TruyenHHH.com

Vkook Trong Sinh Chi Tuong Quan Voi Tuong Quan

"Hơn nữa," Chung Quốc thả chậm lại tốc độ nói của mình, "Chờ tới tương lai khi mọi người lên chiến trường luyện thêm mấy năm thì sẽ vô sự tự thông ngay. Đến lúc ấy nhìn lại, mọi người sẽ phát hiện được, những địa đồ mọi người gặp phải lúc này là những nhiệm vụ đơn giản tới mức nào."

Sở dĩ lần này Chung Quốc chọn phương thức giải quyết đối thủ rườm rà như thế là bởi vì tâm trạng của hắn không tốt, muốn hoạt động gân cốt một chút. Có điều chỉ một đối thủ nhỏ yếu thì không có chút khiêu chiến nào, cho nên hắn thuận tiện một mình đấu một đám người luôn.

Chung Quốc để cho mọi người tự suy nghĩ. Cuối cùng Alvin không nhịn được hỏi, "Chung Quốc, sao mà cậu biết nhiều thế!"

"Cha tôi dạy tôi." Chung Quốc không chút khách khí đẩy tất cả những chuyện khác thường lên người Chung Quân, thuận tiện kéo Tại Hưởng xuống nước, "Mấy thứ này Tại Hưởng cũng biết, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện, những chuyện cậu ấy thấy không cần thiết phải nói cho cậu thì sẽ không nói."

"Ha ha, cậu hiểu cậu ấy thật rõ." Thông qua tiệc rượu lần này, Alvin cảm thấy, cho dù Tại Hưởng và Chung Quốc không phải là một đôi thì cũng là sắp thành rồi. Hiệu quả của ngày hôm nay thành công ngoài ý muốn, bia đỡ đạn cũng phát huy mười phần tác dụng, khiến cho hai người đều tiếp nhận khiêu chiến lên võ đài vì đối phương. Lần này, cho dù người trong cuộc phủ nhận, nói bọn họ không phải là một đôi thì cũng sẽ không ai tin! Tuy rằng bầu không khí giữa hai người họ không giống như đang hẹn hò, thế nhưng cái thứ đồ vật tên tình yêu này, với mỗi một đối tượng thì sẽ lại chuyển biến khác nhau, sao mà biết được người ta như thế nào chứ!

Tại Hưởng cùng Chung Quốc không muốn tiếp tục tham gia tiệc rượu nữa. Mà đám người Roger đã khám phá được bí ẩn lớn nhất trong lòng thì lại vẫn phấn khích như cũ, cho nên hai bên liền tách ra.

Hai người đi trở về phòng nghỉ ngơi. Mọi người đều rất coi trọng buổi giao lưu hữu nghị tối nay, cho nên khu tiếp tân hiện tại vô cùng vắng vẻ, trên hành lang một bóng người cũng không có. Bọn họ đi tới đoạn rẽ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa phòng.

"Ba." Tại Hưởng mở miệng trước.

Đây chính là ba của Tại Hưởng? Chung Quốc không dám thất lễ, vội vàng cúi người nói, "Nguyên soái phu nhân."

"Cháu là Chung Quốc phải không. Ta là ba Hưởng Chung Vân Tu, không cần khách khí như vậy, gọi ta là thúc thúc là được rồi." Chung Vân Tu tỉ mỉ quan sát hắn, cảm giác được khí tức tương tự Tại Hưởng trên người hắn ở khoảng cách gần, khó trách hai người lại luôn đi về có nhau như thế, "Hưởng Hưởng vẫn thường nói với ta về cháu đấy." Chung Vân Tu vẻ mặt ôn hòa nói.

Hưởng Hưởng? Chung Quốc liếc mắt sang nhìn Tại Hưởng mặt không cảm xúc, phụt... Cái loại cảm giác tương phản mãnh liệt này khiến hắn suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Hắn dùng sức mím môi lại. Trời ạ! Tại Hưởng lạnh lùng nghiêm nghị như vậy mà lại có nhũ danh đáng yêu như thế, thực sự là quá dễ thương!

