Vkook Toi Da Cho Em Rat Lau Roi
Trai gái song toàn, JungKook đã dùng tình yêu cả đời tặng cho anh một từ "viên mãn".Thực ra, quá trình sinh mổ của JungKook cũng không được suôn sẻ cho lắm, song thai nằm sai vị trí. Trước khi phẫu thuật, cậu đã được tiêm thuốc tê vào lưng, phản ứng của cậu với thuốc khá dữ dội, lúc vừa tiêm xong, cậu không ngừng nôn khan. Khi giáo sư Yan ôm hai anh em ra, bụng cậu trống rỗng, huyết áp và nhịp tim tăng cao vượt ngưỡng, mắt lật trắng dã hai lần, suýt chút nữa thì ngất đi. Lượng máu xuất huyết lên tới 1000cc, đã được liệt vào trường hợp xuất huyết nặng. Hai đứa bé được hộ sinh bế đi, vải xô trùm lên cơ thể nhỏ bé, bảng tên đeo trên cổ tay được cẩn thận viết:Ba: Jeon JungKook. Bố: Kim Taehyung. Ae Hye khó giấu được niềm hạnh phúc, nước mắt tràn bờ mi, bà bế bé gái trước, đôi tay không ngừng run lên.Taehyung không kịp ôm bé nào cả, vội vã chạy tới cửa phòng phẫu thuật hỏi y tá, "Người bên trong thế nào rồi?"Y tá thuật lại ngắn gọn tình hình, Taehyung lo lắng đứng ngồi không yên.Tỉnh lại sau khi thuốc tê tan hết, JungKook tay truyền thuốc giảm đau, cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Trên bộ đồ phẫu thuật kẻ xanh trắng dính rất nhiều máu, sắc mặt cậu tái nhợt, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi. Tổn thương nguyên khí, tinh nhần rời rạc. Hốc mắt Taehyung hơi ẩm ướt, anh khom lưng thì thầm bên tai cậu, "Em vất vả rồi"JungKook mất quá nhiều máu dẫn tới lượng tiểu cầu không đạt chỉ tiêu cho nên giáo sư Yan không cho cậu xuất viện, mãi cho tới ngày thứ mười sau khi sinh, bà mới đồng ý cho cậu về nhà.Hai đứa bé ở với ba, từng ngày trôi qua, thoắt cái đã gần nửa tháng, làn da bé trai đã nhạt màu dần, nhưng bé gái phải chiếu đèn vài lần da mới trở lại bình thường. Hai đứa trẻ bắt đầu trông dễ nhìn hẳn. Trong tháng ở cữ, JungKook ở lại nhà họ Kim, Ae Hye còn mời riêng một đội ngũ hộ sinh chuyên nghiệp tới chăm lo, chế độ ăn uống có khoa học, không hề mang theo tư tưởng cổ hủ, JungKook đã được bà chăm sóc rất tốt.Khối lượng công việc của Taehyung gần như được hạ xuống mức thấp nhất trong vòng một thập kỷ qua. Sau ngày con ra đời, anh quay về tập đoàn làm việc, lúc đi ngang qua anh, từ nhân viên tới quản lý đều lên tiếng chúc mừng. Buổi sáng, Hoseok phải tham dự một cuộc họp về cải cách thuế doanh nghiệp tại Cục quản lý Công nghiệp và Thương mại. Khi cậu về tới phòng làm việc thì đã là buổi chiều, Taehyung ngồi trước bàn làm việc, nhìn một đống đồ cậu xách vào, cau mày hỏi, "Cái gì đấy?"Một Hoseok luôn trầm ổn và bình tĩnh lúc này lại trở nên lắp bắp, "Ừm...Kim tổng, chúc mừng anh, em có ít quà cho bọn trẻ"Ý nghĩ của người đàn ông độc thân kiệt xuất này khá đơn giản, Taehyung vừa là thầy vừa là bạn, với mối quan hệ hơn chục năm nay, cậu cũng nên bày tỏ chút thành ý. Sau khi kết thúc cuộc họp, cậu chàng cố tình tới trung tâm thương mại lượn vài vòng, nhưng cậu không có kinh nghiệm làm ba, chẳng có kinh nghiệm chọn quà cho nên dứt khoát bảo với người bán hàng, gói một bộ mấy thứ đắt nhất ở đây, à không, là hai bộ.Tan tầm, Hoseok và Taehyung đi xuống bãi đậu xe, hai người đàn ông ngọc thụ lâm phong trong tay xách một đống đồ trẻ em, hình ảnh này khiến người ta vừa thấy vui vừa thấy hài hước.Nhà họ Kim đã chuẩn bị sẵn sàng trong công tác chào đón hai sinh mệnh nhỏ bé này cho nên tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ, không hề náo loạn. Bọn trẻ có một đội ngũ chăm sóc chuyên nghiệp, lại được Ae Hye và dì vú giúp đỡ, JungKook cũng không cần bận tâm mấy. Còn ông cụ, bình thường không mấy thể hiện sự quan tâm dư thừa vào chuyện nhà, nhưng vào thời điểm đặt tên cho hai bé, ông lại lặng lẽ lấy ra một xấp chữ Triện viết tay, tất cả đều là những chữ tốt được ông đích thân chọn lựa. Sau này, tham khảo một lượt ý kiến của trưởng bối trong nhà, rồi Taehyung quyết định chọn chữ "Tae" làm tên đệm, tên đã quyết định đặt như sau.Anh trai, Kim Taeguk .Em gái, Kim Taemin.Một số nữ quyến nhà họ Kim nhiều chuyện, lúc tới hỏi thăm, bọn họ còn nói riêng với Ae Hye, "'Vợ' của Taehyung đúng là yếu quá, gầy tong gầy teo, không chịu bồi bổ cơ thể"Ban đầu, Ae Hye còn khách sáo đáp lời, dù sao cũng không thể quá thô lỗ với khách. Có một người bác họ của Taehyung làm ở Văn phòng nghiên cứu chính sách Trung ương nay đã về hưu, nhưng vẫn có vẻ oai phong kiêu ngạo, nghỉ hưu rồi nên bà ta có vẻ rảnh rối, tới chơi nhiều hơn hẳn. Sau đó Ae Hye nghe cũng phiền, mất hứng nói, "Thằng bé ốm thì đành phải chịu thôi."Lúc đó, JungKook xuống tầng lấy ít đồ, vừa khéo nghe thấy mấy lời này, rồi cậu cứ thế lặng lẽ quay về phòng ngủ, đồ cũng không kịp lấy nữa. Tối nay, công ty có việc gấp, Taehyung không thể không đi, hơn chín giờ anh mới về tới nhà. Dì vú vẫn để cửa đợi anh, dì mặc một chiếc áo măng tô, nhanh nhẹn bưng một bát cháo nóng từ bếp ra, rồi đón lấy chiếc áo khoác anh vừa cởi, "Bà chủ đi nghỉ sớm rồi, Taeguk và Taemin ngoan lắm, uống sữa xong mới ngủ"Taehyung ngồi trên ghế sofa ăn xong bát cháo rồi mới lên tầng, vừa đẩy cửa anh đã thấy JungKook nằm trong chăn tấm tức khóc. Cậu trùm chăn kín đầu, chỉ để lại mười đầu ngón tay bên ngoài, tiếng khóc của cậu vừa đè nén lại vừa nghẹn ngào. Phát hiện có người tới, cậu vội dừng khóc, giả vờ đã ngủ. Taehyung bước qua xốc chăn lên, gương mặt cậu ướt đẫm, mí mắt sưng cả lên.Lúc ở dưới tầng, Taehyung đã nghe dì kể về chuyện ban ngày, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Anh dịu dàng nói, "Không sao cả, Kook, em đừng tự tạo cho mình một áp lực lớn thế"JungKook lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn nhăn nhó tựa như muốn khóc tiếp. Taehyung ôm cậu vào lòng, lời nói mang theo ý cười, "Em là người ba tốt, em đã làm hết sức mình rồi"JungKook vẫn không nói lời nào. Mãi lâu sau Taehyung mới hiểu, có lẽ cậu tức cảnh sinh tình, nhớ về Chan Eun. Sau hôm đó, người bác họ kia lại tới tìm Ae Hye tán gẫu, bà ta lại lải nhải nhắc lại chuyện cũ, đúng lúc Taehyung từ thư phòng xuống nghe thấy mấy lời mỉa mai JungKook, nào là cậu quá gầy, nào là không chịu bổ sung chất dinh dưỡng. Anh nghe mà bốc hỏa, lập tức đi qua nói vài lời không nặng không nhẹ, "Đó là 'vợ' cháu, cậu ấy thích làm gì thì làm nấy, cháu sẵn sàng chưng chiều, sao bác cứ phải nhắc đi nhắc lại một vấn đề thế ạ?"Bà bác ngượng ngùng im bặt, lén nhìn Ae Hye mong đợi vài lời giải cứu, nhưng Ae Hye ngồi nghiêm chỉnh, làm như chuyện này chẳng liên quan tới mình, nhưng thật ra rõ ràng bà đang bảo vệ con trai mình. Sau khi bà bác họ về, Ae Hye vẫn quở trách Taehyung, "Sao thiếu kiên nhẫn thế làm gì hả con? Bà ta chỉ là một bà già lắm mồm, nghe tai trái rồi cho ra tai phải là được, có ai cho là thật đâu?"Taehyung lạnh lùng, "Người của con, không tới lượt