TruyenHHH.com

Vkook Ver Lieu Trai Dong Nhan Chung Quoc

      Cậu nhanh chóng đem chủ tử nửa mê nửa tỉnh chà lau sạch sẽ, lại ra bên ngoài rửa mặt, lúc này mới bưng một hộp táo đỏ khô đi vào. Đặt táo đỏ khô ở giữa hai chân, cậu vừa nhét từng hạt từng hạt vào trong miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đôi môi chủ tử bởi vì uống rượu mà có vẻ phá lệ hồng nhuận.

Không cẩn thận ăn phải một quả táo đỏ thối rữa, cậu vội vàng đem thịt quả đầy đắng chát nhổ ra, mang giày đi đến nhĩ phòng cách vách tìm nước trà súc miệng. Nước trà đắng, mấy bát lớn đi xuống, miệng càng thêm không có mùi vị, cậu không khỏi nhớ tới long tân vừa ngọt vừa thơm của chủ tử, nhất thời nuốt một ngụm nước miếng thật lớn.

“Mình chỉ chấm một chút, coi như ăn bánh chẻo chấm tương thôi. Còn nữa, long tân là thứ tốt, ăn nhiều hơn nữa cũng chê ít, còn có thể bảo mệnh.” Cậu trở lại trong phòng, vừa tự mình an ủi vừa lấy ra một quả táo đỏ khô vừa lớn vừa căng đầy, nhét vào giữa kẽ răng chủ tử một chút, sau đó ném vào trong miệng mình.

Không biết có phải là do nhân tố tâm lý hay không, táo khô nhiễm long khí thật sự ăn ngon hơn lúc trước, nhưng lại đại bổ, đối chính mình trăm lợi mà không một hại. Chung Quốc muốn ngừng mà không được, chọn một quả nhét một quả, nhét một quả nuốt một quả, nháo đến mức khiến Kim Tại Hưởng đang ngủ như chết phải tỉnh lại.

Chung Quốc lòng tham, ăn ăn liền quên dáng vẻ, dứt khoát đặt chủ tử ở dưới thân, cạy mở kẽ răng hắn chụt chụt hút ra bên ngoài, bởi vì hút nhiều lần rồi, đem đầu lưỡi và môi dưới người ta đều ngậm vào miệng liếm không ngừng, lại không chút nào phát hiện mắt đối phương đã mở ra.

Dù Kim Tại Hưởng là một người chết, lúc này cũng không thể không tỉnh lại, huống chi hắn đang lúc cảm xúc kích động, không kịp nghĩ nhiều liền ôm lấy thiếu niên, đảo khách thành chủ…

+++++

Cảm giác một bàn tay lớn lửa nóng bò vào trong vạt áo, vuốt ve lôi kéo trên hồng anh mẫn cảm của mình, Chung Quốc híp mắt, phát ra tiếng than nhẹ mỏng manh như con mèo nhỏ, cũng không để ý tìm tòi nghiên cứu vấn đề chủ tử tỉnh lại từ lúc nào. Người ở mạt thế qua hôm nay không có ngày mai, có thể tận tình nhất thời thì tuyệt đối không chờ đến ngày mai. Vì vậy, phần lớn bọn họ đều là động vật cảm quan, vĩnh viễn theo đuổi khoái hoạt cùng kích thích.

Chung Quốc tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, tự động vặn vẹo thân thể chui vào trong ngực thanh niên, hai tay ôm má đối phương, liều mạng hút duyệt liếm cắn, hận không thể đem nước bọt trong miệng hắn đều hút khô. Ngoại trừ hành động như vậy, cậu cũng không biết nên làm thế nào thư giải luồng sóng nhiệt đang mãnh liệt vọt xuống bụng dưới.

