TruyenHHH.com

Vkook V Trans Blank Space

Hôm nay là thứ Sáu và bây giờ là giờ nghỉ của chúng tôi. Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy sau khi bước vào căng tin là Jungkook, người đang thu lu một mình một góc. Tôi bất giác thở dài sau khi thấy em ấy. Ẻm không hề nhắn tin chào buổi sáng cho tui. Ẻm thậm chí còn không nhắn cho tui tối qua cơ!!

"Hyung, cứ ăn trước đi, em cần nói chuyện với một người cái đã." Tôi nói, vỗ vào vai Namjoon.

Hyung nhìn tôi tỏ ra đã hiểu rồi gật đầu. Tôi bước đến gần chỗ Jungkook đang ngồi, phát hiện ra cậu ấy đang đọc sách, tai gắn tai nghe, dường như đang chìm vào thế giới của riêng mình.


Không có đồ ăn trước mặt, bé không định ăn sao?


Tôi kéo ghế ngồi vào chỗ đối diện và cuối cùng cũng dành được chút sự chú ý từ Jungkook. Tuy nhiên cậu bé chỉ đơn giản liếc mắt một cái, thở dài một hơi, rồi lại mặc kệ tôi, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.

Thực sự ấy, chuyện quái gì đã xảy ra khiến bé con cư xử như vậy thế?! Từ hôm qua tới giờ, tui gọi điện cho Jungkook tận hai lần, nhắn tin cho ẻm hẳn ba lần, nhưng chẳng lần nào ẻm chịu trả lời tui.


Ồ, tuyệt quá đi mất ấy nhỉ.


Tôi giật một bên tai nghe của Jungkook ra, nhận lại là một ánh nhìn tóe lửa. Trước khi cậu kịp há miệng, tôi đã bắt đầu bộc phát.

"Chuyện quái gì vậy Jeon Jungkook?! Lạy Chúa trên cao, em bơ đẹp anh từ hôm qua đến giờ rồi!"

Thế mà ông thần họ Jeon kia vẫn tiếp tục coi Kim Taehyung này như không khí và đeo cái tai nghe khỉ gió kia vào! Đủ lắm rồi! Chưa một ai dám đối xử như thế với ông đây đâu! Tôi đứng dậy bước đến bên cạnh Jungkook, kéo tay bắt em ấy phải đứng dậy, khiến một bên tai nghe của em rơi ra.

"Quái gì vậy Kim Taehyung?!" Cậu bé gần như là hét lên với tôi khiến cho đám học sinh đứng gần và cả các ông anh của tôi quay sang nhìn với những cặp mắt hiếu kì.

Tôi nghiến răng, "Làm trò thế là đủ rồi đấy. Em đi theo tôi, ngay lập tức."


Tôi cầm lấy quyển sách và điện thoại của Jungkook, tay còn lại nắm lấy cổ tay cậu ấy kéo ra khỏi căng tin.

"Taehyung! Thả tôi ra đi!" Jungkook dùng dằng cố thoát khỏi tay tôi nhưng hành động đấy chỉ làm cho lực nắm tay của tôi chặt hơn và khiến cậu kêu lên trong đau đớn.

Cuối cùng cũng về đến phòng học, và đương nhiên vì là giờ nghỉ nên không có ai ở đó cả.

"Cầm lấy đồ em đi." Tôi gằn giọng, vẫn giữ Jungkook trong tay.

"Hmp! Thả tôi ra đi!" Cậu bé lại vùng vẫy nhưng lại chỉ càng làm cho tôi cáu hơn, răng cứ nghiến kèn kẹt đến phát đau. Tôi vớ lấy cặp sách của cả hai rồi kéo theo Jungkook đến bãi đỗ xe.

"Kim con mẹ nó Taehyung! Tôi không muốn trốn học! Làm thế chẳng hay ho gì cả đâu!" Jungkook to mồm nói.

Tôi lườm Jungkook rồi ném cặp sách vào ngực cậu nhưng cậu bé đã bắt được, "Im mồm và đi theo anh, nếu không con mẹ nó anh sẽ hôn em đấy."

