TruyenHHH.com

Vkook Taekook Mot Doi Thuong Nho

Mỗi người trong cuộc đời sẽ gặp khoảng 29,2 triệu người và xác xuất để hai người yêu nhau là 0,000049 phần trăm. Trong 29,2 triệu người đó, số người mà bạn thường xuyên gặp lại là bao nhiêu?

Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên Chính Quốc làm là tới bệnh viện thăm bố. Suốt những năm qua bố cậu luôn phải đi lại giữa nhà và bệnh viện liên tục như vậy, cho tới vài năm trở lại đây ông phải ở hẳn trong viện để duy trì sự sống hàng ngày. Tất nhiên, tiền viện phí là một con số khổng lồ mà Chính Quốc phải bán mạng làm việc để có thể chi trả nó, đây là cách mà cậu có thể giữ lại người thân duy nhất ở bên cạnh mình.

Ngồi lặng yên trên chiếc ghế dài trong phòng bệnh của bố, cậu không thể nào ngừng nghĩ đến Thái Hanh, đôi mắt cậu thiếu ngủ với phần bọng mắt thâm quầng mệt mỏi. Cậu dựa lưng vào tường nhắm mắt lại cố thiếp đi trong giây lát.

Cánh cửa phòng hé mở, Thạc Trân trên người mặc chiếc áo blouse của giáo sư nhẹ nhàng bước vào. Dạo gần đây tình trạng của bố Chính Quốc càng ngày càng xấu, có lẽ ông ấy đã quá mệt, chịu đựng nỗi đau khi phải chống chọi và sống nhờ vào máy móc thuốc thang. Anh cũng đã nói cho cậu biết về tình trạng này, điều đó càng ngày khiến cậu càng trở nên sầu não.

Thấy cậu đang ngủ Thạc Trân không tiện đánh thức, anh đi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cho cậu rồi lặng lẽ đi ra. Chẳng được bao lâu, điện thoại trong túi của cậu rung lên.

"Có chuyện gì?"

"Cậu còn ở đâu mà chưa về hả."

Chính Quốc chán nản cúp điện thoại, rời khỏi bệnh viện bắt một chiếc taxi đi đến nhà riêng của Lâm Dương. Bên ngoài cửa ra vào xuất hiện một đôi giày cao gót bảy phân của phụ nữ nằm lăn lóc trên sàn, Chính Quốc đang khó chịu trong người, cậu thuận chân đá một cái làm chiếc giày văng xa vài mét. Trong phòng khách, có hai người lõa thể đang cuốn quýt lấy nhau trên sofa, cậu đi thẳng vào trong bếp mở trong tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng tu một hơi, sau đó Chính Quốc ném chai nước còn hơn phân nửa ra chỗ hai con người không biết xấu hổ kia đang nằm.

"Con mẹ nó cậu bị điên à?" Lâm Dương hét lên

Chính Quốc đưa mắt cười khinh bỉ nói.

"Gọi tôi về là để tôi nhìn thấy cảnh này?"

"Ồ, chẳng lẽ cậu ghen ư?"

Chính Quốc không trả lời luôn, cậu bước vào bếp lấy một chiếc nồi inox ra hứng đầy nước, sau đó bê ra phòng khách hắt thẳng vào mặt Lâm Dương và người tình của hắn rồi ném chiếc nồi qua một bên làm nó phát ra tiếng động kinh người.

"Đừng có nằm mơ, chuyện tôi muốn nói với anh chỉ có một, đó là ký giấy ly hôn."

Nói rồi cậu cầm lấy túi xách đi ra khỏi nơi này, nơi mà đã từng là nhà của cậu và cậu ta.

Nhớ lại khi đó, Chính Quốc bỏ học một năm, về sau bị Thạc Trân phát hiện bèn bắt cậu đi học lại, anh nói rằng sau này cậu có thể muốn làm chuyện gì cũng được, anh sẽ không can thiệp nữa nhưng nhất thiết phải lấy bằng được chiếc bằng tốt nghiệp Cao trung. Khi đó cậu nghĩ công ty đã phá sản nên bản thân cũng không muốn vướng vào vòng tròn luẩn quẩn rắc rối này làm gì, cậu cố gắng học tập, đi làm bạt mạng để kiếm tiền. Nhưng đâu ai ngờ rằng chuyện khi đó có người đã thao túng đằng sau, Chính Quốc bị gánh một khoản nợ lên tới hàng trăm vạn, ghi là tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của công ty.

Lúc đó cậu vẫn còn là một cậu nhóc ngây thơ, bị màn kịch của chính người cô ruột thịt lừa gạt, nói rằng muốn giúp cậu đứng tên công ty gánh vác khoản nợ này. Sau đó còn ngỏ ý tốt mai mối cho cậu và Lâm Dương. Chính Quốc ban đầu có chút tình cảm, cậu cũng không muốn làm gánh nặng cho người cô ruột nên đành đồng ý, nào ngờ tất cả là một màn kịch của bà cô độc ác với anh trai kế Lâm Dương. Mới gần đây thôi cậu vừa phát hiện ra sự thật động trời này, nhưng tất cả đã muộn.

