Vmin Co Chap
Tại Hưởng đã thật lòng nghe theo lời Thạc Trấn, đêm hôm qua về nhà nằm suy nghĩ rất nghiêm túc.Thế nhưng lí do khiến cậu có những phản ứng như vậy với Chí Mẫn, ngoại trừ là vì "yêu" ra, Tại Hưởng không thể tìm được lời giải thích nào khác.<<Cuối cùng cũng chịu nhận ra rồi sao?>>"Ý anh là gì chứ Nam Tuấn? "Cuối cùng"?"<<Bởi vì Thạc Trấn cảm thấy để em tự nhận ra sẽ tốt hơn, cho nên mọi người đã không nói...>>Mọi người?Tại Hưởng không để Nam Tuấn nói hết, vội vã cúp máy gọi cho Hữu Khiêm.<<Mày quả nhiên là thằng ngốc mà. Chuyện rõ ràng như vậy cũng không nhận ra hahaha...>>Trước khi Hữu Khiêm kịp cười xong đã nghe tiếng cúp máy vang lên.<<Em nhận ra anh thích anh ấy trước cả khi nhận ra anh Hữu Khiêm thích em nữa kìa.>>Một câu nói của Chung Quốc đã hoàn toàn hạ gục Tại Hưởng.Nghĩ kĩ lại thì, mặc dù biết rằng mình hay bảo bọc Chí Mẫn bởi vì bản năng "gà mẹ" của hủ nam, nhưng mà những lúc tim đập nhanh khi tiếp xúc với cậu ấy, và thậm chí cảm giác sau nụ hôn hụt kia nữa, không phải vì yêu cậu ấy thì còn có thể là gì.Cho nên hôm nay người khác lại công nhận một lần nữa, Tại Hưởng đã không còn quá ngạc nhiên.Chuyện cậu đắn đo bây giờ là, có nên cho Chí Mẫn biết hay không."Tại Hưởng?"Chí Mẫn lúc này đã nhìn thấy người đứng im lặng trước mặt mình. Cậu muốn nở nụ cười hỏi cậu ấy xem chuyện với cô gái kia như thế nào rồi, nhưng cuống họng cứ nhói đau như thể ngăn những lời kia thoát ra vậy."Sao cậu lại ngồi đây?""Tớ... hít thở không khí một chút ấy mà." Chí Mẫn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy bước đi trước, "Sắp tới giờ học rồi, tụi mình lên lớp đi.""Chí Mẫn.""Sao?""Tớ từ chối rồi.""Từ chối... cái gì?""Cô bạn kia... Cô ấy muốn hẹn hò với tớ, nhưng tớ từ chối rồi."Chí Mẫn quay đầu nhìn Tại Hưởng, ngập ngừng một hồi lâu mới có thể thốt thành lời:"... Tại sao?""Bởi vì..." Tại Hưởng nhìn thẳng Chí Mẫn, thấy trong đáy mắt cậu ấy có chút né tránh mình, thế nhưng cậu lại muốn tiến đến khiến cho Chí Mẫn phải chân thật đối diện cậu, "Tớ yêu người khác rồi.""... Cậu...""Đừng hỏi nữa, tớ không thể trả lời đâu."Tại Hưởng mỉm cười xoa đầu Chí Mẫn, kéo cậu ấy lại gần rồi choàng tay lên bờ vai nho nhỏ."Đến một lúc thích hợp, tớ sẽ nói cho cậu biết.""Ừm...".
.
