[ VKOOKMIN] GỌI NẮNG THEO BÓNG ANH
Tập 28
Jimin rón rén mở cửa phòng đi vào giữa đêm trong khi Taehyung đã ngủ say sau buổi tập luyện cho đợt comback tiếp theo. Anh di chuyển nhẹ nhàng ngồi lên giường của mình, ngắm nhìn người cùng phòng đang ngủ ngon trong chiếc chăn ấm đắp lên tận cổ, gương mặt điển trai của Taehyung dưới ánh đèn sân chiếu vào như một bạch mã hoàng tử đầy ánh hào quang và sự lôi cuốn. Jimin đưa tay như muốn chạm vào gương mặt ấy, nhưng rồi anh lại quyết định rút tay lại và rời khỏi phòng một lần nữa sau khi thở dài tiếc nuối, bỏ lại sau cánh cửa đóng sầm là một Taehyung vừa hé đôi mắt đầy nổi sầu bi nhìn theo bóng lưng Jimin rời đi. Anh quyết định rót cho mình một cóc nước để làm tinh thần tỉnh táo hơn thì thấy J-Hope đang ngồi một mình trên bàn ăn với một đĩa đậu phộng và một chai rượu đã uống được gần nửa. Nhìn thấy bóng người trầm ngâm nhìn ly rượu xoay xoay trên tay, Jimin hiểu ra J-Hope đang có nhiều tâm sự, dù gì cũng đã từng thích J-Hope thật lâu, anh đã luôn dõi theo nên mỗi lần J-Hope buồn Jimin điều nhận ra, ví như lần này anh cũng nhận ra J-Hope có nỗi niềm ngay trong lúc tập luyện vì một vài lỗi nhỏ đã xuất hiện trong bài nhảy lúc đấy. - Anh uống một mình sẽ buồn lắm đấy? Jimin kéo chiếc ghế ra để ngồi, tiện thể đặt một chiếc cốc rỗng lên bàn hướng về phía J-Hope đang ngẩn đầu lên nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang thất vọng. - Anh đang chờ ai à? - Không, sao em vẫn chưa ngủ? - Em không ngủ được, vì lưng có hơi đau. Cho em một ly với, biết đâu nó có thể giúp em. J-Hope rót cho Jimin một ly nhưng chẳng đợi chờ, một mình tự uống hết ly của bản thân mà không nói gì cả. - Anh biết tại sao ngày trước em thích anh không? - Hủm? - Vì anh rất đặc biệt. Đặc biệt là người giỏi giấu đi cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là người mạnh mẽ luôn tự vượt qua những khó khăn. Em vừa ngưỡng mộ, vừa quí mến dần dần thì em lúc nào cũng dõi theo anh suốt mà bản thân cũng không thể hay, mà đến lúc hay ra thì cũng không thể ngừng lại. - Chẳng phải bây giờ em đã ngừng được rồi sao? - Cũng may thật, em còn tưởng em sẽ không tự thoát khỏi được. - Um. Đúng là may mắn nhỉ!- Anh có chuyện gì sao? Em có thể lắng nghe mà. Anh biết đó, với em anh mãi mãi là người anh vô cùng đáng kính. J-Hope rót một ly rượu đầy, cả hai cụng ly rồi uống cạn. - Nếu người mình thích, thích một người khác, mình nên làm sao? Jimin khựng lại vài giây, loáng thoáng trong đầu là hình ảnh Taehyung buổi chiều bên bờ hồ hôm nọ, anh ngập ngừng- Em cũng không biết nữa anh ạ! Trái tim là thứ khó mà lí giải. Anh thở dài, còn J-Hope lại nhìn Jimin một cách khó hiểu rồi cười khẩy lắc đầu- Em biết không... Cảm giác bên cạnh một người, dõi theo người đó mà người ta chỉ nhìn theo bóng dáng của người khác là một loại tra tấn dã man. Nhưng buồn cười là người bị tra tấn dường như nghiện nó đến chết. - Anh à!- Đừng lo cho anh, anh không dễ chết thế đâu. Nhưng những đứa trẻ ngốc nghếch thì không biết chúng nó có thể vượt qua ải tử không thôi. - Anh nói gì thế? Em không hiểu. - Em phải hiểu và nên hiểu sâu vào. Không ai có thể sống mãi trong nổi dày vò quá lâu đâu. Nghĩ cho kĩ nhé! J-Hope lại nóc cạn một ly nữa với vẻ mặt thật thảm. Mà rõ ràng là Jimin định nghe J-Hope tâm sự, mà bây giờ anh lại có cảm giác như mình mới là người được nhận lời khuyên và sự chia sẻ. Xoay đầu bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Jimin nhìn mình, J-Hope nở một nụ cười vỗ về của một người anh lớn, xoa đầu Jimin rồi loạng choạng kéo ghế muốn rời đi. - Để em dìu anh về phòng- Không cần, anh ..ức...tự đi ...ức...được. - Sao có thể chứ, anh nhìn xem bản thân nhấc chân còn không nổi. Cả ngày nay lại tập luyện lao lực đến vậy mà còn uống thế này. Anh là tiểu hi vọng chứ đâu phải siêu nhân. - Em bị lây bệnh....ức ..càu nhàu của anh ....ức...Jin rồi à. Anh ...ức...nói đi được...ức.. là...