Kim Tại Hưởng vốn đã có chút mê man, bị phương thức hôn môi nguyên thủy mà lại chất phác của thiếu niên tấn công, càng thêm đầu váng não trướng, mắt hoa hồn mê. Cảm giác được ngọc hành đứng thẳng của thiếu niên đã đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng, từ trên xuống dưới mà cọ động, màu mắt hắn trong nháy mắt liền trầm xuống. Hắn hung hăng kéo quần lót thiếu niên, bàn tay to bao trùm trên mông thịt trắng nõn thật mềm của cậu, lúc thì dùng sức, lúc lại thả lỏng, vuốt ve thành các loại hình dạng, cũng đồng thời đưa dương vật sung huyết sưng tấy của mình qua.

Thật lớn cùng tinh xảo kề sát cùng một chỗ, một cái gân xanh bạo đột, một cái bóng loáng non mịn, ma sát ra cảm giác càng khác biệt.

Chung Quốc kinh hô một tiếng, sau đó chảy ra hai dòng nước mắt. Trước hôm nay, cậu tuyệt đối không ngờ, cảm nhận được vui thích cực độ mà mình lại có xúc động rơi lệ, còn rất có tư thế một phát không thể vãn hồi lại. Rất kích thích, quả nhiên giống như trong sách viết, tựa như điện giật.

Cậu vừa ra sức hút long tân, vừa tò mò mà lấy tay, đi xoa bộ phận kề sát nhau của hai người, đụng đến hai cái túi mềm mại, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Kim Tại Hưởng gầm nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa tiết ở trên người thiếu niên. Hai mắt hắn sung huyết, vẻ mặt hung ác, một phen ném tay thiếu niên đi, miễn cho cậu lại động lung tung, lập tức dọc theo cần cổ thon dài trắng nõn của cậu, một đường hôn đến bắp đùi, nhưng so với nói là hôn, thì không bằng nói là gặm cắn, ở trên da thịt trơn mềm của thiếu niên hạ xuống từng vết tích rướm máu, lại quay đầu tinh tế liếm liếm, giống như đang nhấm nháp mỹ vị vô thượng.

Chung Quốc vừa đau đớn vừa sảng khoái, càng phát ra tiếng khóc hức hức hức, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy ánh lệ, mũi cùng khóe mắt ửng đỏ một mảnh, nhìn qua vô cùng đáng thương, nhưng cũng vạn phần mê người.

“Chung Quốc, ta muốn ăn ngươi luôn.” Kim Tại Hưởng không rõ tại sao mình lại sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy, muốn nuốt thiếu niên vào bụng. Nhưng hắn không muốn nghĩ sâu hơn, lại càng không rảnh nghĩ sâu hơn, hắn chính là thuận theo bản năng mở hai chân thiếu niên ra, chen vào mật huyệt chật hẹp như lửa nóng kia.

Chung Quốc theo phản xạ mà run rẩy, dùng giọng mũi dày đặc hô, “Đau!”

Nhưng mà cậu cũng không biết, đôi mắt rưng rưng cùng giọng nói ngây thơ khàn khàn của mình đến tột cùng ẩn chứa ma lực lớn bao nhiêu. Kim Tại Hưởng đã không thể nhẫn nại, hắn dùng đầu ngón tay qua loa trừu sáp vài cái liền thay bằng dương vật thật lớn của mình, từng chút từng chút một chìm vào.

Chung Quốc đau đến liên tục hút khí, vừa khóc vừa di chuyển về phía trước. Cậu không cần long tinh nữa, dù là bùa bảo mệnh cả đời cũng không muốn! Rất đau, cảm giác thân thể sắp bị chém thành hai nửa!

Trong mật huyệt vừa co rút từng trận giáp công, vừa tầng tầng ma sát quấy đảo, khiến Kim Tại Hưởng suýt phun trào lần nữa. Hơi thở hắn thô gấp nắm chặt vòng eo thiếu niên, hung hăng kéo cậu về phía mình, khàn giọng mệnh lệnh, “Chung Quốc, thả lỏng, đừng cắn chặt quá.”

Chung Quốc chỗ nào chịu nghe, càng giãy dụa lợi hại, nhưng chẳng những không thoát khỏi vật cứng nóng như bàn ủi kia, ngược lại còn nuốt nó vào. Một tiếng ”phốc” trầm vang lên, long căn đã vào hết, máu đỏ tươi theo bộ phận giao hợp của hai người chậm rãi chảy ra.