."Amip ăn não mày rồi hả nhóc?"Hữu Khiêm trợn trừng mắt sau khi nghe câu chuyện của Tại Hưởng. Cậu nằm dài trên bàn vẻ mặt sầu thảm như thể cả thế giới đều sụp xuống."Anh đừng trách Tại Hưởng nữa, nó làm vậy cũng đúng thôi."Thạc Trấn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lên lưng bạn an ủi. Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Chí Mẫn cậu cũng đủ hiểu. Giờ Tại Hưởng đột nhiên tỏ tình không phải là dọa cho Chí Mẫn sợ mất hồn hay sao. Khác với bọn họ, Chí Mẫn vẫn còn quá mới mẻ với chuyện này. Cậu ấy không giống như Chung Quốc, đã tiếp xúc với chuyện này từ trước, hơn nữa người uốn nắn lại còn là Hữu Khiêm, tất nhiên phải cao tay hơn Tại Hưởng ngốc nghếch nhiều rồi."Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi." Nam Tuấn pha xong đồ uống cho mọi người rồi cũng ngồi xuống góp chuyện, "Không phải chỉ mình Chí Mẫn, rào cản còn có các vị phụ huynh nữa.""Nói như thể chuẩn bị gả anh Tại Hưởng đi ấy nhỉ." Chung Quốc cười cười hút trà sữa trân châu của mình."Bớt nói nhăng nói cuội đi." Hữu Khiêm lừ mắt trong khi thằng nhóc yếu ớt phản kháng: "Anh là người ít nghiêm túc nhất đấy...""Mọi người à, cảm ơn mọi người đã ủng hộ em. Nhưng nếu cứ như thế này cũng không sao."Tại Hưởng đang nằm dài trên bàn lúc này đột nhiên ngẩng đầu dậy. Cậu dùng ánh mắt mông lung như một trò đùa nhìn từng người một."Cho dù cậu ấy mãi mãi không phát hiện ra tình cảm này của em cũng không sao. Em có thể tiếp tục ở bên cạnh âm thầm yêu thương cậu ấy, giúp đỡ cậu ấy, che chở cậu ấy. Lúc cậu ấy tìm được cô gái của đời mình rồi, em cũng có thể sẵn lòng làm phù rể cho cậu ấy. Nếu cậu ấy và người yêu cãi nhau, em sẽ giúp họ làm hòa. Nếu như họ có con, em sẽ làm cha đỡ đầu của nó..."Cốp!"Ahu... Sao anh đánh em?"Hữu Khiêm trừng mắt nhìn cậu em đang mất kiểm soát của mình. Tới những lúc quan trọng thì anh nhất định phải ra tay. Hữu Khiêm túm cổ áo Tại Hưởng xách lên, hét vào mặt cậu:"Bộ dạng ũ rũ của mày là sao đây hả? Chưa gì đã tính đến chuyện làm cha của con người ta rồi, còn ra vẻ buông xuôi cho tụi anh coi làm cái *beep* gì?! Chỉ là chưa tỏ tình thôi mà, làm như đã bị từ chối rồi không bằng ấy! Có phải muốn bị từ chối lắm hay không?! Có cần anh hỏi Chí Mẫn cho mày đáp án liền không?! Đừng có ở đó mà diễn sâu! Còn chưa biết Chí Mẫn có thích mày hay không mà! Hừ, anh thấy nó không thích mày mới là lạ đó! Cả hai đứa bây sao lại ngôn lù quá thể như vậy? Đứa thì cứ ngây ngô không biết gì, đứa nhận ra rồi thì lại đầu hàng trước cả khi ra trận. Thật ra thì vấn đề là cả hai đứa đều quá cố chấp!"Trận mưa phùn kia vừa thấm ướt mặt Tại Hưởng xong thì mọi người xung quanh cũng muốn cho Hữu Khiêm một tràng pháo tay. Không sai, nhiệm vụ của anh lớn là phải uốn nắn em nhỏ.Dù phải mắng em nhỏ là ngôn lù đi chăng nữa..."Vậy... anh nói em phải làm gì bây giờ?""Còn làm gì nữa? Theo đuổi Chí Mẫn ngay và luôn!"Hữu Khiêm vạn tuế!.
.