Mắt Jungkook trợn trừng, nhưng mà cảm ơn trời, cuối cùng ẻm cũng chịu im lặng. Tốt lắm. Giờ thì tôi lấy chìa khóa xe ra và mở cửa ghế phụ để Jungkook ngồi vào và bản thân cũng an tọa tại ghế lái.


Tôi nổ máy, lái xe ra khỏi khuôn viên trường. May mắn là chú bảo vệ không có ở đó nên xe chúng tôi cứ thản nhiên mà lao ra khỏi cổng.

Tôi liếc nhanh sang nhìn Jungkook và khoan-- em ấy đang khóc sao?

Tôi dừng xe lại bên lề đường và quay sang nhìn thẳng vào em.

"Này, Kook, vì sao em khóc?" Tôi nói, giọng đã bình tĩnh hơn lúc còn ở trường.

// Bà tiên Taetae hỏi Lọ lem Kookie=)))) //

Jungkook mặc kệ tôi hỏi, khóc còn to hơn, mắt thì nhắm tịt lại ép nước mắt trào ra, trơi đầy hai bên má. Cậu bé này thực sự khiến tôi muốn phát điên lên mà. Không còn cách nào khác, tôi lại đe dọa.

"Jungkook, nhìn anh đi. Ngưng khóc ngay nếu không anh sẽ hôn em thật đấy." Và, bạn ấy vẫn chẳng thèm phản ứng, miệng vẫn liên tục gào khóc.


À, vậy đứa trẻ này muốn được hôn sao? Vậy được thôi.


Tôi tháo dây an toàn và nhoài hẳn người sang bên ghế Jungkook đang ngồi, mặt đối mặt với cậu bé. Trong lúc Jungkook còn đang không để ý, tôi cúi người xuống đặt lên đôi môi đáng yêu kia một nụ hôn nhẹ. Em ấy im hẳn, đôi mắt thỏ tròn xoe mở to ra hết cỡ, trông sốc đến hóa đá luôn rồi. Nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt lại chú tâm vào hôn, môi cứ đặt trên môi Jungkook như thế cho đến khi em có phản ứng.

Nụ hôn này, nó chậm rãi, nhưng lại chứa đựng bao yêu thương trong đó. Không phải kiểu hôn mãnh liệt gấp gáp, không phải là nụ hôn chỉ vì vui thích tạm thời. Nó có một ý nghĩa khác. Tôi thực không biết phải giải thích ra sao. Dứt ra khỏi nụ hôn, mặt tôi và mặt em vẫn kề bên nhau. Jungkook từ từ mở mắt ra, trong đó là hàng vạn thứ tâm tư mà tôi không thể nhìn rõ.

Tôi đưa tay phải lên vuốt ve một bên mặt cậu bé, "Kook, sao lại khóc vậy? Vì sao lại coi anh như chẳng quen biết gì thế?"

Bé con vẫn im lặng, cúi gằm mặt không chịu trả lời.

"Kook, thôi nào, nói cho anh biết đi." Tôi lo lắng nói.

Jungkook đẩy đẩy ngực tôi và tôi ngồi lại về chỗ của mình. Rồi cậu bé nhìn tôi.

"Tae," em bắt đầu, "Em không biết rằng... rằng chuyện sẽ tệ đến mức này."

Tôi nhướn mày, "Em nói gì vậy?"

"Em-em cũng không biết nữa. Chỉ là một buổi sáng em thức dậy, và ồ, cái cảm xúc ấy nó đã ở đó rồi. Nó khiến em cảm thấy hạnh phúc, nhưng em lại chẳng thể diễn tả bằng lời. Thứ cảm xúc khi em và anh ở bên cạnh nhau. Cảm xúc khi em thấy anh cùng với một người khác không phải em." Jungkook trả lời.

Em thở dài rồi tiếp tục, "Em không biết vì sao mà em lại đau đến như thế. Em đã khóc hết nước mắt khi nhận ra rằng anh chỉ đang chơi đùa vời em. Anh chỉ đang chơi đùa với tình cảm của em thôi!"