bất kỳ ai nói tới"Ae Hye tóm lấy cơ hội, trong lòng bứt rứt mãi một chuyện, bà tức giận đáp, "Người của con, người của con. Người của con cái quái gì hả, còn chưa cả đăng ký, sau này người ta chạy mất, mẹ xem con đi đâu để tìm đây!!!"Con cũng đã có rồi mà cặp đôi này cứ chậm trễ không chịu chứng thực danh phận. May mà nhà họ Kim có mạng lưới quan hệ và nguồn tài nguyên dồi dào, nếu không Taeguk và Taemin ngay cả giấy khai sinh cũng không làm nổi. Ae Hye đúng là không nhịn nổi nữa, khuyên con trai không được thì bà khuyên con dâu, bà lấy hộ khẩu của Taehyung, tự mình cầm lấy giao lại cho JungKook, "Nó là chủ một gia đình không thể lẻ loi mãi được, bây giờ đã có thêm Taeguk và Taemin, dòng tên của người ba này để trống thì đúng là không hay cho lắm"JungKook là người nhanh nhạy, nghe là hiểu ý ngay nhưng cậu vẫn mặc kệ. Cuối cùng vẫn là ông Kim phải tới khuyên vợ, ông hàm ý nói, "Ở quê thằng bé vẫn giữ phong tục cũ, nếu cha mẹ qua đời bất ngờ, trong vòng một năm con cái không được tổ chức chuyện mừng. Thằng bé nó hiếu thảo, chúng ta thay thông gia giữ trọn lễ tiết thôi"Ae Hye ngẩn người, sắc mặt dần ảm đạm, bà còn nói được gì nữa. Thời điểm Taeguk và Taemin đầy tháng bọn họ không hề phao tin rầm rộ, bởi vì bệnh vàng da của Taemin lại nặng thêm, giây dưa gần nửa tháng mới khỏi hẳn.Trong bữa tiệc mừng trăm ngày của bọn trẻ, họ hàng thân thích của Kim gia đều tới. Đây cũng là lần đầu tiên JungKook thực sự lộ diện, cậu bế tiểu Taemin, Taehyung bế tiểu Taeguk, một nhà bốn người đứng cùng một chỗ, khung cảnh đẹp tuyệt vời này khiến cho ai cũng hâm mộ. Cô em họ của ba Taehyung tặng một phần lì xì rất lớn, "Này, em nói là làm nhé"Taehyung cười đắc ý, chọc JungKook đang thẹn thùng đứng cạnh.Phía sau toàn là người JungKook biết, nhóm Jimin đúng là không nghiêm túc, cả đám huênh hoang dàn cả đàn xe trước cổng, sau khi xuống xe, ai nấy đều căn phẫn trào dâng, "Người lớn tuổi nhất lại cưới được người trẻ tuổi nhất, hôm nay chúng ta không cạo sạch ví của Kim tổng thì đúng là có lỗi với các anh em độc thân"Nhưng lúc thật sự trông thấy Taehyung thì cả đám lập tức tươi cười hớn hở, thành tâm chúc phúc, "Anh cưới 'vợ' rồi mấy anh em ai cũng yên tâm hẳn"Đúng là tổn thọ, lời nói chả khác nào đang dặn dò hậu sự.Bên phía tập đoàn Kim thị cũng có một mâm đồng nghiệp, lúc JungKook còn đi làm, quan hệ của cậu với mấy người này khá tốt, lúc cậu nghỉ việc, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. Sun Hee cố tình dẫn mấy người Leni tới, Leni cứ trông thấy Taehyung là lại không nhịn được trở nên căng thẳng, một ông chủ bình thường lạnh lùng nghiêm nghị, phân định rõ ràng quan hệ cấp trên cấp dưới, thế mà hôm nay lại ôn hòa hơn hẳn, anh kháo khí lịch sự bày tỏ lòng biết ơn với mọi người. Mấy cô gái đều phải cảm thán sự lợi hại của JungKook, thế mà cậu có thể khiến ông chủ ngoan ngoãn vâng lời tới thế.Tiếp đón khách khứa xong, dì vú tới đón hai đứa trẻ đi, Jimin đứng cạnh, cười khúc khích nhìn Taehyung giao Taeguk cho dì vú, "Kim tổng của chúng ta đúng là thích con trai!"Taehyung không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận, "Tao đúng là rất thích con trai"JungKook đứng cạnh liếc anh một cái.Jimin gây rối, "Tao thật đau lòng thay cho Taemin"Taehyung bình tĩnh đáp, "Con gái tao, mày có tư cách gì mà đau lòng hả? Tao thương con trai là bởi Taeguk rất giống ba