Chung Vân bật cười trước tiên, "Không sao, cháu muốn cười thì cũng không cần kìm nén. Tên của Hưởng Hưởng là cha thằng bé đặt, ta không thích cái tên quá cứng rắn, cho nên đặt thêm một cái nhũ danh cho nó. Khi còn bé Hưởng Hưởng còn rất dễ thương, người toàn thịt mềm mềm đáng yêu vô cùng, không giống như hiện tại lớn lên toàn thân đều rắn chắc. Chỗ ta còn có ảnh chụp thằng bé từ cái hồi còn cởi truồng nha! Cháu có muốn xem không?"

"Ba!" Tại Hưởng rốt cuộc không nhịn được đành phải đánh gãy đề tài ngày càng trở nên quỷ dị của đối phương. Trước đây sao y lại không phát hiện ra ba y còn có một mặt xấu xa ẩn giấu như thế? Y lướt qua Chung Quốc mở cửa phòng, "Ba vào không?"
Chung Vân Tu che miệng cười khẽ, "Được được, ta không bêu ra điểm xấu của con nữa. Ta vẫn còn chuyện khác phải xử lý nên không vào được. Hai con nhanh chóng nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa là thi đấu bắt đầu rồi, phải cố lên nha! Còn nữa, Nếu như Quốc Quốc muốn xem ảnh của Hưởng Hưởng thì lúc nào liên lạc với ta cũng được, số của ta đã gửi tới cho thiết bị liên lạc của cháu rồi."

Quốc... Quốc...? Chung Quốc cả người cứng nhắc, mãi tới khi Chung Vân Tu rời đi rồi hắn cũng không rõ mình đã chào đối phương hay chưa. Hắn cuối cùng cũng coi như là hiểu được bất đắc dĩ của Tại Hưởng rồi. Đây thật đúng là... Cười người hôm trước hôm sau người cười.

"Cậu không cần để ý." Tại Hưởng thấy hắn còn chưa lấy lại tinh thần, đơn giản kéo hắn vào phòng, "Ba tôi nếu yêu quý tiểu bối nào đều sẽ đặt nhũ danh cho người đó. Quen là tốt rồi."
Có thể quen với cái tên này sao!... Được rồi, nhìn Tại Hưởng có thể chắc rằng y sớm đã quen...

Một bên khác, sau khi thua Tại Hưởng thảm bại tại tiệc rượu, Antonio mất mặt mà vội vã rời khỏi quảng trường. Hắn trở về phòng đăng nhập lên mạng chiến đấu phát tiết một trận, ở đó tới tận khi bị cha mình gọi ra.

Thượng tướng Mendel vừa xuất hiện liền chửi ầm lên, "Mày rốt cuộc là đang làm gì? Mày không biết Nguyên soái đang hoài nghi tao rồi sao? Hắn phái Chung Quân tới để tìm kiếm nhược điểm của tao, tao cho mày đi tiếp cận Chung Quốc tạo quan hệ với nó chính là vì để tìm hiểu xem Chung Quân đã nắm giữ được bao nhiêu tình báo trong tay rồi! Tao còn đang hi vọng Chung Quốc có thể thích mày, con mẹ nó mày lại đắc tội con trai Nguyên soái làm gì?! Tao cho mày biết, một khi sự tình bại lộ, tất cả những thứ mày có bây giờ sẽ biến mất toàn bộ! Mày tốt nhất cầu mong cho nó đánh mày xong thì tâm tình sẽ tốt mà không tính toán với mày đi, bằng không tao thà từ mày còn hơn! Đệch, nuôi con trai mà còn không bằng nuôi con chó!" Thượng tướng Mendel hung hăng cắt đứt liên lạc.
Antonio siết chặt hàm răng, nắm tay siết chặt vì phẫn nộ mà run rẩy, lòng bàn tay tựa như sắp bị móng tay chọc thủng. Trong đáy mắt hắn chỉ có lạnh lẽo, không cam lòng cùng với thù hận. Thế nhưng dù cho hắn có hận cha mình đến mức nào đi nữa thì có một điều hắn không thể không thừa nhận, một khi cha xảy ra vấn đề, cho dù những bằng chứng kia có không liên quan gì tới hắn đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ mất đi mọi thứ mà địa vị của cha hắn mang lại cho hắn. Không chỉ thế, ánh mắt người khác nhìn hắn cũng sẽ thay đổi, chỉ riêng việc hắn là con của một tội phạm này thôi, dù biểu hiện của hắn có ưu tú đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không được bất kỳ ai công nhận.