Ơ t-từ từ đã? Jungkook biết điều đó sao? Mà phải rồi, thằng ngu Taehyung này. Đương nhiên là thế rồi! Cậu bé thậm chí còn thấy mày đang vuốt ve ôm ấp một cô nàng khác cơ mà. Và bây giờ mày còn tự hỏi bản thân vì sao Jungkook biết cơ à? Ai nhìn vào chẳng biết thừa! Ngu quá Taehyung ạ!

Tôi còn chưa kịp mở miệng phản pháo thì Jungkook đã nói tiếp, "Em ghét thế này! Em ghét thứ tình cảm em dành cho anh! Em ghét anh!"

"Jungkook..." Bỗng dưng tôi không biết nói gì với em ấy nữa.

"Đây là tình yêu sao? Vậy thì tình yêu tức là chỉ toàn đau khổ và ghen tuông sao? Bởi vì đó chính xác là những gì em đang cảm thấy đấy." Em ấy nói, một giọt nước mắt lăn dài trên má nhưng em ngay lập tức lấy tay quẹt đi và bật cười tự giễu.

"Em cứ nghĩ là mình có thể dừng lại được cơ. Nhưng không, em không thể. Em cứ nghĩ mình có thể đóng kịch cùng anh, để mặc anh trêu đùa em. Nhưng đoán xem Taehyung? Em thua rồi."

Tôi đưa tay qua cố nắm lấy tay Jungkook nhưng em rụt lại tránh né.


"Jungkook, khoan--"

"Dừng lại đi. Em ghét anh và em ghét sự thật là em có tình cảm với anh. Thế nên là, chào và mong rằng chúng ta sẽ không phải chạm mặt nhau thêm lần nào nữa." Và rồi em ấy mở cửa xe chạy mất.

Tôi muốn đuổi theo em ấy, nhưng cơ thể cứ như bị xiềng xích kìm kẹp, không sao cử động được. Tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Jungkook chạy đi, mà tôi biết chắc rằng em ấy đang khóc. Vậy đấy. Em ấy biết sự tình rồi, và hiển nhiên là em ấy ghét tôi đến mức sẽ không bao giờ có chuyện ẻm chịu nói chuyện với tôi nữa.


Mẹ nó, Taehyung. Không phải thế nữa chứ.


xxx


"Quào, Kim Taehyung. Đã là ly thứ ba rồi đấy!"


Tôi uống một ngụm, cảm nhận sự cay nồng đặc trưng mà Tequila mang lại, "Kệ mẹ em đi hyung."

"Hm," Daehyun hyung bặm môi suy nghĩ, tay vẫn lau ly rượu thủy tinh anh đang cầm, "Chuyện gì xảy ra lần này vậy?"

Bạn đoán đúng rồi đấy. Hiện tại tôi đang ở trong một quán bar mà tôi thường xuyên lui tới khi có chuyện gì đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Daehyun hyung, một bartender, là người mà tôi luôn tâm sự những câu chuyện của mình với, những chuyện mà tôi không thể nói có các hyung của tôi. Cũng vì thế mà chúng tôi khá thân thiết dù trông hai người chẳng có vẻ gì là liên quan đến nhau.

Tôi nhún vai, uống cạn ly rượu, "Em cũng chẳng biết luôn."

Tôi có thể chắc rằng là ảnh đang nhướn mày lên nhìn tôi đấy, dù là ánh đèn phản chiếu che hết cả khuôn mặt anh ấy rồi.

"Gì cơ?" Daehyun hỏi.

"Có một người..." Tôi hạ ánh mắt xuống ly rượu, " Đã làm thế này với em này."

"Gì? Thế này là thế nào? Thôi nào Taehyung, đừng úp úp mở mở nữa. Em biết là hyung không có thông minh mà."

Tôi bật cười, "Hyung, giả dụ như có người nói với anh là người đó thích anh rồi chạy mất, anh sẽ làm gì?"

Một nụ cười siêu cấp đểu giả xuất hiện trên mặt anh ấy, "Ùuu.. nay Taehyung nhà ta hỏi cả chuyện tình cảm cơ đấy?"