Chung Quốc lại khóc, nức nở vô cùng thê thảm, nhưng dáng vẻ đáng thương này ngược lại khiến Kim Tại Hưởng càng thêm hưng phấn. Toàn thân hắn đều đang bốc hỏa, bắt lấy cằm Hữu Xu, dùng đầu lưỡi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, hàm hồ an ủi, “Không khóc không khóc, chỉ đau lần này, rất nhanh liền tốt rồi.”

“Thật vậy chăng?” Đau cũng đau rồi, máu cũng chảy rồi, Chung Quốc cảm thấy trăm triệu lần không thể chịu thiệt, vội vàng hút hút đem long tân nuốt vào bụng, lại thả lỏng thân thể, thử tiếp nhận mưa rền gió dữ theo đó mà đến.

Tầng tầng mị thịt buông lỏng, Kim Tại Hưởng bắt đầu chậm rãi trừu sáp. Hắn dùng đầy đủ kiên nhẫn, một bên yêu thương hôn sạch nước mắt của thiếu niên, một bên tìm được phía trước của cậu, nắm chặt ngọc hành khéo léo tinh xảo cao thấp di chuyển. Vật mềm đi lại đứng thẳng lên lần nữa, từng đợt từng đợt khoái cảm nhè nhẹ chồng chất dưới đáy lòng, Chung Quốc dần dần vui thích, vặn vẹo vòng eo bắt đầu nghênh hợp với luật động của người phía sau.

Da đầu Kim Tại Hưởng run lên, một luồng điện lưu từ xương cụt nhanh chóng nhảy lên. Hắn chưa bao giờ biết, cùng người khác hợp hai thành một, tuy hai mà một, lại là tư vị tiêu hồn thực cốt bậc này. Hắn không tự chủ được mà động tác nhanh hơn, từ ra nông vào nông biến thành đại khai đại hợp cả cây đều vào, xương hông va chạm trên mông thịt tuyết trắng của thiếu niên, phát ra tiếng “bạch bạch” thanh thúy.

Chung Quốc cũng hoàn toàn quên đau đớn, đắm chìm trong vui thích xa lạ mà lại cuồng bạo này. Khóe mắt cậu không ngừng chảy ra nước mắt, má lúm đồng tiền lại như ẩn như hiện, nhìn qua có loại mỹ cảm kỳ dị. Kim Tại Hưởng cực kỳ yêu dáng vẻ cậu giờ phút này, từ đầu đến cuối luôn nắm lấy cằm cậu, đem khuôn mặt lê hoa đái vũ của cậu hướng về phía mình.

“Còn đau không?” Hởi thở hắn nóng rực.

Bên gáy Chung Quốc bị nóng một chút, mật huyệt nhịn không được rụt lại.

“Đáng chết!” Bất ngờ không kịp đề phòng, Kim Tại Hưởng cứ như vậy bị kẹp bắn. Hắn run rẩy phun trào, liên tục văng lên hơn mười luồng nùng tinh mới ôm lấy thiếu niên, đặt ở trên người mình, vị trí giao hợp lại luyến tiếc lui ra.

Hắn là lần đầu, mới vừa tiết không lâu lại chậm rãi đứng thẳng, nhưng say rượu qua đi đầu không khỏi co rút đau đớn, chỉ phải nằm nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chung Quốc cũng là lần đầu, vả lại chưa được thư giải, là thời điểm khó chịu nhất, cảm giác mật huyệt lần thứ hai bị lấp đầy, vội vàng đưa lưng về phía chủ tử ngồi xuống, vô sự tự thông cao thấp lên xuống, hai tay còn tinh tế thưởng thức ngọc hành và túi túi của chính mình, yêu kiều không kìm lòng nổi. Bộ dạng cấp bách, dâm mỹ, rồi lại hồn nhiên nóng bỏng của cậu khiến Kim Tại Hưởng thần hồn điên đảo, chỉ phải nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cậu, theo luật động cao thấp của cậu mà nâng lên, tiện cho cậu đạt được khoái hoạt lớn nhất.