Tên Lâm Dương khốn kiếp đó lúc đầu đối với cậu rất tốt, làm cậu tin tưởng mà đem lòng yêu mến cậu ta, nhưng chỉ được chưa đầy một năm, càng về sau cậu ta càng dở bản tính thâm độc và điên loạn. Chính Quốc dần sợ hãi, hiện tại cậu chuyển qua chán ghét. Vì một tờ giấy kết hôn mà ràng buộc cậu với tên khốn kia. Hắn đồng ý giữ bí mật chuyện cậu kết hôn với hắn, nhưng cậu cũng phải chấp nhận thường xuyên làm theo một số yêu cầu của anh ta.

Cũng may khi đó cậu nghe theo lời của Thạc Trân cố gắng học hết lớp mười hai, sau đó dành học bổng vào một trường nghệ thuật có tiếng, để hiện tại cậu có đủ tự tin sống tiếp mà không cần dựa dẫm vào ai cả.

Chính Quốc về căn nhà riêng của mình ở trong một khu chung cư bình thường, không quá lớn, cậu đã chắt chiu từng đồng một mới có thể mua được căn nhà này làm nơi sinh sống riêng tư, gọi là có nơi để về sau một ngày ròng rã đối mặt với bao cạm bẫy bên ngoài.

Ngả người xuống chiếc giường ấm trong căn phòng có màu trắng làm chủ đạo, cũng không có mấy đồ đạc, chủ yếu là giá treo quần áo. Điện thoại trên giường vang lên tiếng chuông.

"Vâng em nghe rồi đây ạ."

Chính Quốc nghe điện thoại của Doãn Kỳ gọi tới

Anh là giám đốc nghệ thuật của phòng hòa nhạc Quốc gia cũng là người trực tiếp quản lý phòng hòa nhạc của Trung tâm nghệ thuật Quốc gia Đài Bắc*. Lúc Chính Quốc giành được học bổng toàn phần cho bốn năm Đại học đã vô tình được anh để ý tới vì tài năng xuất chúng, sau đó anh thường giúp đỡ cậu và mời cậu về làm cho Trung tâm nghệ thuật Quốc gia.

"Tuần tới có buổi tiệc lớn của giới kinh doanh, họ muốn mời một người tới chơi độc tấu, anh nghĩ có lẽ em nên thử. Giúp tạo mối quan hệ tốt."

Cậu có hơi chút không muốn đi, những 'vị khách' của cậu ở trong giới này đa phần bọn họ đều quen biết nhau. Nhưng rồi nghĩ lại, đâu có quý ngài thành đạt nào lại muốn để cho người khác biết rằng bản thân mình có một mối quan hệ bí mật với một chàng trai trẻ khác. Hơn nữa trong những buổi tiệc tùng sang trọng, các quý ngài đức cao vọng trọng thường sánh đôi bên cạnh chính thất của mình.

"Được ạ." Cậu đáp, hướng mắt về phía chiếc giá treo đồ

"Vậy thì tốt rồi, hôm nay em nghỉ sớm đi."

Chính Quốc đứng dậy tiến về phía để mấy chiếc túi quà tặng, mỗi lần cậu xuất hiện tại các sự kiện sẽ là một bộ dạng mới, trang phục ít khi lặp lại, khiến mọi người có cảm giác mới mẻ không nhàm chán, cậu rất chú trọng vẻ bề ngoài vậy nên trên gương mặt trắng mịn như nhung thường được phủ một lớp phấn mỏng. Đôi môi được chăm chút cẩn thận luôn hồng hào căng bóng. Nhưng, chưa từng có bất cứ một người nào khác ngoài Thái Hanh được hôn lên.

-

Tại phòng tiệc lớn của khách sạn Taipei Mandarin, đúng như tên gọi của nó, nơi đây tập trung những thành phần có máu mặt trong xã hội. Những chiếc đèn chùm lớn đầy sự tinh xảo và lung linh treo ngược trên trần nhà rủ xuống những ánh đèn phản chiếu long lanh.

Ở phía góc trái cạnh sân khấu chính được đặt một chiếc đàn piano nằm bóng loáng dường như chẳng hề dính một chút chụi bặm, phần khung sườn cây đàn là sự kết hợp cân bằng từ các loại gỗ cứng tạo nên sự cân bằng cho âm thanh. Chiếc đàn có giá trị lên tới ba trăm vạn tệ vừa nhìn vào liền có cảm giác vô cùng sang trọng.

"Xin chào! Xin chúc mừng ngài."

Những câu chúc mừng vang lên liên tiếp, đây là buổi tiệc nhậm chức của con trai độc nhất tập đoàn điện tử đứng thứ chín trên danh sách xếp hạng các tập đoàn lớn nhất tại Đài Loan. Kẻ dưới quyền ra sức nịnh bợ, còn những vị khách tới xã giao thì cũng chỉ nói một vài câu chúc mừng, họ tới chủ yếu để tạo mối quan hệ tốt với chủ tịch tập đoàn và kết thân với những tập đoàn lớn khác.