Antonio cũng không biết cha mình đã làm cái gì, nhưng chỉ nhìn bộ dạng sốt ruột đến giậm chân của cha hắn thôi cũng biết được mức độ nghiêm trọng của việc này. Đã đến mức không thể không đi nịnh hót lấy lòng con trai người hắn ghét rồi, cha lại còn không chịu nói sự thực với mình, đây càng nói rõ tội đối phương phạm vào chính là tội lớn ngập trời. Hắn đã từng nghe một tình nhân của cha hắn khuyên cha hắn đi tự thú, cha hắn không nói hai lời liền tát cô ta một cái, sau đó hắn cũng chưa từng thấy cô ta lần nào nữa...
"Ầm!" Nắm đấm của Antonio đấm mạnh lên vách tường. Cho dù là cái gì thì cũng đã không thể quay đầu nữa...

Tiệc tối giao lưu này đã thương tổn con tim của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, bởi vì tất cả mọi người đều biết được Thương Lang và Z là một đôi. Hai người đều vì nhau mà lên võ đài, nếu là bạn bè bình thường thì sao phải làm vậy? Đừng nói người ngoài, ngay cả học viên dự thi lần này cùng với huấn luyện viên của trường quân sự Đệ nhất cũng đều ngầm thừa nhận quan hệ của họ, đến mức ngay cả Chung Quốc cũng bị lung lay cho rằng bọn họ thật sự là ở bên nhau luôn!

"Cậu thật sự không để ý chút nào?" Chung Quốc có chút lúng túng nhìn Tại Hưởng. Với hắn thì không đáng gì, hắn vốn không định tìm đối tượng, có tai tiếng gì hay không cũng không có ảnh hưởng gì cả.
"Không. Tôi không có ý định yêu đương gì cả." Khó chịu cùng bất an của Chung Quốc đều Tại Hưởng thu hết vào trong mắt, "Như vậy cũng tốt, đỡ phiền. Nếu cậu cũng không muốn kết hôn thì không bằng duy trì tình trạng hiện tại này với tôi."

"Ý của cậu là chúng ta làm bia đỡ đạn cho nhau?" Nhận được ánh mắt xác định của Tại Hưởng, Chung Quốc bắt đầu nghiêm túc cân nhắc. Quả thật là nếu cứ như vậy thì vô hình chung sẽ giúp họ giảm đi rất nhiều phiền phức, "Vậy chúng ta không cần ra mặt làm rõ lời đồn, cứ để nó lan truyền theo tự nhiên, trước đây như thế nào thì hiện giờ tiếp tục như thế?"

"Lúc cần thiết." Tại Hưởng đưa tay vòng qua eo Chung Quốc, kéo lại khoảng cách để hai người tới gần nhau.

Sắc mặt Chung Quốc tối sầm, đẩy cái tay bên hông ra, trở tay ôm lại Tại Hưởng, "Tại sao lại không phải thế này!"
Tại Hưởng không phản kháng mà lại quay ra nhìn thẳng vào mắt hắn. Bọn họ cao gần bằng nhau, mặt hai người gần nhau trong gang tấc, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Ngoại trừ gương mặt không cảm xúc ra thì bề ngoài của Tại Hưởng quả thực không tệ... Chung Quốc không hiểu sao lại thấy tim đập nhanh hơn, chắc là ảo giác đi... Hắn yên lặng buông tay ra lùi một bước về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai bọn họ.

"Vậy cứ như thế đi, tôi đi nghỉ đây." Chung Quốc liếc nhìn hai chiếc giường song song, ặc, tại sao lại có cảm giác chúng nó ở gần nhau quá vậy... Hắn lắc đầu, quay lưng nằm vào một chiếc giường.

