TruyenHHH.com

Vkook Ver - Thiên Chương

𝟶𝟹. Lấy số đo

van_nh06


3. Lấy số đo

Kim Thái Hanh không đáp lại lời của má mà làm lơ Quốc, không nhìn nữa. Nó đẹp lắm, là người đẹp nhất mà cậu từng được thấy, nhưng mà cậu không muốn đánh mất hình tượng của mình nên vì thế mà cứ làm lơ nó.

Điền Chính Quốc thầm nghĩ, có phải là cậu ấy không thích nó hay không, cậu làm lơ câu chào của nó, lại còn không muốn nhìn nó. Có phải là nó rất xấu xí không, xấu đến mức cậu không nhìn nổi mặt nó. Nghĩ lại mới thấy thì cậu Hanh là người đầu tiên không khen nó đẹp, có lẽ là nó xấu thật nên cậu mới không khen.

- Dù gì cũng là người giúp việc ở cái tiệm may lớn nhất nhì Sài Thành mà lại ăn mặc quê mùa, trông chẳng ra cái gì cả!

Bỗng dưng Thái Hanh lại thốt ra một câu làm nó khựng lại, nó buồn bã mà nhìn xuống bộ đồ nó đang mặc. Áo trắng quần đen đơn giản, nó làm gì có tiền mà mua mấy cái bộ đồ đắt tiền, có kiểu dáng tân thời như bây giờ để mặc chứ?

Nó có quần áo lịch sự thế này để mặc là may lắm rồi, ấy thế mà lại bị cậu ta lạnh lùng chê bai một cách thậm tệ, Quốc nó thấy buồn tủi lắm. Nhưng mà nó không nói, nó chỉ im lặng rồi ngượng ngùng mà lui về phía sau lưng anh Trọng thôi.

- Kìa Hanh, sao con lại nói như thế với em chứ? Quốc à, con đừng để ý lời cậu nói nha, cậu không có ý gì đâu!

Bà Kim nở nụ cười an ủi nó. Quốc nó cũng gượng cười để đáp lại bà rồi lại lắc đầu bảo nó không sao đâu.

- V-Vậy bây giờ chúng ta chọn vải trước rồi lấy số đo cho cậu nhé?

- Ừ, cứ quyết định thế đi.

- Trâm, em đi giới thiệu các loại vải may âu phục mới về cho cậu và bà lớn đi!

- Dạ bà chủ.

Nhỏ Trâm nhanh nhảu dẫn bà và Thái Hanh đến chỗ trưng bày vải may âu phục của tiệm. Số vải đó nhìn sơ qua là cũng biết được chúng nó đắt tiền và chất liệu tốt đến cỡ nào rồi.

- Ở đây có rất nhiều loại vải cùng với nhiều mẫu mã khác nhau, tất cả đều vừa mới được nhập về từ nước ngoài. Bà lớn và cậu xem rồi chọn màu mà cậu ưng đi ạ!

- Hanh, con muốn mặc màu nào? Nâu hay trắng?

Nhận thấy Thái Hanh không trả lời câu hỏi của mình thì bà mới quay sang nhìn cậu con trai. Cậu đang quay đầu ra sau để nhìn ai đó, lần theo ánh mắt cậu lại là Chính Quốc đang mặc một bộ váy sành điệu mới được nhập về vào con ma nơ canh.

Bà Kim lấy làm lạ, Thái Hanh khi nãy còn tỏ ra không thích nó vậy mà tại sao bây giờ lại chăm chú nhìn Điền Chính Quốc đến vậy.

- Lấy cho bà màu nâu sẫm nhé!

- À... dạ bà lớn.

- Vậy bây giờ chúng ta qua lấy số đo cho cậu nhé bà?

- Được!

Hai người họ cùng nhau bước đến khu vực lấy số đo, bà chủ tiệm thấy nhỏ Trâm đang loay hoay cầm cái thước dây thì cất tiếng hỏi.

- Trâm, sao hôm nay em lại lấy số đo? Không phải bình thường công việc đó là của em Quốc hay sao?

- Dạ thưa bà, hôm nay em Quốc bảo sẽ để con làm việc này nên con sẽ lấy số đo cho cậu Hanh ạ!

