Chương 3: "Ngủ ngon nhé, hai sĩ tử."
Chí Mẫn bưng chén cơm được gắp đầy thịt bò xào, lẳng lặng đánh mắt nhìn một lượt những người đang ngồi xung quanh mình. Giáo sư Kim cứ luôn miệng kể chuyện trên trời dưới đất, vợ ông mỉm cười hiền hậu gấp đồ ăn cho mọi người. Còn Kim Tại Hưởng, cậu ta ngồi bên cạnh Chí Mẫn, không nói năng gì, chỉ liên tục lùa cơm vào miệng, còn thường xuyên liếc cậu bằng nửa con mắt. Tại sao bằng tuổi mà cậu ta lại có thể cao hơn cậu một cái đầu chứ? Không công bằng! Chí Mẫn bị Tại Hưởng ghét bỏ, cộng thêm sự hào phóng quá mức của đôi vợ chồng kia khiến cậu muốn thu lại bé xíu rồi biến mất luôn cho rồi."Kìa, Chí Mẫn, sao em ăn ít vậy? Hèn gì nhỏ con gầy gò quá! Ăn thêm chút nữa đi. Tại Hưởng, đừng có cắm đầu cắm cổ ăn như heo vậy chứ!"Giáo sư Kim nói cười sang sảng, trong khi Chí Mẫn ngượng chín cả mặt, còn Tại Hưởng thì tức muốn ói máu. Tại sao? Tại sao ba phân biệt đối xử như vậy chứ? Không công bằng!"Ba con nói đúng đó. Tại Hưởng, gắp cho bạn nữa chứ con!"Cả mẹ nữaaaaa! Người kia do ba cậu đưa về, một mình ba cậu lo là đủ rồi chứ! Tại sao ngay cả mẹ cũng..."Em... em ăn đủ rồi thầy." Chí Mẫn lúng túng để chén đũa xuống, định tìm đường đánh bài chuồn."Ấy, cậu ăn thêm đi chứ!" Tại Hưởng thật hiếm có quay đầu mỉm cười với Chí Mẫn một cái, tay cũng thuận tiện gắp đồ ăn bỏ vào chén cậu."Tớ... tớ no lắm rồi, không ăn nổi đâu." Chí Mẫn dở khóc dở cười lắc đầu từ chối."Tớ gắp đồ ăn cho cậu rồi, cậu không ăn tớ buồn đó."Chí Mẫn thật hận không thể phi đũa đâm lòi đôi mắt giả vờ đáng thương của Tại Hưởng. Buồn cái con khỉ á! Cậu sẽ buồn vì tôi không ăn đồ ăn cậu gắp sao?Liếc thấy biểu hiện trông chờ của giáo sư Kim, Chí Mẫn không khỏi thở dài trong lòng. Đây rốt cuộc là may hay rủi đây?Sáng nay vừa tất tả đến trường, cậu đã bị giáo sư Kim chắn đường. Nghe thầy nói muốn nhờ mình kèm cặp Tại Hưởng, cậu đã thấy không nên rồi. Thế nhưng nghĩ đến thầy giúp mình không ít, đồng ý trông coi cậu ta một chút, bất quá khi cậu ta trốn đi chơi báo cho thầy một tiếng, cậu ta cùng lắm chỉ đánh cậu thôi. Ai ngờ vừa gật đầu đồng ý giáo sư Kim liền nói một câu như sét đánh ngang tai Chí Mẫn:"Vậy từ nay, em đến nhà thầy ở đi!""Chuyện... chuyện này...""Thầy đã nói