ức.... sẽ đi được. Đừng lo. Cả hai cứ thế lôi lôi kéo kéo, người muốn tự rời đi, người lo lắng muốn dìu đi, loạng choạng một hồi cả hai đều không đứng vững va phải chiếc ghế kế bên té nhào, chiếc ghế va đập vào sàn nhà gây ra một tiếng động lớn. Vừa lúc Yoongi và Jungkook đang huyên thuyên về bài hát mới khi cả hai di chuyển trên từng bậc thang thì trong thấy cảnh tượng hỗn loạn đấy, cả hai hốt hoảng chạy xuống nơi hai con người nồng mùi cồn, Jungkook liền một tay đỡ lấy Jimin còn dùng ánh mắt sắt lẽm liếc xéo về phía J-Hope đanh giọng vừa đủ cả bốn nghe thấy- J-Hope à! anh lại giở trò gì nữa đây hả? - Jungkook à, em đừng nói thế, là do anh không cẩn thận nên tự té, không phải lỗi của anh ấy. - Jimin à! Anh là quá tốt bụng rồi, đừng có bênh vực cho anh ta như vậy chỉ tổ chuốc họa vô thân thôi. - Anh đã nói là.....- Thôi đủ rồi, hai đứa ngưng nháo đi. Còn hai đứa này, khuya thế này còn nhậu với nhau, bộ cả ngày nay tập luyện chưa đủ mệt sao mà còn có sức uống rượu vậy hả? - Không cần...ức..... lo, ngày mai J-Hope này...ức.... vẫn sẽ đi tập đúng giờ ....ức....và đầy đủ. J-Hope khó nhọc đứng dậy, chẳng thèm nhìn lấy ai cứ thế bước đi, nhưng chưa hoàn chỉnh hai bước chân thì đã bị tay Yoongi nắm lại. - Để anh đưa chú lên phòng. - Không cần....ức..em...ức....tự đi được. Yoongi siết cổ tay J-Hope làm anh ta có chút đau mà nhăn mặt, bất mãn đưa mắt định trừng Yoongi thì đã bị ánh mắt băng lãnh của Yoongi làm cho đông cứng. - Đừng có cãi bướng. Đã nói anh sẽ dìu về thì đứng yên đi. Còn Jungkook dọn dẹp chỗ này, xem thử Jimin có bị thương chỗ nào không rồi cũng về mà ngủ sớm cả đi. Mai chúng ta vẫn bận rộn lắm. Dứt lời, Yoongi khoác tay J-Hope qua vai mình rồi đỡ cậu ấy về phòng, riêng Jimin cứ nhìn theo miệng mấp máy phân trần lo lắng, còn Jungkook thì cứ bực mình lôi Jimin đến sofa phòng khách. Một vệch máu đỏ trên khủy tay Jimin tươm ra, trán Jungkook lập tức xuất hiện những nét nhăn nhúm chồng lên nhau- Anh xem, té đến trầy thế này mà không lo cho bản thân. - Cả hai cùng té mà, vả lại anh ấy cũng đang say. - Park Jimin, anh đúng là đồ ngốc hết chỗ nói mà. Ngồi đây đợi đi, em đi lấy hộp y tế. Jimin nhìn theo Jungkook đang luốn cuốn rời đi, sự quan tâm của Jungkook bây giờ như một sự bộc phát không kiểm soát như mọi ngày, vì cũng đã gần một tháng rồi cả hai luôn né tránh nhau, riêng Jungkook lúc nào cũng lạnh lùng cau có với anh. Jimin thấy tim mình có gì đó rộn ràng khi Jungkook mất kiểm soát như thế, một cảm giác vui khó tả len lỏi từng tế bào cơ thể anh, anh mĩm cười nhìn về hướng cầu thang lên tầng, chợt trong đầu lại hiện ra hình ảnh Taehyung buổi chiều hôm đó với những câu hỏi vẫn lập đi lập lại: " Jimin à, Jimin có yêu Taehyung không?" ." Vậy Jimin có yêu Jungkook không?". Khựng lại vì lòng ngực nhói, tình yêu là phải chọn lựa, là phải hi sinh thế sao? Jimin cười chua xót, từng câu nói của J-Hope vừa nãy như hồi chuông cảnh tỉnh anh, anh hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình, rằng chỉ có anh mới có thể giải quyết và gỡ bỏ nút thắt cho câu chuyện ngang trái này. Jungkook nhanh chóng quay lại với hộp y tế trên tay, chăm chú lấy từng miếng bông gòn tẩm sát trùng, tay cậu vớ lấy tay Jimin thì anh rụt lại, ấp úng. - À, anh tự làm được rồi. Em đưa cái này cho anh. Jimin với lấy miếng bông gòn vàng vàng trên tay Jungkook đang đứng hình vài giây trông lúc anh cũng tranh thủ nhích người ra xa một chút. Rất nhanh chóng, dường như Jungkook đã nhận ra hoàn cảnh và sự bộc phát không kiểm soát của bản thân mình, cậu đứng phắc dậy, hai tay cho vào túi quần, luốn cuốn nói mấy câu rồi một mạch chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa. - Chắc...chắc là sẽ ổn thôi, vết..vết thương này khá nhỏ. Anh tự xử lí nhé, em ngủ trước đây. - Kookie à.....Ánh mắt Jimin đầy tiếc nuối nhìn theo Jungkook bối rối rời đi nhanh chóng, vết thương được thoa sát trùng khá đau, nhưng lại không đau bằng vết thương trong tim anh. Sống mũi Jimin trở nên cay xè, mọi vật trước mắt đều bị mờ nhạt bởi làn nước bao phủ. - Xin lỗi em Kookie à! Là anh không tốt, là anh không xứng đáng với em. Hãy quên anh, hãy sống hạnh phúc hơn em nha. Anh không có quyền làm em hay Taehyung tổn thương nhiều hơn nữa. Xin lỗi em!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com