Điền Chính Quốc nghe bọn họ nhắc đến mình thì cũng quay lại gật đầu liên tục với bà chủ tỏ ý những điều chị Trâm vừa nói là hoàn toàn đúng.

- Không được, tôi không muốn con gái chạm vào người mình. Kêu Quốc gì đó đến đây đo cho tôi!

Thái Hanh tránh né bàn tay của nhỏ Trâm khi nó sắp chạm vào người cậu, Quốc nó có chút ngơ ngác mà nhìn chị Trâm. Lấy số đo thì ai lấy mà chả được, sao cậu ấy lại nói không muốn con gái chạm vào người mình, khó hiểu thật đấy.

- Vậy Quốc à, em đến đo cho cậu đi ha.

Bà chủ cười xòa mà nói.

- Anh Trọng đo giúp con được không ạ? Con đang thay đồ mới cho con ma nơ canh này rồi thưa bà.

- Nhưng thằng Trọng nó đâu có rành việc này bằng em, dẫu sao thì em cũng đã làm việc này quen rồi mà. - Bà Hương lại giải thích.

Chính Quốc nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhưng mà nó vẫn ngại với việc tiếp xúc gần với cậu Hanh vì có lẽ cậu không thích nó.

- Quốc cứ lấy số đo cho cậu đi, anh sẽ thay đồ cho ma nơ canh cho!

Thằng Trọng cảm thấy có chút căng thẳng khi cậu Hanh cứ nhìn nó như thể nếu nó tiến lại gần cậu thì cậu ấy sẽ lao vào mà cắn xé nó ra thành từng mảnh cho mà xem.

- Quốc đo cho cậu giúp bà nghen em!

Nhìn thấy bà Kim thành khẩn như vậy nó cũng đâu thể làm ngơ với người đã từng giúp nó như thế được chứ. Thôi thì đành né tránh ánh mắt rồi đo cho nhanh là được ấy mà.

Nhỏ Trâm phụng phịu mà đưa cái thước dây lại cho Quốc, nó biết chị tiếc cái cơ hội trời ban này dữ lắm. Trâm nó thích cậu Hanh đến vậy mà lại chẳng thể đến gần cậu dù chỉ là nửa bước.

Chính Quốc tiến gần lại cậu rồi dùng cây thước dây vòng qua cổ cậu. Ở khoảng cách này thật sự hai người rất gần nhau, Quốc nó vô tình liếc mắt lên thì trông thấy ánh mắt của Thái Hanh đang dán chặt vào nó. Nó còn thấy cậu khẽ nhếch mép cười nữa kìa.

- Cổ ba mươi bốn.

Rồi nó lại xê dịch xuống một chút là phần ngực, bây giờ nó cảm thấy rất căng thẳng, nó tự nhận định đây chắc chắn là lần lấy số đo tệ nhất đời nó.

- Ngực một trăm mười hai.

Rồi lại thấp xuống một chút là phần eo.

- Eo bảy mươi lăm.

Chính Quốc cẩn thận lấy số đo từng bộ phận trên người cậu nhưng vì mãi làm mà nó đã không để ý rằng cậu Hanh vẫn luôn dõi theo từng hành động dù là nhỏ nhất của nó.

Cậu nhìn cái cách nó lúng túng khi phải "bất đắc dĩ" chạm vào người mình làm cậu thấy có chút thích thú. Thái Hanh vẫn đứng yên để nó hoàn thành công việc của mình rồi lại bất giác bật cười tủm tỉm vì dáng vẻ ngốc nghếch của nó.

Nó thật dễ thương.

- Dạ xong rồi ạ!

Quốc thở phào nhẹ nhõm sau khi đã hoàn thành công việc lấy số đo cho cậu. Cho dù có chết thì nó cũng không muốn lấy số đo cho cậu Hanh một lần nào nữa, cậu cứ nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Chắc là cậu ghét nó lắm, lần sau nếu có gặp lại cậu thì Quốc nó sẽ nhanh chóng chạy trốn đi chỗ khác để trốn mới được.

- Cảm ơn em nhé Quốc!