em nên tìm chỗ trọ mà. Nhưng thầy cũng hiểu, gia cảnh em không được khá giả, em lại không có người thân ở đây. Em cứ đến nhà thầy ở, như vậy có thể thuận tiện kèm Tại Hưởng luôn một thể."Em cũng không cần thuận tiện như vậy đâu...Chí Mẫn muốn từ chối, thế nhưng giáo sư Kim vừa nhắc đến mẹ cậu một cái, Chí Mẫn không còn cách nào khác là cắn răng chấp nhận.<<Có thể ở miễn phí, tuy là nợ ân tình của người ta, nhưng mà con cố gắng đáp trả bằng cách kèm cặp con nhà người ta là được rồi!>>Huống hồ gì mẹ cậu lại chốt hạ một câu như vậy, làm sao cậu có thể từ chối.Thế nhưng từ đầu bữa cơm đến giờ, Chí Mẫn vẫn luôn nghĩ trong đầu, mình thật sự sai lầm rồi.Cậu cắn môi nhìn khổ qua xào xanh rờn vừa được Tại Hưởng gắp vào trong chén, chỉ có thể cố gắng nhét vào miệng không nhai mà trực tiếp nuốt xuống. Sau đó Chí Mẫn đành tiếp tục cầm đũa dày mặt gắp cho mình mấy món đồ ăn khác để át đi vị đắng đang lan ra trong khoang miệng. Cậu có thể cảm thấy Tại Hưởng bên cạnh đang đắc ý rung đùi.Qua được bữa cơm tối như địa ngục, Chí Mẫn cũng có xin mẹ Tại Hưởng để mình phụ rửa chén dĩa, thế nhưng cậu lại bị bà đẩy đi tắm. Thay ra cái áo có chút rộng hơn khổ bình thường của mình, Chí Mẫn khép nép đứng bên cửa phòng khách, còn Tại Hưởng như không để ý người kia, thản nhiên nằm dài trên sofa mở TV xem hoạt hình rồi cười hô hố."Tại Hưởng, mau đi tắm rồi học bài với Chí Mẫn đi con."Mẹ Kim bưng hai ly nước cam lên, dịu dàng gọi Tại Hưởng. Tại Hưởng đối với ba thì có chút bất mãn, nhưng mà với mẹ thì nhất mực nghe lời. Cậu ngoan ngoãn đứng dậy đi đến nhà tắm, lúc lướt ngang qua Chí Mẫn còn không quên liếc người kia một cái.Hừ! Áo của mình bị cậu ta mặc vào quả nhiên liền xấu òm!Chí Mẫn thầm nén tiếng thở dài, cậu lấy cặp mình định lôi bài vở ra thì cô Kim đã cản lại:"Hai đứa học trong phòng của Tại Hưởng đi.""Dạ... học ở đây được rồi ạ." Em không muốn bị cậu ta hành hung trong đó đâu..."Ngoài này ồn ào lắm, vào đó học cho yên tĩnh."Chí Mẫn không thể làm gì hơn, cậu chỉ là khách trọ mà thôi. Vì thế cậu im lặng ôm đồ vào phòng Tại Hưởng. Ban đầu cậu cũng có ý chờ người kia, nhưng mà đợi lâu đến mức phát bực cũng không thấy cậu ta đâu, Chí Mẫn đành lôi bài vở ra học một mình trước..
.