."Amip ăn não mày rồi hả nhóc?"Hữu Khiêm trợn trừng mắt sau khi nghe câu chuyện của Tại Hưởng. Cậu nằm dài trên bàn vẻ mặt sầu thảm như thể cả thế giới đều sụp xuống."Anh đừng trách Tại Hưởng nữa, nó làm vậy cũng đúng thôi."Thạc Trấn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lên lưng bạn an ủi. Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Chí Mẫn cậu cũng đủ hiểu. Giờ Tại Hưởng đột nhiên tỏ tình không phải là dọa cho Chí Mẫn sợ mất hồn hay sao. Khác với bọn họ, Chí Mẫn vẫn còn quá mới mẻ với chuyện này. Cậu ấy không giống như Chung Quốc, đã tiếp xúc với chuyện này từ trước, hơn nữa người uốn nắn lại còn là Hữu Khiêm, tất nhiên phải cao tay hơn Tại Hưởng ngốc nghếch nhiều rồi."Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi." Nam Tuấn pha xong đồ uống cho mọi người rồi cũng ngồi xuống góp chuyện, "Không phải chỉ mình Chí Mẫn, rào cản còn có các vị phụ huynh nữa.""Nói như thể chuẩn bị gả anh Tại Hưởng đi ấy nhỉ." Chung Quốc cười cười hút trà sữa trân châu của mình."Bớt nói nhăng nói cuội đi." Hữu Khiêm lừ mắt trong khi thằng nhóc yếu ớt phản kháng: "Anh là người ít nghiêm túc nhất đấy...""Mọi người à, cảm ơn mọi người đã ủng hộ em. Nhưng nếu cứ như thế này cũng không sao."Tại Hưởng đang nằm dài trên bàn lúc này đột nhiên ngẩng đầu dậy. Cậu dùng ánh mắt mông lung như một trò đùa nhìn từng người một."Cho dù cậu ấy mãi mãi không phát hiện ra tình cảm này của em cũng không sao. Em có thể tiếp tục ở bên cạnh âm thầm yêu thương cậu ấy, giúp đỡ cậu ấy, che chở cậu ấy. Lúc cậu ấy tìm được cô gái của đời mình rồi, em cũng có thể sẵn lòng làm phù rể cho cậu ấy. Nếu cậu ấy và người yêu cãi nhau, em sẽ giúp họ làm hòa. Nếu như họ có con, em sẽ làm cha đỡ đầu của nó..."Cốp!"Ahu... Sao anh đánh em?"Hữu Khiêm trừng mắt nhìn cậu em đang mất kiểm soát của mình. Tới những lúc quan trọng thì anh nhất định phải ra tay. Hữu Khiêm túm cổ áo Tại Hưởng xách lên, hét vào mặt cậu:"Bộ dạng ũ rũ của mày là sao đây hả? Chưa gì đã tính đến chuyện làm cha của con người ta rồi, còn ra vẻ buông xuôi cho tụi anh coi làm cái *beep* gì?! Chỉ là chưa tỏ tình thôi mà, làm như đã bị từ chối rồi không bằng ấy! Có phải muốn bị từ chối lắm hay không?! Có cần anh hỏi Chí Mẫn cho mày đáp án liền không?! Đừng có ở đó mà diễn sâu! Còn chưa biết Chí Mẫn có thích mày hay không mà! Hừ, anh thấy nó không thích mày mới là lạ đó! Cả hai đứa bây sao lại ngôn lù quá thể như vậy? Đứa thì cứ ngây ngô không biết gì, đứa nhận ra rồi thì lại đầu hàng trước cả khi ra trận. Thật ra thì vấn đề là cả hai đứa đều quá cố chấp!"Trận mưa phùn kia vừa thấm ướt mặt Tại Hưởng xong thì mọi người xung quanh cũng muốn cho Hữu Khiêm một tràng pháo tay. Không sai, nhiệm vụ của anh lớn là phải uốn nắn em nhỏ.Dù phải mắng em nhỏ là ngôn lù đi chăng nữa..."Vậy... anh nói em phải làm gì bây giờ?""Còn làm gì nữa? Theo đuổi Chí Mẫn ngay và luôn!"Hữu Khiêm vạn tuế!.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com