nó"Bởi vì con trai giống em, cho nên anh càng thích.Càng nghe càng cảm thấy hàm ý, Jimin chép miệng, tự thương cho số phận mình.Buổi tối, JungKook dỗ bọn trẻ ngủ rồi mới quay về phòng. Taehyung mặc một chiếc áo cộc tay màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo len sọc đen, anh ngồi trước bàn dùng laptop. Hoseok vừa gửi cho anh một số báo cáo, có vài cái là từ hạng mục từ chi nhánh ở nước ngoài, vì chênh lệch múi giờ nên nhất định anh phải lập tức gửi mail trả lời. Trên bản báo cáo có liên quan tới rất nhiều phương diện, Taehyung vừa đọc điều khoản vừa đánh chữ nên rất mất thời gian, JungKook yên tĩnh đứng nhìn, sau đó cậu khẽ nói, "Anh đọc ý đi, em dịch cho anh"Trình độ tiếng Anh của JungKook rất vững, dù có gặp vài từ ngữ phức tạp hiếm thấy thì vẫn có thể dịch ra một cách trôi chảy. Có 'vợ' hiền, hiệu suất của anh tăng hẳn, cuối cùng Taehyung sửa lại bản dịch của cậu khoảng hai phần trăm, rồi gửi mail lại cho bên công ty con.Làm xong việc, JungKook đứng dậy vươn vai, đang định xoay người thì bị anh duỗi tay ôm lấy eo. JungKook mặc một bộ đồ, cứ thế bị anh cởi ra gần hết. Làn ra trắng nõn nà lộ ra, rung động đánh thẳng vào thị giác.Taehyung luôn cảm thấy đường cong cơ thể cậu rất đẹp. Nhất là sau khi làm ba, nét quyến rũ sẵn có kết hợp với khí chất khiến cho anh phải say mê. JungKook bị anh kéo phịch xuống đùi, cơ thể hai người vừa khớp, ký ức hai bên như được đánh thức.Bộ dạng Taehyung lúc này trông thật xấu xa du đãng, anh đẩy notebook sang một bên, ôm cậu đặt lên chiếc bàn rộng. Cậu bị anh lật lại, cười tới nỗi bả vai run lên. Bóng đêm nồng nàn, đêm xuân vô hạn.Sau khi thỏa mãn, trên trán hai người đều lấm tấm mồ hôi, Taehyung ôm cậu thở dốc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đột nhiên anh trầm giọng nói, "JungKook, em có muốn đi làm lại không? Quay về chỗ Sun Hee cũng được, hoặc là đổi một phòng ban khác"JungKook yên lặng không đáp.Taehyung hôn lên tóc cậu, "Không vội, tùy em cả"JungKook khẽ vâng một tiếng.Lúc Taehyung khỏa thân bước xuống giường đi rửa mặt, anh quay lưng về phía cậu để lại một câu, "Đúng rồi, nếu mai em rảnh thì anh muốn dẫn em đi gặp một người"Chiều hôm sau, Taehyung chở cậu đi về phía núi Xà Sơn, dừng xe trước một biệt thự yên tĩnh. Daniel đã chờ ở đó từ sớm, cậu ấy tay giơ tay vẫy hai người, "Anh ơi, bên này""Người đến chưa?" Taehyung bước tới.Daniel gật đầu, "Đến rồi"JungKook khó hiểu liếc nhìn Taehyung, Taehyung thản nhiên mỉm cười, vỗ lên mu bàn tay cậu rồi dắt cậu đi vào trong biệt thự. Bên trong đang đun nước, hương trà thoang thoảng len lỏi khắp không khí, khung cảnh đầu hè bên ngoài cửa sổ sát đất mang tới cho người ta sức sống tươi mới. Có hai người đang ngồi, một già một trẻ. Người lớn tuổi khoảng ngoài 40, mặc một chiếc áo Tôn trung sơn toát lên khí chất nho nhã, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen cương trực nghiêm nghị. Còn người trẻ tuổi là một nam sinh, JungKook khựng lại, bước chân giống như dẫm phải sắt nóng chảy, không thể bước tiếp.Chỉ cần vừa liếc mắt là cậu đã nhận ra, đó là kẻ tình nghi trong vụ án khiến Hara tự sát, là nam chính trong quyển "nhật ký yêu đương" của Hara, cậu ta theo đuổi con bé, đùa bỡn con bé, cuối cùng vứt bỏ con bé. Đúng, chí là cậu ta. Không còn vẻ ngây ngô non nớt, thằng nhóc năm nào đã biến thành một thanh niên trẻ đẹp trai trẻ tuổi.Daniel làm người trung gian giới thiệu, "Đây là Chin Hwa và luật sư Lee. Còn đây là Jeon JungKook"Luật sư Lee bước qua, chủ động giơ tay, "Chào cậu Jeon"JungKook vẫn đơ ra như khúc gỗ, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp, Taehyung thay cậu bắt tay, nhanh và có lực, "Luật sư Lee"Năm người ngồi xuống, ấm nước sôi bốc hơi nghi ngút tạo nên một tấm màn mỏng manh che chắn giữa bọn họ. JungKook lấy lại ý thức, ánh mắt mang theo sự căm hận, nhìn chằm chằm vào Chin Hwa.Chin Hwa gật đầu với luật sư Lee, rồi nhìn thẳng vào mắt JungKook, thản nhiên cất lời, "Anh JungKook, sau khi từ Anh về em mới biết anh luôn tìm kiếm em. Hóa ra giữa chúng ta đã tồn tại một sự hiểu lầm bấy nhiêu năm nay"Đôi mắt JungKook sắc sảo và cứng rắn, "Hiểu lầm?"Chin Hwa mím môi, trên gương mặt hiện lên sự bất đắc dĩ, "Em không biết tại sao bạn Hara lại viết về em trong nhật ký, nhưng xin anh tin em, em gần như chỉ là người lạ với bạn ấy, trước ngày hôm nay, thậm chí em còn không nhớ được tên của của bạn"JungKook phẫn nộ tới nỗi muốn đứng bật dậy, nhưng Taehyung đã giữ tay cậu lại, dùng sức siết chặt lấy. Cậu giống như một con rối, lật đật ngồi xuống."Tốt nghiệp cấp ba em và các bạn học cùng tới Giang Nam chơi, coi như là trạm du lịch đầu tiên sau khi tốt nghiệp, bọn em có một người bạn ở thành phố H, bọn em qua đó đón bạn rồi tiếp tục lên tàu cao tốc tới Thâm Quyến, thời gian em dừng chân ở thành phố H thậm chí còn không tới 12 tiếng đồng hồ. Anh không tin thì em vẫn còn giữ vé xe năm ấy, chuyến đi chuyến về, thời gian thì không thể giả mạo được"Chin Hwa bật điện thoại, cho cậu xem bức ảnh chụp lại tin nhắn thông báo về việc đặt vé du lịch online cho JungKook nhìn."Tháng trước bác Lee mới nói chuyện này cho em, em nghe xong mà cũng thấy hoang mang. Em không hề quen bạn Hara thì làm sao có thể theo đuổi bạn ấy, chuyện yêu đương lại càng vô lý" Chin Hwa khách quan làm sáng tỏ sự thật, "Để làm rõ chân tướng em đã cố tình liên lạc với vài người bạn đi cùng tới thành phố H năm đó, hóa ra Hara quen người bạn ở thành phố H của em. Khi bọn em tới ngoài cổng trường thì vừa đúng giờ tan học, có lẽ Hara đi ngang qua đã trông thấy em" Chin Hwa xin lỗi, "Anh JungKook, em xin lỗi, đây là manh mối duy nhất em có thể tìm được"JungKook vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào thông tin vé xe trên điện thoại của Chin Hwa, vừa nhìn vừa để từng câu từng chữ của cậu ta lọt vào trong tai. Cậu muốn phủ nhận, muốn chỉ trích, muốn tìm ra sơ hở, nhưng hoàn toàn không thể bắt đầu. Luật sư Lee nói tiếp, giọng nói vô cùng chất phác, "Cậu Jeon, đầu tiên tôi phải xin lỗi cậu, bây giờ nhắc lại chuyện thương tâm này không phải điều chúng tôi mong muốn. Nhưng cậu yên tâm, Kim tổng là đối tác với tôi nhiều năm, nhận được sự ủy thác của cậu ấy, tôi nhanh chóng bắt tay vào điều tra. Quả thật Chin Hwa chỉ từng đi qua thành phố H một lần, từ lần đó thằng bé không hề xuất hiện ở đó nữa. Còn về em gái cậu, lúc đó cô bé mắc chứng trầm cảm vô cùng nghiêm trọng, có lẽ vừa nhìn đã thích Chin Hwa sau đó tự mình tưởng tượng ra, dựng lên một quá trình yêu đương rồi ly biệt, trên thực tế, Chin Hwa hoàn toàn không hay biết gì cả" Luật sư Lee là chủ tịch của Ủy ban Luật sư bào chữa hình sự quốc gia, ông có uy tín rất cao trong lĩnh vực tố tụng hình sự. Bản thân ông cũng là một người chính trực, từng