.Tại Hưởng cố tình tắm lâu thật lâu. Có thể thoái thác ở cùng một chỗ với người kia càng nhiều thì càng tốt. Cậu tắm xong thì phủ khăn lông lên mái tóc ướt, bước ra phòng khách chẳng thấy người kia đâu. Chẳng lẽ đi ngủ rồi? Tại Hưởng cảm thấy có chút đắc ý. Cậu đẩy cửa vào phòng nằm phịch xuống giường, lại quen thói nghiêng đầu về phía bàn học."Ớ? Cậu vào đây khi nào?"Tại Hưởng kinh ngạc ngồi bật dậy khi thấy Chí Mẫn đang ngồi bên bàn học của mình cúi đầu giải đề. Người kia đảo mắt một cái, cũng không hề giấu thái độ ghét bỏ cậu, chậm rãi nói:"Tôi cũng không muốn đâu. Là do mẹ cậu mời thôi."Tại Hưởng trong lòng tức anh ách nhưng không cãi được. Cậu xăm xăm đi lại xoay ngang ghế của Chí Mẫn, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống đối diện người kia. Tại Hưởng lừ mắt dùng giọng điều tra tội phạm hình sự hỏi Chí Mẫn:"Nói, có phải là cậu báo cho ba tôi biết tôi trốn đi chơi hay không?""Cái đó tôi không cố ý. Nếu cậu chịu chăm chỉ học hành thì tốt rồi."Chí Mẫn bị Tại Hưởng áp chế cũng không lộ ra chút lo sợ nào. Tên này quả đúng y như cậu tiên liệu, tính cách thật sự không đứng đắn chút nào. Nhưng mà ban nãy trước mặt ba mẹ cậu ta Chí Mẫn chỉ có thể cố nhịn để giữ hòa khí."Tôi không chăm chỉ học hành thì mắc mớ gì đến cậu?""Nếu cậu chăm chỉ học hành, tôi đã không phải chết dí cùng một chỗ với cậu!""Ai chết dí cùng một chỗ với ai? Tôi là người nói câu đó mới đúng!""Tại Hưởng, tôi nói cậu biết, tuy là hai chúng ta sẽ học cùng nhau, nhưng mà tôi với cậu hiện tại chính là đối thủ.""Cậu thật sự muốn vào được cái trường đó? Nếu vậy, tôi sẽ thành thủ khoa cho cậu xem!""Với cái kiểu học hành như cậu, nếu tôi là cậu tôi sẽ không mơ mộng hão huyền như thế! Cậu chỉ toàn dựa vào ba cậu mà thôi!""Được lắm, để tôi cho cậu thấy thực lực của tôi mạnh mẽ đến đâu!"Hai người trừng mắt nhìn nhau, nếu như xung quanh có sấm chớp sẽ biến thành khung cảnh giao chiến nảy lửa như phim chưởng. Ngay lúc đó giáo sư Kim lại mở cửa bước vào."Hai sĩ tử học hành sao rồi?""Đọc công thức nâng cung hạ bậc trong lượng giác cho tớ." Chí Mẫn trong một khắc mỉm cười cực kì dịu dàng, như thể sát khí vừa rồi không hề tỏa ra từ ánh mắt long sòng sọc của cậu."Hả?" bị hỏi bất ngờ Tại Hưởng liền ngây người, cậu giương mắt ếch nhìn người đối diện."Đã nửa tiếng rồi vẫn chưa thuộc sao?" Chí Mẫn cau mày. Giáo sư Kim theo đó cũng nhăn trán."Cậu...""Tại Hưởng, con chú tâm học hành một chút. Chí Mẫn, nhờ em nhắc nhở Tại Hưởng giúp thầy.""Dạ." Chí Mẫn ngoan ngoãn mỉm cười.Giáo sư Kim lắc đầu đi ra. Ông vừa khép cửa lại Tại Hưởng đã chỉ ngón trỏ vào giữa mặt Chí Mẫn."F***! Cậu được lắm!"Chí Mẫn chỉ nhún vai le lưỡi, sau đó quay về làm tiếp đề toán dang dở của mình. Tại Hưởng tuy còn bực dọc nhưng cũng không gây hấn với người kia nữa. Cậu lại ghim earphone vào tai, lôi công thức lượng giác ra, tự nhủ với lòng phải học thuộc như cháo mới thôi.Thế nhưng năm phút sau, Chí Mẫn đã nghe người ngồi bên cạnh ngáy ngon lành, cả người cậu ta còn thoải mái gục lên bàn, mi mắt khép chặt ngủ không biết trời đất."Chậc! Không có tí hy vọng nào hết!"Chí Mẫn chán nản liếc Tại Hưởng, sau lại thấy mấy giọt nước chảy trên thái dương người kia. Tóc còn chưa lau khô đã ngủ gục rồi, muốn bị cảm hay sao? Chí Mẫn thở dài lấy khăn bông xoa xoa tóc Tại Hưởng, cậu ta lại như con cún được vuốt ve mà khoái chí dụi đầu lên tay cậu.Mẹ nó! Mình đang làm cái gì vậy chứ?!!Chí Mẫn đỏ mặt vất khăn bông trở lại trên tóc Tại Hưởng, quyết định không quan tâm đến người kia nữa, chú tâm quay về bài hình học không gian dang dở. Thế nhưng vừa căng mình chịu trận hết một buổi tối, còn hăng tiết cãi cọ với người kia tưng bừng một trận, cho nên không đầy mười phút sau, Chí Mẫn mệt mỏi rã rời cũng gục xuống bàn ngủ quên.