"Hyung, đờ mờ tập trung trả lời câu hỏi của em đi." Tôi đảo mắt chán nản.

"Chú ý từ ngữ đi Taehyung," Anh ấy cười nhưng rồi lại phát ra một tiếng thở dài, "Hm, có thể là anh sẽ chạy theo người đó và nói chuyện chăng? Em biết đấy, để làm rõ mọi chuyện hơn."

Tôi nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề. Đó chính xác là những gì tôi đã không làm. Đáng ra tôi phải đuổi theo em ấy, nhưng chỉ là tôi thực sự không thể.

"Khoan đã. Ai đó thổ lộ tình cảm với em rồi hả? Hyung nói, khiến tôi giật mình tròn mắt nhìn.

"A-à. V-vâng ạ."

"Ồ... đoán trúng rồi kìa? Thú vị đấy! Em đã phản ứng thế nào vậy? Cá là chú em của anh đã trêu chọc gì người ra rồi, dù gì thì cậu cũng là tay chơi có tiếng cơ mà." Daehyung nháy mắt với tôi, tựa cằm vào lòng bàn tay nhìn tôi ra vẻ tinh nghịch.

Tôi lại cụp mắt xuống, "Kh-không. Em không có đuổi theo người ta hay trêu chọc gì hết. Em chẳng làm gì cả."

"Em--gì?! Tại sao?!"

"Em không biết nữa. Em bị rối. Em thực sự đã bị sốc ấy, vì đáng ra em chỉ đang chơi đùa với cậu ấy thôi. Kế hoạch ban đầu chỉ có thế. Nhưng em không hề biết rằng sự việc lại đi theo chiều hướng này." Tôi quát ầm lên và ngay sau đó một cơn đau đầu dữ dội xuất hiện khiến tôi phải rên lên vì khó chịu.


Tequila thực sự không đùa được đâu.

"Vậy... cậu bé này là ai đây? Có đáng yêu không? Cho anh xem với nào!" Ông anh tôi hứng thú lên hẳn.

Tôi đảo mắt, đưa tay vào túi quần lục tìm điện thoại, cầm lên và mở ra tấm ảnh selca chúng tôi chụp cùng nhau hôm đi hội chợ. Daehyun giật lấy, chăm chú nhìn ngắm một hồi rồi trả lại tôi kèm theo một nụ cười tươi rói. Trông có vẻ như anh ấy đang vô cùng thỏa mãn với những gì mình vừa được xem đây.

"Đáng yêu quá đi à. Em vớ được một cậu bé hơi bị tuyệt đó. Vậy thì còn nghĩ ngợi cái gì nữa cơ chứ?"

Tôi biết ngay mà. Ông anh này chẳng bao giờ cho tôi được một lời khuyên tử tế. Daehyun hyung hay là mấy hyung nhà tôi, bọn họ giống nhau cả, đều ngu ngu như nhau.

"Không có lời khuyên nào tốt hơn hay sao? Dù gì thì anh cũng không hiểu được cảm giác này mà, nhỉ?" Tôi nói, bật cười chán nản rồi đút lại điện thoại vào túi quần.


Anh ấy im lặng một hồi rồi bỗng nhiên cười nhẹ, "Lời khuyên tốt sao?"

Tôi gật đầu.


"Hãy cứ nghĩ đi. Có thể em đang bị rối bởi chính bản thân em cũng có cảm xúc như cậu bạn đó, và em đã bị ngạc nhiên bởi cách mà cậu ấy thể hiện tình cảm. Hoặc đơn giản là em chỉ đang sốc vì cậu ấy chạy đi sau khi thổ lộ, thế thôi. Dù sao thì, anh không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa hai đứa, nhưng có thể khẳng định là giữa cả hai nhất định không chỉ đơn thuần như những gì em đang nghĩ đâu, chàng trai ạ."


Và, những gì Daehyun hyung vừa nói đã làm tôi phải suy nghĩ thêm một lần nữa.


Có thể anh ấy đã đúng, rằng tôi cũng thích Jungkook, như em ấy thích tôi vậy... nhưng cũng có thể là không...


(◕ㅅ◕✿)

.BRD.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com