TruyenHHH.com

Vkookmin Goi Nang Theo Bong Anh

Jimin ngừng những nét vẻ nguệch ngoạc của mình trên tờ giấy, anh nằm dài xuống bàn thở dài vì cả ngày vô vị, không biết từ bao giờ Jimin đã quen với cảm giác luôn có Taehyung bên cạnh mình. Anh đang hai tay vào nhau gối chúng lên đầu, rồi vò nát mái tóc mềm mại

- Sao ngày hôm nay lại dài đến thế chứ?

Taehyung hôm nay đi casting cho bộ phim nào đấy, nghe đâu lại đi giao lưu các thứ với các vị tiền bối mà cậu ấy hâm mộ bấy lâu. Cũng phải thôi, một người đam mê diễn xuất như Taehyung thì làm sao mà có thể chỉ để ủ trong nhà được cơ chứ. Vừa nhớ nhung lại vừa tò mò vai diễn mà cậu bạn người yêu đảm nhận, Jimin rời khỏi phòng tìm chút nước để cứu vãn cổ họng khô khốc của mình. May thay trong tủ lạnh lại còn đúng một lon nước ép táo mà Jimin vô cùng ưa thích, không chần chừ anh chớp lấy uống ừng ực cho đã khát.

"Ding dong"

- Ai đấy ạ?

- Em giao hàng cho Jimin ạ! Là một chiếc camera wifi

- A đúng rồi, là tôi đây.

Jimin hào hởi mở cửa khi biết là hàng mình đặt mua. Cầm chiếc hộp trên tay, Jimin tí tửng về phòng để mở ra xem. Vừa ngồi uỵch xuống giường anh đã nhanh tay xé hộp và lần mò chỉ dẫn sử dụng. Taehyung mà thấy cái này nhở đâu lại nghĩ Jimin biến thái muốn dùng camera quay lại cảnh ái ái ân ân của hai đứa, nhưng Jimin nhà ta vẫn là một cậu trai đứng đắn nha. Số là ở nhà ba mẹ cậu dạo gần đây mất trộm nên Jimin định lắp camera trong nhà cho ba mẹ thôi, nhưng vì tính cẩn trọng nên anh đã mua thử một cái của hãng để test trước, thấy dùng ổn thì mới quyết định dùng cho ba mẹ. Xui một nổi là cứ loay hoay mãi, anh đã quả quyết là làm đúng các chỉ dẫn rồi mà vẫn không thể kết nối hình ảnh với điện thoại. Vật lộn một hồi Jimin cũng rơi vào chán nản, anh nằm vật ra giường than thở

- Sao lại khó thế nhỉ? Haiz

Đang lực bất tồng tâm, tâm trạng xuống dốc trầm trọng thì tiếng nói của Jin từ ngoài cửa đã cứu vớt tâm hồn bé bỏng đang vở nát của anh

- Jimin à, anh với cả Yoongi và Namjoon định đi ăn này, em muốn đi cùng không?

- Dạ? Đi đi, em đi với ạ.

Trong tích tắc Jimin đã nhanh chóng lấy mền trùm camera lại và lao nhanh như mũi tên bay ra khỏi phòng, hí hửng đi cùng các anh. Phần vì vui vẻ được cứu vớt sự chán nản, phần vì nghĩ tới các anh sẽ đãi mình một bữa thật ngon, Jimin trong hạnh phúc ra mặt luôn đấy.

Cả 4 về tới nhà, ngồi phịch xuống sofa sau một bữa ăn lẩu nướng thật no nê.

- Jimin à, bọn anh lên phòng trước, em khóa cửa rồi cũng ngủ đi nha.

- Dạ.

Suga ngáp dài, dung vai đi qua xoa đầu cậu em nhỏ bảo ban, trong khi Namjoon và Jin đã rời đi từ lúc nào. Jimin lười nhát vì cái bụng căng cứng của mình nên quyết định lôi điện thoại ra giải trí một tí, màn hình điện thoại vụt sáng đã hiển thị rõ 3 cuộc gọi nhỡ của Taehyung khiến Jimin hào hởi mà cũng lo lắng, chạy ngay đến chỗ cửa kiểm tra xem đã có giày của Taehyung ở nhà chưa, vừa để chốt cửa tắt đèn.