Mẹ Kim xem xong phim mới lên phòng Tại Hưởng dọn hai ly nước cam xuống. Đến nơi nhìn thấy cảnh hai đứa ngủ ngon lành, cảm giác ấm áp của tấm lòng người mẹ của bà liền dâng trào. Bà nhẹ nhàng lấy tấm chăn bông trên giường phủ qua vai Chí Mẫn và Tại Hưởng, sau đó cẩn thận khép cửa lại, trước khi đi còn mỉm cười dịu dàng nói một câu:"Ngủ ngon nhé, hai sĩ tử."Mà quả thật, Chí Mẫn lẫn Tại Hưởng đều mơ rất đẹp. Trong mơ cả hai đều thấy đôi phương ấm ức nhìn mình bước lên đài vinh quang nhận học bổng của thủ khoa.Hừ! Cứ chờ đó mà xem!.
.
.Tại Hưởng cố tình tắm lâu thật lâu. Có thể thoái thác ở cùng một chỗ với người kia càng nhiều thì càng tốt. Cậu tắm xong thì phủ khăn lông lên mái tóc ướt, bước ra phòng khách chẳng thấy người kia đâu. Chẳng lẽ đi ngủ rồi? Tại Hưởng cảm thấy có chút đắc ý. Cậu đẩy cửa vào phòng nằm phịch xuống giường, lại quen thói nghiêng đầu về phía bàn học."Ớ? Cậu vào đây khi nào?"Tại Hưởng kinh ngạc ngồi bật dậy khi thấy Chí Mẫn đang ngồi bên bàn học của mình cúi đầu giải đề. Người kia đảo mắt một cái, cũng không hề giấu thái độ ghét bỏ cậu, chậm rãi nói:"Tôi cũng không muốn đâu. Là do mẹ cậu mời thôi."Tại Hưởng trong lòng tức anh ách nhưng không cãi được. Cậu xăm xăm đi lại xoay ngang ghế của Chí Mẫn, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống đối diện người kia. Tại Hưởng lừ mắt dùng giọng điều tra tội phạm hình sự hỏi Chí Mẫn:"Nói, có phải là cậu báo cho ba tôi biết tôi trốn đi chơi hay không?""Cái đó tôi không cố ý. Nếu cậu chịu chăm chỉ học hành thì tốt rồi."Chí Mẫn bị Tại Hưởng áp chế cũng không lộ ra chút lo sợ nào. Tên này quả đúng y như cậu tiên liệu, tính cách thật sự không đứng đắn chút nào. Nhưng mà ban nãy trước mặt ba mẹ cậu ta Chí Mẫn chỉ có thể cố nhịn để giữ hòa khí."Tôi không chăm chỉ học hành thì mắc mớ gì đến cậu?""Nếu cậu chăm chỉ học hành, tôi đã không phải chết dí cùng một chỗ với cậu!""Ai chết dí cùng một chỗ với ai? Tôi là người nói câu đó mới đúng!""Tại Hưởng, tôi nói cậu biết, tuy là hai chúng ta sẽ học cùng nhau, nhưng mà tôi với cậu hiện tại chính là đối thủ.""Cậu thật sự muốn vào được cái trường đó? Nếu vậy, tôi sẽ thành thủ khoa cho cậu xem!""Với cái kiểu học hành như cậu, nếu tôi là cậu tôi sẽ không mơ mộng hão huyền như thế! Cậu chỉ toàn dựa vào ba cậu mà thôi!""Được lắm, để tôi cho cậu thấy thực lực của tôi mạnh mẽ đến đâu!"Hai người trừng mắt nhìn nhau, nếu như xung quanh có sấm chớp sẽ biến thành khung cảnh giao chiến nảy lửa như phim chưởng. Ngay lúc đó giáo sư Kim lại mở cửa bước vào."Hai sĩ tử học hành sao rồi?""