Một lát sau, Tại Hưởng cũng lên giường nghỉ ngơi. Đèn trong phòng đều đã tắt hết, nhưng Chung Quốc còn có thể cảm nhận ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của đối phương, khiến hắn có cảm giác như có gai đâm ở sau lưng. Hắn không nhịn được xoay người, Tại Hưởng nhìn hắn không chớp mắt, đồng tử trong bóng tối vẫn sáng rực như trước, tựa như hai viên hắc diệu thạch thượng đẳng. Chung Quốc cảm giác mình đã bị đầu độc rồi, trong lòng bỗng nhiên có chút luống cuống, hung hăng ra lệnh, "Nhắm mắt!"
Người kia ngoa ngoãn mà nhắm hai mắt lại, cảm giác không yên kia liền biến mất. Chung Quốc thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, Chung Quốc mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tối hôm qua hắn hiếm thấy mà mơ một giấc mộng, chỉ là không nhớ rõ nội dung là gì. Hắn vén chăn lên mới phát hiện ra quần mình ẩm ướt một mảnh, nhất thời có chút choáng váng. Cái gì? Hóa ra mình mộng xuân à! Hắn sầm mặt vội vã đi tới mở cửa phòng tắm, nhưng lại thấy Tại Hưởng cả người xʍ đang tắm dưới vòi sen. Không giống như mình vóc người mãi mãi không cơ bắp lên được, Tại Hưởng một thân cơ bắp tinh tráng tràn ngập sức mạnh, nhìn qua đã thấy đầy sức bật và vô cùng có tính xâm lược, khiến cho người khác nhịn không được mà giật mình, rồi lại không thể dời mắt đi được.

Tại Hưởng tắt vòi sen, quay đầu lại. Mái tóc đen bởi vì ướt đẫm mà có vẻ dài hơn nhiều, giọt nước từ trên gò mà lăn xuống dưới cổ, tăng thêm vài phần hấp dẫn. Tầm mắt Chung Quốc không tự chủ được di động theo giọt nước đang chảy xuống... A, dáng người thật sự rất tốt...

Tại Hưởng nghiêng người, ánh mắt nhắm thẳng vào nửa người dưới của Chung Quốc, "Cậu không xử lý?"

Chung Quốc theo phản xạ che lại, lập tức lại cảm thấy mình phản ứng quá mức. Dù sao đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, hắn không cần lúng túng, "Khụ, sao cậu không khóa cửa?"

"Sao cậu không gõ cửa?" Tại Hưởng hỏi người lại, dùng công năng làm khô người trong phòng tắm xong, cũng không chờ Chung Quốc trả lời mà đi ngang qua hắn, tiện tay đóng cửa lại, nhắc nhở, "Tốt nhất là cậu nhanh lên một chút, lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi."
Ra khỏi phòng tắm rồi Tại Hưởng mới nhíu mày lại. Vừa rồi bị ánh mắt trắng trợn của Chung Quốc nhìn chằm chằm vào, y cư nhiên lại có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong đầu bất tri bất giác hiện ra tấm lưng trần của đối phương, kích động lại càng rõ ràng hơn.

Chờ Chung Quốc thu dọn xong, Tại Hưởng vẫn còn chờ hắn ở trong phòng, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh – đúng là cái gì cũng không phát sinh! Hai người một đường trầm mặc đi tới lễ đường, đến khu chỗ ngồi của trường quân sự Đệ nhất. Sau đó Chung Quốc ngồi vào giữa Alvin và Phương Vi Hùng. Tại Hưởng không nói gì, vỗ vỗ vai Phương Vi Hùng, đối phương lập tức bật dậy nhường lại vị trí.

Alvin nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, "Hai người các cậu đang giận nhau?"

"Không có." Chung Quốc nhích gần sang Alvin. Không biết tại sao, hiện tại, hắn cứ ở gần Tại Hưởng là sẽ lại thấy phiền muộn mất tập trung.

"Nhưng mà tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quặc." Vừa nãy Chung Quốc rõ ràng là không muốn ngồi cạnh Tại Hưởng.

"Lỗi giác của cậu thôi." Chung Quốc yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, đổi chủ đề, "Hai vị Tướng quân thực hiện trận mở màn năm nay là ai?" Hôm nay là lễ khai mạc Giải đấu liên trường, dựa theo thông lệ, sẽ có hai vị Tướng quân tiến hành một trận chiến mở màn, để các quân giáo sinh này được mở mang chút kiến thức về chiến thuật chỉ huy chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com