Sau nửa canh giờ, vẫn là tư thế này, rốt cuộc hai người song song đạt tới cao trào, sau đó gắt gao ôm nhau đồng thời mê man.

+++++

Hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy thiếu niên trong khuỷu tay, lại nhìn thấy táo đỏ rơi đầy dưới giường, Kim Tại Hưởng hơn nửa ngày không hoàn hồn được. Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, hắn mới lập tức che lỗ tai thiếu niên, thấp giọng nói, “Chờ một lát.”

Thật cẩn thận rút cánh tay ra, lại xốc chăn lên nhìn nhìn tình huống thân thể thiếu niên, trong lòng Kim Tại Hưởng gợn sóng thật mạnh, khó có thể bình phục. Hắn muốn hung hăng đánh mình một quyền, lại sợ hãi kinh động thiếu niên đang ngủ say, trước hết chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo tử tế, đi mở cửa cho A Đại.

“Suỵt, Chung Quốc còn đang ngủ, đến thư phòng nói.” Hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, ngăn cản A Đại đang muốn mở miệng nói.

Cách thật xa, A Đại bẩm báo, “Chủ tử, Vệ Quốc Công cùng vài vị lão Vương gia đều muốn gặp ngài, ngài xem có cần mau chóng an bài hay không?” Đây là muốn làm chuẩn bị cho cuộc tranh vị cuối cùng, dù sao thì vẫn còn hai hoàng tử còn sống. Lục hoàng tử tuy rằng u mê vô năng giống như phụ hoàng hắn, nhưng thắng ở chỗ tính cách yếu đuối dễ khống chế, hiện đã bị thái hậu nắm trong lòng bàn tay. Vì ích lợi của mẫu gia, để nắm giữ triều chính lâu dài, thái hậu liên hợp rất nhiều đại thần, muốn đẩy hắn ta thượng vị.

Kim Tại Hưởng tự nhiên cũng có bố trí, nhưng rút dây động rừng. Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn về phương hướng tẩm cư, biểu tình vừa lưu luyến không buông lại tự trách đau khổ. Hắn có thể nào đem Chung Quốc trở thành luyến đồng mà đối đãi, hắn có thể nào khiến cậu cả người đều là máu nằm ở dưới thân mình.

Nếu như cậu tỉnh lại, sẽ đối đãi với mình như thế nào? Một tiểu nhân rượu say thất đức càn rỡ?

Kim Tại Hưởng lắc đầu, lại có chút không dám đối mặt. Hắn thở sâu, dặn dò, “Lập tức an bài bọn họ tới gặp bổn vương. Còn nữa, mời một thái y giúp Chung Quốc nhìn xem, miệng chặt chút. Sau khi xem xong đuổi Chung Quốc về trạch viện của cậu ấy đi, chuyện chưa bình ổn thì đừng để cậu ấy liên lụy vào.”

Mời thái y cái gì? Chẳng lẽ chủ tử biết chuyện Chung Quốc lấy máu sao? A Đại không dám hỏi nhiều, vội vàng lĩnh mệnh mà đi, cho đến khi trở lại trong phòng mới hiểu vì sao miệng phải chặt. Thương thế kia thoạt nhìn chính là do cái kia tạo thành!

A Đại cùng thái y cảm thấy cực kỳ xấu hổ, Chung Quốc lại thoải mái để cho bọn họ nhìn. Trong mạt thế, nơi nơi đều là dân chúng tầng chót không kịp ăn Kim m, mặc không nổi quần áo, lòng xấu hổ của mọi người đã sớm bị tai nạn mài mòn sạch sẽ, cậu tự nhiên cũng như thế. Nếu thật sự bởi vì lộ một miếng thịt mà hô to gọi nhỏ, vậy chờ cho tang thi ăn đi.