Bà Kim cười hiền hậu rồi cầm tay nó xoa xoa, bà nói tiếp:

- Em giỏi quá, chỉ mới làm việc ở đây một thời gian ngắn thôi mà đã thành thạo như vậy rồi. Bà mừng cho em quá, đúng là bà không nhìn nhầm người mà!

- Dạ con cảm ơn bà lớn đã quá khen!

Nó cúi đầu cười ngại rồi lại vô tình đảo mắt qua Thái Hanh thì thấy cậu vẫn nhìn nó miết. Quốc nó tự hỏi không biết có phải trên mặt nó dính thứ gì hay không mà nãy giờ cậu cứ nhìn nó mãi.

- Vậy việc may âu phục cho cậu trông cậy vào mọi người nhé, bà với cậu về. Khi nào may xong thì gọi tôi để tôi nói Thái Hanh đến thử nhé Hương!

- Được được, chúng tôi sẽ may thật đẹp cho cậu ấy, Đào cứ yên tâm!

- Vậy chào tạm biệt mọi người, chúng tôi về trước!

Bà và cậu cúi đầu chào mọi người trong tiệm rồi ra về. Còn thằng Minh? Nãy giờ nó cũng đứng một góc nào đó trong tiệm đấy, mà làm như nó để ý nhỏ Trâm đó chèn ơi.

Thằng Minh nó mới được đến tiệm may Viễn Đông cùng bà lần thứ ba thôi. Lần thứ nhất là để bà nói chuyện về em Quốc, lần thứ hai là dẫn em Quốc đến để làm việc, hôm nay là lần thứ ba nó đến đây. Hai lần trước nó đến thì phải đứng bên ngoài nên không thấy nhỏ Trâm. Hôm nay vì sợ nó chán nên bà với cậu bảo nó vào trong luôn chứ đứng ngoài nắng nôi.

Nó vào trong thì nhìn thấy nhỏ Trâm, con nhỏ nhanh nhảu lanh lẹ. Nhìn mặt cũng rất ưa nhìn, thằng Minh muốn làm quen lắm, nhưng mà nó không biết tên nhỏ. Nó muốn chạy tới hỏi tên thì lại bị cậu gọi, đành phải ngậm ngùi mà đi về, thôi thì để lần sau vậy.

Thái Hanh và bà Kim lên xe ngồi phía sau, còn thằng Minh thì lái xe.

- Má này, khi nãy con thấy má nói chuyện với Quốc gì đó trông có vẻ thân thiết lắm. Má với thằng nhóc đó có quen nhau sao?

- Em tên là Điền Xá. Con đó, tự dưng lại thô lỗ với em!

Hanh không muốn trả lời câu nói hờn dỗi đó của má mình, thứ cậu muốn biết là lí do vì sao má và Điền Chính Quốc tại sao lại quen biết nhau.

- Má trả lời câu hỏi của con đi, sao má và thằng nhóc đó lại quen biết nhau?

- Rồi rồi, để má nói. Thật ra, lần đó má đang đi chợ thì bị cướp giật mất cái túi xách, má hô lên cho mọi người đến giúp và Quốc đã giúp má lấy lại được cái túi. Vì giúp má mà em làm dập hết cả giỏ hoa hồng đem bán, má thấy thương nên mua lại hết số hoa bị dập đó cho em...

- Khi trông thấy gương mặt lấm lem của em thì má lại càng thương, má dùng khăn lau mặt cho em thì lại thấy em rất đẹp, nên má càng có cảm tình. Sau đó má biết được hoàn cảnh của em nên mới giúp em vào làm trong hiệu may, cho em có chỗ ăn chỗ ngủ và việc làm ổn định.

Bà Kim sau khi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện thì lại vô thức bật cười, có vẻ là bà mến nó lắm.

- Sao má không kể chuyện này cho cha với con nghe?

- Kể làm chi, dù gì má cũng đâu có bị thương hay gì đâu.

- Má à, sau này có bất cứ chuyện gì cũng phải kể với cha và con, má không được giấu diếm như vậy nữa!

- Được rồi, cái thằng này. Nhưng mà, tại sao khi nãy con cứ nhìn em chằm chằm vậy hả?

END CHAP 3.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com