Đọc công thức nâng cung hạ bậc trong lượng giác cho tớ." Chí Mẫn trong một khắc mỉm cười cực kì dịu dàng, như thể sát khí vừa rồi không hề tỏa ra từ ánh mắt long sòng sọc của cậu."Hả?" bị hỏi bất ngờ Tại Hưởng liền ngây người, cậu giương mắt ếch nhìn người đối diện."Đã nửa tiếng rồi vẫn chưa thuộc sao?" Chí Mẫn cau mày. Giáo sư Kim theo đó cũng nhăn trán."Cậu...""Tại Hưởng, con chú tâm học hành một chút. Chí Mẫn, nhờ em nhắc nhở Tại Hưởng giúp thầy.""Dạ." Chí Mẫn ngoan ngoãn mỉm cười.Giáo sư Kim lắc đầu đi ra. Ông vừa khép cửa lại Tại Hưởng đã chỉ ngón trỏ vào giữa mặt Chí Mẫn."F***! Cậu được lắm!"Chí Mẫn chỉ nhún vai le lưỡi, sau đó quay về làm tiếp đề toán dang dở của mình. Tại Hưởng tuy còn bực dọc nhưng cũng không gây hấn với người kia nữa. Cậu lại ghim earphone vào tai, lôi công thức lượng giác ra, tự nhủ với lòng phải học thuộc như cháo mới thôi.Thế nhưng năm phút sau, Chí Mẫn đã nghe người ngồi bên cạnh ngáy ngon lành, cả người cậu ta còn thoải mái gục lên bàn, mi mắt khép chặt ngủ không biết trời đất."Chậc! Không có tí hy vọng nào hết!"Chí Mẫn chán nản liếc Tại Hưởng, sau lại thấy mấy giọt nước chảy trên thái dương người kia. Tóc còn chưa lau khô đã ngủ gục rồi, muốn bị cảm hay sao? Chí Mẫn thở dài lấy khăn bông xoa xoa tóc Tại Hưởng, cậu ta lại như con cún được vuốt ve mà khoái chí dụi đầu lên tay cậu.Mẹ nó! Mình đang làm cái gì vậy chứ?!!Chí Mẫn đỏ mặt vất khăn bông trở lại trên tóc Tại Hưởng, quyết định không quan tâm đến người kia nữa, chú tâm quay về bài hình học không gian dang dở. Thế nhưng vừa căng mình chịu trận hết một buổi tối, còn hăng tiết cãi cọ với người kia tưng bừng một trận, cho nên không đầy mười phút sau, Chí Mẫn mệt mỏi rã rời cũng gục xuống bàn ngủ quên.
Mẹ Kim xem xong phim mới lên phòng Tại Hưởng dọn hai ly nước cam xuống. Đến nơi nhìn thấy cảnh hai đứa ngủ ngon lành, cảm giác ấm áp của tấm lòng người mẹ của bà liền dâng trào. Bà nhẹ nhàng lấy tấm chăn bông trên giường phủ qua vai Chí Mẫn và Tại Hưởng, sau đó cẩn thận khép cửa lại, trước khi đi còn mỉm cười dịu dàng nói một câu:"Ngủ ngon nhé, hai sĩ tử."Mà quả thật, Chí Mẫn lẫn Tại Hưởng đều mơ rất đẹp. Trong mơ cả hai đều thấy đôi phương ấm ức nhìn mình bước lên đài vinh quang nhận học bổng của thủ khoa.Hừ! Cứ chờ đó mà xem!.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com