Lòng xấu hổ không có, cảm giác áy náy lại tăng tăng lên, cậu bôi xong thuốc, mặc quần áo tử tế, lúc này mới nhớ tới: tối hôm qua dường như, mình đã cứng rắn lấy đi long tinh của chủ tử rồi? Lúc này là long tinh thật, một chữ cũng không kém! Mặc dù là một chuyện tốt, nhưng chủ tử uống rượu, không phải là cam tâm tình nguyện.

Nhớ tới cử chỉ không biết xấu hổ của mình, Chung Quốc không khỏi nhe răng. Nhưng má lúm đồng tiền của cậu luôn thích tác quái, chỉ cần môi hơi hơi cong lên liền lộ ra, nhìn qua không giống như rối rắm, ngược lại giống như ngọt ngào cùng đắc ý.

A Đại càng nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, đứa nhỏ này quả thật là một nhân vật nguy hiểm, chẳng những mơ ước chủ tử, còn thay đổi hành động! Phải dựa theo phân phó của chủ tử nhanh chóng tiễn bước cậu đi!

Nghĩ như vậy, A Đại nhanh chóng chuẩn bị tốt xe ngựa muốn đưa thiếu niên rời đi, mà Chung Quốc cũng sâu sắc chột dạ, vội vàng tỏ vẻ đồng ý. Long tinh đến tay, bùa bảo mệnh xem như ổn thỏa, về sau không cần thời thời khắc khắc đều dán lấy chủ tử không tha nữa.

Dọn vào nhà mới nghỉ ngơi vài ngày, chờ thân thể triệt để phục hồi như cũ, Chung Quốc mới đón Tống thị tránh ở Tuyền Châu trở về. Bởi vì trong tay có lệnh bài của Kinh Châu vương, các nàng một đường thông suốt, được dùng lễ đối đãi. Hiện giờ chỉ còn lại hai hoàng tử một là tam vương, hai là lục vương, vả lại mỗi người đều có năm phần tỷ lệ đăng Kim , thủ vệ trong kinh tự nhiên là không dám đắc tội ai.

Hạ nhân thì nghĩ như thế, còn huân quý trong triều lại âm thầm triển khai một ván cờ. Thái hậu vốn tưởng rằng tam vương gia căn Kim  không sâu, nào ngờ tám đại quốc công phủ lại có bảy phủ nguyện ủng lập hắn làm chủ, vài vị lão hoàng thúc cũng đều sôi nổi làm chỗ dựa cho hắn, thời gian mấy ngày liền lung lạc một số lớn triều thần.

Thái hậu lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết chỉ bằng lực lượng của Tiếu Quốc Công phủ không cách nào chống lại được, càng nghĩ, chỉ có thể đánh chủ ý lên hai chữ “chính thống”. Cái gì gọi là chính thống? Tại hoàng gia, trưởng tử của nguyên hậu không gọi là chính thống, Thái tử cũng không coi là chính thống được, chỉ có khi Hoàng đế băng hà, cái tên được nhắc tới rõ ràng trên chiếu thư kế vị mới gọi là chính thống chân chính.

Mắt thấy Hoàng đế càng ngày càng suy yếu, Thái hậu nhanh chóng cầm một tờ chiếu thư trống đi tìm nhi tử.

Tất cả những việc đuối lý đời này Hoàng đế làm, đều có quan hệ với mẫu tử nguyên hậu, tội nghiệt phải chịu cũng đã nhất nhất ứng nghiệm trên người bọn họ, thử nghĩ hắn làm sao có thể nguyện ý để tam vương gia đi lên ngôi vị Hoàng đế? Nghe xong lời của thái hậu, hắn lệnh thái y cho mình một chén dược mạnh, đợi sau khi dược hiệu phát huy liền ngồi xuống, đề bút viết.

Mới vừa viết một hàng chữ, Kim Tại Hưởng liền dẫn một đám đại thần chậm rãi đi vào, trên mặt mang theo biểu tình không thể nắm bắt.

Hết chương 38

[1] Kiệu giường: nguyên văn là “giá tử giường”, là cái giường ở cổ đại, nhưng trong tình huống này cái giường dùng để khiêng người đi nên ta để là kiệu giường cho dễ hiểu. Là cái này đây:

                        *** 38 ***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com