- A, cậu ấy về thật rồi.

Jimin vui mừng chạy lên phía cầu thang, vừa đến bậc thứ hai thì tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu thắc mắc

- Ai lại về trễ mà quên mang chìa khóa rồi. Lúc nãy mình đã thấy anh J-Hope rồi.

Jimin vừa tiến lại cánh cửa đang được gõ đùng đùng, vừa ngẫm nghĩ cũng suy đoán ra được kẻ đang bạo lực với cánh cửa thân yêu kia là ai. Anh lấy hơi dài, định mở cửa ra là sẽ cho cậu em một bài hát dạy dỗ nhưng sự tình lại khiến Jimin vô cùng hốt hoảng.

- Yay, Jungkook em có biết bây giờ là mấy giờ.......

Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt Jimin là một Jungkook nặng nhọc từng hơi thở, gương mặt đỏ bừng tựa một lò lửa, mồ hôi lại lả chả, cơ thể còn nồng mùi cồn đặc quánh. Cơ thể nặng nề của cậu trở nên vô lực tựa vào Jimin

- Giúp....úp em....lên...phòng...đừng.....ha.....ha....để....ai...ha...hộc....nghe...thấy

- Được, em dựa vào anh đi

Jimin đoán hẳn là Jungkook đã uống rất nhiều với cái mùi cồn nồng đậm này, nhưng một người say tại sao lại ra cái dạng khổ sở thế này lại là một mối lo lớn khiến lòng Jimin nhộn nhạo. Anh oằng mình đưa Jungkook về phòng cậu, trong lòng thật sự rất bất an lo lắng vì sắc mặt Jungkook ngày càng tệ hơn, đưa được đến cửa bỗng Jungkook thì thào một câu rồi dùng hết lực còn lại đẩy Jimin ra, đóng sầm cửa lại

- Gọi....gọi....J-Hope qu...a.....đây....giúp...e..mm

- Jungkook, gì vậy, em mở cửa ra đi, phải cho anh vào để xem em thế nào chứ. Chết tiệc, Jungkook à.

Jimin cuốn cuồn nài nỉ nhưng cửa kia đã khóa chặt, cách sau một lớp của Jungkook cũng không còn sức lực, cậu tuột hẳn người xuống đất khi tựa lưng vào cửa.

- Jimim, em xin lỗi anh.

Không thể kéo dài thêm, chỉ còn cách nghe lời Jungkook, lòng lại sợ mình bất cẩn đánh thức mọi người, Jimin nhanh chóng đến phòng J-Hope, may mắn thay đèn vẫn sáng, anh không chần chừ mà mở ngay cửa xông vào với gương mặt trắng bệch vì sợ hãi

- Anh ơi

J-Hope nhìn thấy bộ dạng của Jimin trong lòng một phen hú vía, anh liền tiến tới cầm lấy bả vai đang run rẩy của Jimin trấn an

- Chuyện gì thế? Em bình tĩnh nói nào

- Jungkook, thằng bé lạ lắm. Anh giúp nó đi

- Thằng nhóc đó ở đâu

- Phòng em ấy, nhưng em ấy không cho em vào.

- Được rồi, em bình tĩnh anh sẽ qua đó ngay và hứa là đừng kinh động đến những người khác đó.

J-Hope vớ lấy chiếc áo phông gần đấy mặt vội rồi nhanh chóng lao đi, bỏ lại Jimin vẫn đang thất thần vài giây sau đó mới choàng tỉnh chạy theo sau. Cả hai nhanh chóng đã có mặt tại cửa phòng Jungkook vẫn đang bị khóa trái.

- Là anh đây, J-Hope đây, mở cửa cho anh.

Cánh cửa mở ra nhưng chỉ có giọng Jungkook

- Chỉ....một...mình...J-Hope

Nghe giọng Jungkook phát ra yếu ớt, hơi thở nặng nhọc, J-Hope đã phần nào đoán được sự tình, anh liền quay lại ngăn không cho Jimin bước vào

- Em về phòng đi, ở đây anh lo liệu được.

Cánh cửa lại lần nữa đóng sầm trước sự ngỡ ngàn của Jimin. Anh tuyệt vọng xoay người, tựa lưng vào cửa vô lực để cho mình trượt dài xuống nền nhà lạnh lẽo.