câu nói ra đều có sức nặng. Hara thật ra đã hoang tưởng, tự đặt mình vào trong thế giới tâm linh không có thật. Nội dung trong quyển nhật ký của cô bé đó là Chin Hwa theo đuổi, yêu đương, lên giường, lừa gạt, chia tay, rồi cuối cùng là bức di thư khi không chịu nổi đả kích "thất tình", hóa ra tất cả đều là do cô bé tự huyễn hoặc ra. Chỉ có việc tự sát, là thật.JungKook từ từ hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, đầu óc hoang mang tựa như TV bị mất tín hiệu, hình ảnh chỉ còn lại một màu trắng nhiễu sóng. Cậu gục đầu, khuỷu tay chống xuống đầu gối, lòng bàn tay xoa nắn ấn đường. Sự thật hóa ra là như thế, hóa ra là vậy. Sự cố chấp và ngoan cố mấy năm nay bây giờ chỉ là ảo tưởng, mọi sự hóa công dã tràng. Cậu phấn đấu ở lại nơi thành phố phồn hoa Thượng Hải này, tôi luyện chịu đựng mọi gian khổ về một ngành nghề cậu không biết, chỉ vì chấp niệm hiểu lầm người ta.Cơ thể JungKook tựa như một quả khinh khí cầu bị thổi phồng, cậu bắt đầu phiêu đãng trôi giạt, bắt đầu hoang mang, đột nhiên quả khinh khí cầu nổ tung, cậu mất thăng bằng, cậu chênh vênh rồi ngã phịch xuống đất. Cậu nhắm chặt đôi mắt khô khốc, khô tới nỗi không chảy ra nổi dù chỉ một giọt nước mắt.Trước khi đi, Chin Hwa lấy từ trong túi ra một quyển sách bìa cứng rất dầy, cậu ta bước tới trước mặt JungKook, ánh mắt trong trẻo chan chứ cảm thông, rồi đặt quyển sách đó vào trong lòng bàn tay cậu, "Anh à, em chúc mọi chuyện trong tương lại của anh đều sẽ thuận lợi"Đó là một quyển Thánh Kinh.Trên đường lái xe về, JungKook im lặng ngồi ở ghế phó lái. Cậu không khóc không nháo, thậm chí còn không thể nhận ra được tâm trạng bi thương nơi cậu, lúc xe vào gần tới khu vực nội thành, cậu hét lên, muốn dừng xe ở gần một đập nước.Taehyung dừng xe lại.Sau khi xuống xe, tóc JungKook bị cơn gió tháng năm thổi tung, cậu bước nhanh tới lan can, việc đầu tiên là chống hai tay, sống lưng hơi cong. Dần dần cậu không thể chịu đựng nổi nữa, đầu gối khuỵu hẳn xuống, quỵ trên mặt đất. Cậu ôm ngực nôn khan, trong dạ dày co thắt lại dữ dội, thậm chí tác động tới cả vết mổ sinh đẻ. Thật ra cậu không nôn ra được gì cả, nhưng cơ thể cứ như bị khống chế, tê liệt hoàn toàn. Mãi cho tới khi Taehyung ôm lấy cậu từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp vén vạt áo, bàn tay dịu dàng xoa lên bụng cậu theo quy luật. Hơi thở cậu dịu lại, dần dần ổn định.Taehyung trầm mặc, khẽ nói, "Muốn khóc thì khóc đi, khóc lên được sẽ thoải mái hơn"JungKook im lặng, cậu nhìn chằm chằm vào ngọn núi thấp thoáng xa xa trên mặt nước, ánh mắt sâu thẳm héo mòn. Lần này, cậu không hề khóc, đột nhiên cậu hỏi, "Anh có tin vào số mệnh không?"Taehyung bình tĩnh, "Trước đây không tin, nhưng sau khi gặp em, anh tin"Hàng mi của cậu hơi cụp xuống, thì thấm đáp lời, "Dường như nó đã an bài xong xuôi cuộc sống của mỗi người rồi, dù đúng dù sai, không đi tới tận cùng thì ai mà nhận định được, phải không anh? Số phận là muôn vàn biến số, đồng thời luôn tồn tại cả lòng trắc ẩn"...Chỉ như vậy là đủ. ___Thượng Hải vào tháng tám quá mức nóng nực, kết hợp với chuyện từ khi bọn nhỏ ra đời chưa từng quay về nhà tổ ở HongKong, cho nên Ae Hye nhân cơ hội này dẫn Taeguk và Taemin về HongKong nghỉ dưỡng luôn thể. Ae Hye là người tỉ mỉ, là một bà chủ vô cùng quyết đoán, bà không ngại chuyện ba bé còn trẻ chưa đủ kinh nghiệm, bà chỉ lặng lẽ ở bên