Vkook Thien Dang Da Vu
Hai ngày trước có một trận mưa rào rất lớn, đám trẻ hôm nay rủ nhau xách giỏ vào rừng hái nấm. Nấm gan bò, nấm san hô, đủ các loại li ti mọc dưới những gốc cây cổ thụ già. DaeHan vừa tìm được một cây nấm trứng gà, cậu nhóc vui vẻ reo lên một tiếng khiến ManSae đang lúi húi ở gần đó cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn. - Cái gì thế? DaeHan vừa nắm cây nấm kéo lên vừa hí hửng nói. - Nhìn này ManSae, cây nấm trứng gà này to quá.ManSae vừa nhìn qua, nhưng ánh mắt lại đậu lại ở sau lưng DaeHan.- Khoan đã, kia là hoa phong lữ sao?DaeHan vừa hái được cây nấm lên, ngẩng đầu nhìn ManSae.- Hả? Cái gì?ManSae không quan tâm cậu nhóc, đi về hướng sau lưng cậu. Bên đó đúng thật có một khóm hoa phong lữ rất đẹp nhưng lại mọc cạnh một ngôi mộ. DaeHan lúc này cũng đi tới, một tay xách giỏ nấm đứng sau lưng ngó nghiêng nhìn.- Một ngôi mộ à? Mộ ai mà lại ở giữa rừng thế này?ManSae lúc này đã ngồi xổm hẳn xuống trước ngôi mộ kia, ngó nghiêng bia mộ được khắc thủ công trên gỗ mộc mạc.- Không biết, chữ này ta chưa được học.Hai cậu nhóc còn đang vuốt cằm suy tư, phía sau vang lên một giọng nói.- Thái Tử Chi Mộ.DaeHan và ManSae giật mình quay lại, thấy một cậu nhóc cũng trạc tuổi hai người, vận quần áo vải thô chân đi giày cỏ, tay cũng xách một giỏ nấm.DaeHan vốn nhát gan, bị dọa giật mình lén giơ tay vuốt ngực, ManSae lại cười khen cậu nhóc.- Không hổ là MinGuk, chữ này mà cũng biết.MinGuk đi lại gần, nhìn kỹ bia mộ kia thêm một chút.- Ta cũng chưa được học chữ này, tiên sinh chưa từng dạy. Chỉ là một lần ta thấy người viết chữ này lên tranh, hỏi ra mới biết đó là hai chữ Thái Tử.DaeHan nhíu mày thắc mắc.- Nhưng là Thái Tử nào? Thiên Quyền Hoàng Thành không phải không có Thái Tử sao?MinGuk nói.- Không phải không có Thái Tử, nghe Tứ Thúc nói 5 năm trước có một vị Thái Tử đã qua đời, mộ phần này chắc là nhắc tới ngài ấy.ManSae trầm ngâm học theo mấy lão nhân gia trong thôn vuốt cằm.- Nhưng ai lại đi xây mộ Thái Tử trong rừng này chứ?Cả ba cùng nhau rơi vào trầm mặc, qua một hồi đột nhiên DaeHan giật mình la lên.- Mặt trời xuống núi rồi, không về nhanh lên trời tối mất.Cả hai đứa còn lại lúc này mới giật mình xách giỏ nấm lên chạy.- Sao ngươi không nói sớm, ta không muốn bị sói bắt đâu.Hai bóng dáng chạy biến về phía trước, DaeHan cũng vội vàng xách giỏ nấm lên đuổi theo, liên tục la lối.- Chờ ta với, hai tên khốn nhà các ngươi chạy nhanh quá vậy?Tiếng đám trẻ nhanh chóng khuất đi, chìm vào sâu trong rừng cây lá xào xạc. Mặt trời dần dần lặn đi, mang bóng tối phủ lên những cánh hoa phong lữ nở rộ đang rung rinh trước gió.___Jeon JungKook đang nhào bột đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không giấu được vài vẻ lo lắng. Tứ Thúc bưng đĩa rau đi qua, đoán được tâm tư cậu liền cười cười.- Ba đứa nó chắc là ham vui nên chưa về thôi, tiên sinh đừng lo lắng.Jeon JungKook xấu hổ, vành tai hơi ửng đỏ nói.- Dặn mọi người đừng gọi ta là tiên sinh rồi mà, ta không xứng.Tứ Thúc bật cười, trước lúc vén màn đi ra khỏi gian bếp vẫn còn quay đầu lại nói.- Tiên sinh khiêm tốn quá rồi, nếu không nhờ người dạy học miễn phí cho bọn trẻ, sợ rằng trẻ con trong thôn chúng ta đều là kẻ phàm phu tục tử nửa chữ cũng không biết rồi.Jungkook muốn há miệng bào chữa, Tứ thúc đã đi ra ngoài rồi. Sau lớp màn cửa đung đưa, nghe được giọng ông hô lớn.- Rau xào thịt bò hảo hạng tới rồi đây!Jungkook khẽ lắc đầu cúi đầu tiếp tục nhào bột, bên cạnh nồi nước vẫn ùng ục sôi. Cậu dùng mu bàn tay không bị dính bột đẩy đẩy tay áo đang được vén cao lên. Trong gian bếp sực nức mùi thơm, lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, soi sáng vài giọt mồ hôi đang lăn tăn chảy xuống cần cổ trắng ngần.Năm năm trước cậu dừng chân ở Lâm An này, tiền trong người mang đi cũng chỉ đủ tiêu xài một thời gian, may sao gặp được Tứ thúc đang tìm người phụ giúp quán ăn nhỏ này, cậu liền mau mắn tới xin tá túc, nhân tiện tìm kiếm việc làm. Ban đầu Tứ thúc còn nhìn cậu hoài nghi, cho rằng tiểu tử trắng trẻo mặt búng ra sữa này có thể làm được trò trống gì, không ngờ từ ngày có Jungkook tới quán ăn nhỏ liền phất lên như diều gặp gió.Jeon JungKook đặc biệt chăm chỉ, lại còn biết chữ vẽ tranh, tính toán đều giỏi. Hơn nữa khuôn mặt này của cậu thu hút không ít thiếu nữ trong thôn tới, các nàng ăn một bữa cơm, lại tủm tỉm vụng trộm liếc mắt nhìn thiếu niên kia tới mấy bận. Cũng không trách được các nàng, thiếu niên này càng lớn càng anh tuấn, so với đám phàm phu tục tử trong thôn đúng là hạc giữa bầy gà.Thoáng cái mà cũng đã 5 năm trôi qua, quán ăn của Tứ thúc kinh doanh ngày càng khá, từ một cái chòi sập xệ thành một tiệm ăn bàn ghế rộng rãi. 2 năm trước Jungkook thấy trẻ con trong thôn không đi học, cũng không biết chữ liền mở một lớp dạy bọn chúng học, đám trẻ đua nhau tìm tới. Các bậc cha mẹ nghe tới Jeon JungKook dạy miễn phí thì cũng hân hoan, còn tôn kính gọi cậu bằng hai chữ tiên sinh.Tứ thúc mang đĩa rau xào ra ngoài cho khách, lại vui vẻ chuyện trò dăm ba câu. Màn cửa bên ngoài leng keng kêu lên, Tứ thúc ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc ông cảm thấy giữa mùa hè oi bức vậy mà có một luồng gió lạnh thổi tới.Người đến là hai vị khách quan, đầu đội đấu lạp màu đen che kín cả gương mặt, tay cầm trường kiếm ngọc bội, quần áo trên người một thân cao quý. Tuy không thấy được khuôn mặt ra sao nhưng trên người cả hai đều toát lên một loại khí thế bức người. Không biết là do loại khí thế đó hay do cả hai mang đấu lạp che mặt kỳ quái mà cả quán ăn nhỏ đều ngưng lại hiếu kỳ giương mắt nhìn, có kẻ đang cúi đầu ăn mỳ, thấy vậy cũng ngẩng đầu lên coi, miệng quên cả hút sợi mỳ.Cả hai người này không biết hành tung ra sao nhưng có lẽ người đi trước địa vị cao hơn một bậc, bởi hắn cất bước đi trước người kia mới theo sau, hắn ngồi xuống người kia mới ngồi, xem qua có phần hơi khó chịu, vài khách quan trong quán ghé tai nhau xì xào bàn tán.Tứ thúc vội chạy tới nhoẻn miệng cười, khom lưng xoa tay hỏi.- Hai vị khách quan dùng gì?Một người quay qua người kia, kính cẩn hỏi.- Công tử, người dùng gì?Người kia thong thả mang trường kiếm đặt lên trên mặt bàn, dưới tấm vải màn che của đấu lạp phát ra giọng nói rất trầm.- Tùy ngươi chọn.Người kia ngẩng đầu nhìn danh sách món ăn trên cột, gọi gọi một hồi. Tứ thúc vừa dạ dạ liên hồi, vừa liếc mắt nhìn trường kiếm trên mặt bàn. Mẹ ơi, tinh xảo đẹp mắt quá, hẳn là rất quý giá.Đợi khách gọi món xong, Tứ thúc vừa định quay người đi vào trong, người có giọng nói rất trầm kia đột ngột lên tiếng.- Đợi một chút. Tứ thúc vội quay đầu lại.