- Jungkook à, tại sao lại không cho anh giúp em. Em thật sự là ghét anh đến mức đấy sao?

Jimin tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, hai chân co lại bao trọn bởi hai cánh tay anh, đầu tự lên đầu gối khổ sở kiềm nén tiếng thúc thích của chính mình, nhưng anh vẫn quyết định không trở về phòng mà vẫn sẽ ngồi đợi ngoài cửa đến khi J-Hope ra, để chắc rằng mình sẽ kịp thời nắm bắt thông tin về Jungkook. Phía trong phòng J-Hope chật vật đỡ Jungkook lên giường nằm.

- Thuốc giải em để ở đâu?

- Ngăn....kéo....thứ...3...

J-Hope nhanh chóng đưa thuốc đến bón cho Jungkook, điều cần làm còn lại chỉ là ngồi chờ cho thuốc ngấm phá giải dược cậu trúng mà thôi. Trong cơn mê man, những giọt nước mắt vô thức tuông trào từ khóe mắt Jungkook, miệng cậu cũng mấp máy những điều thật bi ai

- Jimin à, em xin lỗi...hức...xin lỗi anh....Em đã ...không thể bảo vệ anh...hức....em...hức....đã không thể giữ anh bên mình...hức. Jimin à, em....nhớ ...anh..hức...xin lỗi....ngàn lần xin lỗi anh...hức

Sau những lời nức nở, giọng Jungkook trở nên nhẹ đi dần và cậu từ từ chìm vào giấc ngủ, đấy là dấu hiệu đáng mừng vì khó khăn đã đi qua. Tất cả những gì vừa diễn ra đều được J-Hope chứng kiến, anh thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh bên, lắc đầu ngao ngán

- Thật ngốc nghếch. Tình yêu rốt cuộc là cái quái gì mà có thể khiến người người đau đớn đến thế?

Vừa thương cho Jungkook, anh vừa xót cho chính bản thân mình. Có ngàn vạn điều không thể giải bày không thể nguôi ngoai.

Thấy Jungkook đã lấy lại nhịp thở đều đặn trong giấc ngủ, J-Hope an tâm đắp chăn cho cậu em, rồi tắt đèn rời khỏi phòng. Nhẹ nhàng nhất có thể, J-Hope kéo nắm cửa thuần thục đóng lại không một âm thanh. Vừa vươn vai xoay người thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp một thân ảnh cuộn tròn trong góc tường, anh phải tiến đến gần mới nhận ra đấy là ai

- Jimin hả? Em ngủ đây từ nãy giờ ư?

Nghe gọi tên, Jimin bừng tỉnh giấc, nhận ra người trước mặt là J-Hope thì đã vội vội vàng vàng đứng dậy hớt hải

- Anh ơi, Jungkook em ấy sao rồi ạ?

- Thằng nhỏ ổn cả rồi, nó đang ngủ rồi đấy. Mà này, sao em không về ngủ đi. Anh đã bảo đừng lo mà.

- Em....em không về được, em....em thật sự rất lo. Em...có thể vào nhìn qua ...

- Không được. Khó khăn lắm nhóc mới ngủ được, em đừng làm nó giật mình sẽ không tốt đâu. Có gì về ngủ đi rồi sáng hẳn hỏi thăm nhau. Chúng ta cùng một nhà mà, em cần gì vội?

- Nhưng mà.....

- Không nhưng nhị gì hết, nghe lời anh đi. Em bướng thì sẽ ảnh hưởng không chỉ mỗi Jungkook đâu.

Cuối cùng lại đúng là không thể cãi lời J-Hope, Jimin đành chịu trận chấp nhận mệnh lệnh từ người anh. Nhưng dễ dầu gì J-Hope lại tin tưởng nếu không tận mắt thấy Jimin rời đi

- Em đi trước anh đi, xong anh sẽ theo sau.

- Ơ....hum...dạ vâng..Anh ngủ ngon.

J-Hope từ sau nhìn theo dáng vẻ thất vọng của Jimin đang rời đi, anh lại một phen ôm đầu khổ não lòng rối như tơ vò.

- Jimin à, anh nên đối với em thế nào mới là đúng đây?



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com