cạnh chỉ dẫn cho JungKook. Hơn nữa, Ae Hye còn là một người bao che khuyết điểm, hà khắc với người ngoài nhưng cực kỳ yêu thương người nhà. Sinh con là chuyện vất vả, lại chóng già, cho nên bà chưa bao giờ để JungKook phải mệt mỏi, hộ sinh thuê về đều có chứng chỉ từ nước ngoài, mọi người cũng yên tâm hơn phần nào.Bị ảnh hưởng bởi áp suất cận nhiệt đới, mấy ngày nay, lúc nào nhiệt độ cũng vượt ngưỡng 40 độ, tập đoàn Kim thị quyết định nhân dịp này cho nhân viên nghỉ phép, tính cả hai ngày cuối tuần thì tổng cộng là năm ngày, một kỷ nghỉ không dài không ngắn. Taehyung hỏi JungKook muốn đi đâu chơi. JungKook chần chờ hồi lâu, cuối cùng khẽ nói, "Em muốn về quê"Sự do dự và lo sợ của cậu hoàn toàn lộ rõ, trong lòng Taehyung thoáng nhói đau, anh nắm tay cậu, vui vẻ đồng ý, "Được, vậy chúng ta về nhà. Kook này, trước mặt anh em không cần phải che giấu bất kỳ chuyện gì, em có yêu cầu gì thì cứ nói với anh"Buổi trưa, xe bọn họ tới thành phố H, Mi Cha tới đón tiếp tẩy trần, anh rất nhiệt tình mời bọn họ tới nhà hàng ăn cơm. Có điều bây giờ anh chàng không còn lẻ bóng mà có dẫn theo bạn đồng hành. Nhìn từ xa, hai người bọn họ vẫn liên tục ồn ào tranh cãi. JungKook có thể nhận ra đó là một cô gái, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lanh lợi toát lên sự tự tin.Tới trước mặt hai người, Mi Cha kể khổ với JungKook, "Này, em xem anh tạo nghiệp gì mà vớ phải cái ứng dụng lắm mồm này thế nhỉ"Cô gái kia đẩy anh ra, "Anh tạo nghiệp nhiều quá nên thiên đình cố tình phái em xuống thu phục anh đấy" Nói xong, cô nàng hoạt bát tự giới thiệu, "Chào hai người, em tên là Somi!"Một bữa trưa khá hài hòa, thầy Mi Cha và Somi đúng là cứ nói được vài câu lại chành chọe, người cũng như tên, ríu ra ríu rít, sinh động. Cơm nước xong, Somi nhỏ giọng hỏi Mi Cha, "Đây là người anh thích phải không?" Mi Cha vội che mồm cô nàng lại, nhớn nhác nói, "Đừng có mà nói bậy! Người ta kết hôn rồi! Đừng khiến chồng người ta hiểu lầm!"Taehyung đi được vài bước, nghe vậy cũng phải bật cười, anh chợt ngoảnh lại, bình thản nói, "Yên tâm, tôi không hiểu lầm đâu"Mãi sau Mi Cha mới ngớ người ra, hả? Cái tên lắm tiền kia đang khoe khoang phải không hả! Sớm biết vậy thì ban đầu anh nên nhận mời vạn tiền lương!!!Buổi chiều, JungKook cùng mấy người bạn cũ tụ tập lại, Taehyung rất vui lòng đi theo làm "Hộ hoa sứ giả" cho cậu, một người đàn ông cao lớn khôi ngô tuấn tú, trên người là bộ vest mẫu mới ra của Armani trong năm nay, tôn lên khí chất trầm ổn của anh, anh vuốt gel đứng đó, vẻ ngọc thụ lâm phong của anh khiến mọi người phải ngưỡng mộ ao ước.Ở bên ngoài, Taehyung làm gì cũng giữ thể diện cho JungKook, dịu dàng quan tâm săn sóc, tự giác trả tiền, thấy cậu thích ăn bánh dâu tây, anh lập tức gói lại một phần cầm theo. JungKook không nói ra, nhưng trong lòng phản ứng nhanh nhận thức mạnh, khi một người đàn ông muốn chứng tỏ thì có muốn cũng không ngăn cản được.Khi bọn họ về tới nhà thì đã là tám giờ tối.Căn nhà ở đây Mi Cha vẫn luôn giúp cậu trông coi, một tuần tới dọn vệ sinh một lần, trời nắng ráo thì mở cửa sổ cho thoáng khí, cho nên trong căn nhà vẫn có hơi thở của sự sống. Trong tủ giày, từng đôi giày của Chan Eun vẫn ở nguyên đó không hề di chuyển, JungKook lấy đôi giày cao gót trước kia bà thích ra lui chùi sạch sẽ. Cậu bình tĩnh làm xong hết thảy, đã một năm trôi qua, không hề có tin