến suýt lé cả hai mắt. Nhưng thằng nhóc đối diện vẫn cứ ngơ ra, nhăn nhăn nhó nhó nhìn theo cục sữa dâu mà đứt lưỡi cậu ta mới xin được của bạn ngồi bên cạnh.Hai gò má cậu ta xụ xuống, ngón tay bối rối vần vò quai cặp sách, cái cặp to bổ chảng tưởng chừng chỉ đi ngược chiều gió thôi, cũng hứng đủ cuồng phong để bị thổi tới ngã ngửa và vĩnh viễn nằm yên dưới đất lạnh.Đầu cậu ta cúi gằm, miệng lí nhí lẩm bẩm đầy nuối tiếc." sao Taehyung lại giận thế? Cái kẹo kia là để dành Taehyung mà" Kim Taehyung chẳng những không hối hận, còn gân cổ quát mắng to hơn." tao không cần, biết chưa" Rồi nó ngúng nguẩy quay phắt một phát, bực tức giậm chân bỏ mặc kẻ phía sau lững thững chạy theo, loạng choạng từng bước lẹt đẹt và điên cuồng giải thích. " tớ tưởng Taehyung muốn ăn, Taehyung chờ tớ với, lần sau tớ không làm thế nữa đâu" " vẫn có lần sau cơ à?" Đứa cao hơn hơi chậm lại một chút, đứa thấp hơn liền mất đà ngã dúi dụi vào lưng đứa cao hơn, cả cái áo đồng phục mầm non hứng trọn bộ nước mắt nước mũi, thậm chí còn miễn phí thêm vài tiếng sụt sùi. " không, không có lần sau" Đứa thấp hơn đau khổ mếu máo, lắc liên tục mái đầu tròn tròn, bàn tay bé tí đưa lên lau hai má, mở rộng đôi đồng tử mà cầu xin hai chữ khoan nhượng từ đứa cao hơn.Nhưng xót xa thay thân phận con cò, từ điển của Kim Taehyung không có hai chữ đấy, và nó chỉ để ý duy nhất một điều, là lưng áo của nó đang lem nhem một đống bầy nhầy sướt mướt.
Nó gằn gọc từng câu, rin rít với cơn cáu tiết ngùn ngụt của một dân chơi 5 tuổi có quả tóc màu hồng bơ như kem sữa được đánh rối. " Park Jimin" Nó lườm lườm, kẻ đối diện gạt hết nỗi thảm thương ra sau mông và thản nhiên thưa nhẹ. " ơi?" " ơi ơi cái cục cứt" Ai cho mày làm bẩn áo tao rồi ơi như không có chuyện gì thế hả? " tớ biết lỗi rồi mà, Taehyung đừng giận nữa được không?" Thằng nhóc kia lại trưng nguyên bản mặt đáng yêu ra nài nỉ, và trận u mê nào đấy đã xúi giục Taehyung Kim ậm ừ đồng ý, đến nỗi nó còn tốt bụng cho cậu ta mượn hẳn khăn mùi xoa của mình. " suốt ngày khóc nhè" Nó vừa nhìn vừa khinh khỉnh bĩu môi. " nhưng Taehyung không được nói những từ xấu cơ" Park Jimin nhận cái khăn rồi nghiêm túc dặn dò. Kim Taehyung nghiến răng véo véo gò má cậu." thưa vâng ạ" Nó hừ một tiếng rõ mạnh, miễn cưỡng nắm lấy tay đứa thấp hơn mà lôi đi." mày cũng không được ăn đồ của ai cho ngoài tao đấy" " tại sao thế Taehyung" " vì tao không thích, tao không thích mày thân với người khác" " thế Taehyung phải không được bắt nạt tớ nữa" " tao bắt nạt mày bao giờ?" " không thừa nhận là không cho ôm đâu" " được rồi, tao sai, toàn là tao bắt nạt mày ạ" " Taehyung không thật lòng, không thật lòng là không cho ôm đâu" Park Jimin nhất định không bước tiếp, đanh giọng cảnh cáo, cậu ta vùng vằng hất bỏ tay Taehyung, khiến thằng nhóc tóc hồng cau mày một trận trước khi nó lại tóm trọn bàn tay kia và đan khít mấy ngón tay thật chặt, kéo Jimin đến gần và lải nhải. " lằng nhằng nữa tao cắn cho phát nhé!"
______Shortfic
Một chút ý tưởng dở hơi không may nảy sinh khi tác giả đọc lại Chú à. Nói thật thì thể loại này cũng khá quen thuộc, và chán ngắt chả hạn, nhưng vì tác giả thích nên xin lỗi you đéo có quyền phàn nàn.
Đọc được thì đọc đi còn không thì kêu ít ít thôi.
Và chú ý, ở đây không rảnh để giải đáp bất cứ thắc mắc nào của you, đề nghị you không hỏi vớ vẩn. Cảm ơn.
Vminkths.
Nó gằn gọc từng câu, rin rít với cơn cáu tiết ngùn ngụt của một dân chơi 5 tuổi có quả tóc màu hồng bơ như kem sữa được đánh rối. " Park Jimin" Nó lườm lườm, kẻ đối diện gạt hết nỗi thảm thương ra sau mông và thản nhiên thưa nhẹ. " ơi?" " ơi ơi cái cục cứt" Ai cho mày làm bẩn áo tao rồi ơi như không có chuyện gì thế hả? " tớ biết lỗi rồi mà, Taehyung đừng giận nữa được không?" Thằng nhóc kia lại trưng nguyên bản mặt đáng yêu ra nài nỉ, và trận u mê nào đấy đã xúi giục Taehyung Kim ậm ừ đồng ý, đến nỗi nó còn tốt bụng cho cậu ta mượn hẳn khăn mùi xoa của mình. " suốt ngày khóc nhè" Nó vừa nhìn vừa khinh khỉnh bĩu môi. " nhưng Taehyung không được nói những từ xấu cơ" Park Jimin nhận cái khăn rồi nghiêm túc dặn dò. Kim Taehyung nghiến răng véo véo gò má cậu." thưa vâng ạ" Nó hừ một tiếng rõ mạnh, miễn cưỡng nắm lấy tay đứa thấp hơn mà lôi đi." mày cũng không được ăn đồ của ai cho ngoài tao đấy" " tại sao thế Taehyung" " vì tao không thích, tao không thích mày thân với người khác" " thế Taehyung phải không được bắt nạt tớ nữa" " tao bắt nạt mày bao giờ?" " không thừa nhận là không cho ôm đâu" " được rồi, tao sai, toàn là tao bắt nạt mày ạ" " Taehyung không thật lòng, không thật lòng là không cho ôm đâu" Park Jimin nhất định không bước tiếp, đanh giọng cảnh cáo, cậu ta vùng vằng hất bỏ tay Taehyung, khiến thằng nhóc tóc hồng cau mày một trận trước khi nó lại tóm trọn bàn tay kia và đan khít mấy ngón tay thật chặt, kéo Jimin đến gần và lải nhải. " lằng nhằng nữa tao cắn cho phát nhé!"
______Shortfic
Một chút ý tưởng dở hơi không may nảy sinh khi tác giả đọc lại Chú à. Nói thật thì thể loại này cũng khá quen thuộc, và chán ngắt chả hạn, nhưng vì tác giả thích nên xin lỗi you đéo có quyền phàn nàn.
Đọc được thì đọc đi còn không thì kêu ít ít thôi.
Và chú ý, ở đây không rảnh để giải đáp bất cứ thắc mắc nào của you, đề nghị you không hỏi vớ vẩn. Cảm ơn.
Vminkths.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com