- Khách quan có gì dặn dò? Người kia trước sau luôn an tĩnh, lúc này hình như hơi cúi đầu, chỉ là cúi rất khẽ, cứ như chỉ cử động một chút thôi, hắn nói.- Thêm một chén bánh trôi.Lúc hắn nói ra câu này Tứ thúc không biết có phải bản thân cảm nhận sai hay không, chỉ là trong giọng nói của hắn có gì đó rất lạ, vừa tình vừa bi thương.Chủ tiệm rời đi, bóng lưng khuất sau tấm màn cửa phòng bếp. Kim TaeHyung nâng tay vén một bên màn che đấu lạp ra, ngẩng đầu nhìn dòng chữ thực đơn trên cột nhà. Nét chữ thanh mảnh gọn gàng, bên cạnh còn kèm hình vẽ minh họa món ăn cực kỳ bắt mắt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.Jung Ho Seok ngồi ở bên cạnh, dưới gầm bàn len lén vươn tay giật tay áo hắn.- Điện hạ, coi chừng lộ mặt.Kim TaeHyung lúc này mới để ý, người trong quán đều đang len lén nhìn họ, cố gắng soi mói khuôn mặt đằng sau màn che kia. Có mấy tiểu cô nương nhìn được một nửa gương mặt anh tuấn của hắn, không kìm được mà bấu tay nhau tíu tít xuýt xoa.Kim TaeHyung liền thả tay xuống, mang gương mặt giấu sau đấu lạp. Hiện tại vẫn chưa phải lúc hắn xuất đầu lộ diện, không cẩn thận có thể bị kẻ không nên biết chú ý tới.Đợi qua một hồi các món ăn liên tục được bày ra, Kim TaeHyung nhìn một bàn ăn trước mắt, ngẩng đầu nhìn Tứ thúc hỏi.- Bánh trôi của ta?Tứ thúc vội giải thích.- Bánh sắp chín rồi, công tử đợi một chút tiên sinh nhà ta sẽ đích thân mang ra.Kim TaeHyung im lặng không nói nữa, Tứ thúc xoa xoa tay lấy câu chuyện làm quà hỏi han. - Hai vị đây là đang tính đi đâu vậy? Nhìn qua không phải người vùng này? Jung Ho Seok trả lời. - Chúng ta đang tới chủ trấn Vĩnh Uyên, nghe nói mấy bữa nữa có hội rất náo nhiệt. Hai vị này vậy mà có nhã hứng như vậy, còn tưởng là người thần bí phương nào, hoá ra cũng chỉ là lữ khách tìm vui. Lúc này đột nhiên màn cửa bếp liền đã bị vén lên, Jeon JungKook bưng chén bánh trôi trên tay đi ra. Tay áo xắn tới gần khuỷu, trên cần cổ và thái dương một vài giọt mồ hôi lăn tăn chảy xuống, gò má vì đứng gần bếp lò hồi lâu mà bị nung tới hồng hào.Mấy tiểu cô nương lại níu tay nhau, che miệng nói nhỏ.- Là Jeon tiên sinh đó.Jeon JungKook quay đầu nhìn, nhận ra Tứ thúc đang vẫy tay với mình liền bưng chén bánh trôi đi tới. Cậu ban đầu cũng giống như những người khác, có chút hiếu kỳ nhìn hai vị khách kỳ quái kia, nhưng rất nhanh liền lập tức vui vẻ tươi cười mang bánh trôi đặt xuống.- Mời khách quan dùng.Thế nhưng vừa đặt chén bánh xuống, người kia đã giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, Jeon JungKook giật mình trợn mắt nhìn.- Khách quan?Tuy rằng giật mình nhưng cũng không đẩy ra, cậu hơi khom người giữ nguyên tư thế ấy. Người kia hơi nghiêng đầu, nếu không có màn che thì có thể thấy được hắn ta đang nhìn cậu, đằng sau màn che một giọng nói trầm trầm cất lên.- Chữ trên cột là của ngươi sao?Khoảnh khắc khi hắn cất tiếng, Jeon JungKook lập tức liền khựng lại. Tựa như viên củi cháy nóng rực rơi xuống cõi lòng sớm đã khô cằn héo úa của cậu, cháy lên thành một ngọn lửa ngút trời.Bất giác cả bàn tay đều run lên, rõ ràng người kia chỉ nắm nhẹ lấy cổ tay cậu, vậy mà nơi đó giờ đây nóng rực tới tê dại. Jeon JungKook ngẩn người quay đầu nhìn hắn, nhìn trừng trừng tới mức có cảm giác cậu có thể nhìn xuyên thấu được qua màn vải kia. Giọng nói này, sao mà quen thuộc đến như thế?
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com