tức gì của bà. Xong xuôi, JungKook tới phòng bếp gọt một đĩa táo bưng ra, cậu chọn một miếng bón tận miệng cho Taehyung. Taehyung ngoan ngoãn há miệng căn, nhưng anh không ăn cả miếng, tay phải anh đè lấy gáy cậu, kéo sát về phía mình, sau đó khuôn mặt dán lại gần, đem miếng táo trong miệng đẩy qua môi cậu. JungKook tránh không kịp, đành phải cắn lại. Anh tinh tế nhai nuốt, càng lúc đôi môi anh càng gần đôi môi cậu, cuối cùng tự nhiên biến thành một nụ hôn vị táo.JungKook bật cười, sóng mắt chan chứa tình cảm. Cậu sải qua, ngồi lên đùi anh, định tiếp tục giao lưu trao đổi, ai dè lại bị Taehyung đẩy ra, cả người anh ngửa về phía sau, hất cằm nhướng mày, biểu cảm cực kỳ mê người.Anh cố tình quyến rũ cậu. JungKook trượt tay xuống, gỡ từng cái cúc áo của anh. Chưa kịp trổ tài thì cổ tay đã bị giữ lại.Taehyung ra vẻ một quý ông duyên dáng dứng đắn, thản nhiên nói, "Cậu Jeon à, cậu không chịu cho tôi danh phận thì tôi cũng không cho cậu sờ loạn đâu"JungKook bật cười, chỉ tay vào mi tâm anh, "Anh còn muốn danh phận gì nữa, Taeguk và Taemin em cũng sinh cho anh rồi"Taehyung có vẻ oan ức, thấp giọng nói, "Anh còn muốn có danh phận của một người chồng, được không em?"JungKook đang mải ngẩn ngơ thì đã bị anh ôm chầm lấy. Anh dùng sức, tựa như muốn ép cậu hòa vào xương tủy của mình vậy. Anh không nhịn được nữa, nhân lúc cậu ngửa đầu để lộ cần cổ, anh chợt lưu lại một dấu hôn lên đó, anh trầm giọng hỏi, "Jeon JungKook, rốt cục bao giờ em mới đi đăng ký với anh? Hả?"JungKook bị anh hôn, ngứa ngáy muốn chết, cậu cười nghiêng đầu tránh né, rồi nhảy xuống ghế sofa, cười như không cười nhìn anh. Taehyung giơ ngón trỏ lơ lửng giữa không trung, dùng sức ngoắc cậu lại, đúng là hết cách với anh. Có vài lời không cần nói lại nhiều lần, ý từ như nào, người trong cuộc đều hiểu, trong lòng mỗi người tự có chừng mực riêng. Chủ đề này kết thúc một cách tự nhiên, sau khi tắm xong, hai người ai làm chuyện nấy. Taehyung ngồi trong phòng khách xem một bộ phim nghệ thuật của Đan Mạch, anh đã có chuẩn bị từ đầu cho nên có thể theo kịp hết các tình tiết dù khó hiểu nhất của bộ phim cho tới kết thúc. JungKook vào phòng ngủ sắp xếp lại đồ đạc của mình, nhân tiện dọn dẹp luôn cả giá sách, sau đó, có việc cần tra nên cậu lấy chiếc laptop đã lâu không động tới bật lên.Đã lâu lắm rồi cậu không sử dụng chiếc máy tính này....chắc phải hơn một năm nhỉ. Cậu còn lo không biết cái thứ đồ cổ này có thể khởi động nổi không, may mà vẫn chạy, chỉ là hơi chậm.Trong lúc máy tính khởi động, cậu đứng lên đi trải ga giường, trải xong thì cũng vừa đúng lúc máy tính bật thành công. Cậu nhìn màn hình, thoáng sửng sốt, một tệp tin định dạng video nằm ở gần cuối danh sách biểu tượng. Cậu chớp mắt, theo bản năng kích chuột bật lên.Hệ thống vận hành quá chậm, phải mất vài phút mới bật được clip. Trong video, ống kính có vẻ lắc lư chao đảo, sau đó chất lượng rõ nét hẳn, Chan Eun xuất hiện ở chính giữa. Đây là video bà tự ghi lại bằng điện thoại. Khuôn mặt của bà vẫn đẹp như trong hồi ức, giọng nói của bà vang lên tựa như một giấc mộng đan xen giữa quá khứ và hiện tại, bà nhìn vào màn hình rồi cười, câu đầu tiên chính là, "Không biết thằng nhóc thối của mẹ có thể tìm được đoạn video này không....có lẽ lúc con xem được thì chúng ta đã chia xa lâu lắm rồi nhỉ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com