Ở trên đời thường có một số chuyện lạ lùng như vậy, một cái tên xa lạ hay một con người lạ từng quen mà bạn đã quên lãng, một ngày nào đó lại vô tình xuất hiện trước mặt bạn một lần, vậy là mọi vấn đề liên quan đến người ấy cứ như thế lần lượt vồ vập dính tới bạn, mặc dù bạn có muốn nghe hay là không, muốn biết hay là không thì nó vẫn sẽ tới, có thể truyền từ một số người bạn rất thân quen mà trước đó bạn không hề thấy họ nhắc tới vấn đề này lần nào. Giống như lực hấp dẫn, bạn nhận ra người kia đối với mình như có một mối liên hệ với nhau vậy.

Chính Quốc xuất hiện sau khi những vị khách dần tới lấp đầy căn phòng. Cậu bước ra một cách hoàn hảo với chiếc áo blazer đen khoác bên ngoài, bên trong là sơ mi cổ lọ có phần tay loe, ở phần ống tay áo còn được gắn thên một sợi dây mảnh thả xuống càng làm cho đôi tay trắng trẻo đó trở nên xinh đẹp bội phần.

Mái tóc màu đen óng ả phía trước dài quá mắt được tạo kiểu rẽ ngôi lệch sang hai bên giúp gương mặt cân đối, tinh xảo và đặc biệt khoe ra được vẻ đẹp từ chiếc khuyên nhỏ bằng bạc ở nơi lông mày bên phải. Đôi mắt to tròn long lanh được phủ lên trên bầu mắt một lớp phấn mắt màu nâu không kim tuyến, đôi môi anh đào hồng hào cũng có chút màu son nhẹ. Như thế đã đủ để tạo nên vẻ đẹp thuần khiết mà cũng lại đầy bí ẩn trông như một tác phẩm nghệ thuật.

Ánh đèn phía dưới được tắt bớt để mọi người tập trung lên phía sân khấu, cậu ngồi xuống ghế, hít một hơi và bắt đầu đặt những bàn tay của mình tên từng phím đàn. Những ngón tay linh hoạt tạo nên một bản nhạc lôi cuốn người nghe. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

"Thái Hanh!"

"Ồ, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ."

Anh rời mắt khỏi phía sân khấu nhìn sang bên cạnh, Doãn Kỳ tới bàn tiệc của anh chào hỏi.

"Hình như anh đã gặp cậu ấy hai lần rồi thì phải, thấy thế nào, cậu ấy là người xuất sắc nhất của tôi đó."

Thái Hanh nhếch môi "Tốt, vẫn luôn là như vậy."

"Ý của anh là sao?"

Anh cầm ly sâm panh lên giả vờ cụm ly với Doãn Kỳ "Không có ý gì cả, anh đừng bận tâm."

Sau khi hoàn thành phần của mình, cậu cúi chào rồi bước xuống bàn tiệc phía dưới, Doãn Kỳ đưa tay lên ra hiệu cho cậu có thể dễ dàng tìm được mình. Chính Quốc cầm một ly rượu trên khay của người phục vụ đi tới, khi ngồi xuống cậu mới ngỡ ngàng nhận ra Thái Hanh đang ngồi đối diện.

Ngoài Thái Hanh và Doãn Kỳ còn có thêm Cao Tuấn là con trai của chủ tịch ShanLin Financial Holding và một người khác. Chính Quốc chào hỏi bọn họ, nhịp tim cậu tăng cao, có chút căng thẳng khi thấy gương mặt lạnh lùng của Thái Hanh cố làm lơ mình. Mấy người nói một vài chuyện, Chính Quốc không để tâm cho lắm. Một lát sau chủ của bữa tiệc ghé tới bàn của bọn họ, chính là Tử Đằng.

"Xin chào, cảm ơn mọi người đã tới."

Anh quay lại đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với cậu "Chào người đẹp."

Chính Quốc mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu chào anh ta.

"Đôi bàn tay của em luôn tuyệt vời như vậy, cảm ơn em đã nhận lời tới đây."

"Thưa ngài, đây là việc mà tôi nên làm thôi, cảm ơn ngài đã mời."

Có phải chăng tên của cậu đã quá nổi tiếng ở trong giới thượng lưu này?

Khi Tử Đằng rời đi, Doãn Kỳ mới tiếp tục nói chuyện

"Hai người có phải nên làm quen một chút không? Biết đâu sau này còn gặp nhau dài, chắc hẳn anh chưa biết, Chính Quốc là một người 'nói chuyện' rất giỏi, nếu anh có hứng thú với vẻ đẹp này thì có thể tạo một cuộc gặp mặt, chắc hẳn hai người nói chuyện sẽ rất thú vị..."

"Anh..." Chính Quốc ra hiệu cho Doãn Kỳ đừng nói nữa.

Thế nhưng, Thái Hanh chẳng có vẻ gì là hứng thú cả, anh nhấp chút rượu, nhếch khóe môi lên mang một ý cười lạnh nhạt nhìn vào thẳng đôi mắt của Chính Quốc mà nói.

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

_____________

*Mình mượn một vài địa danh nhưng đã đổi tên.
- Phòng hòa nhạc Quốc gia (địa điểm thật là nhà hát Quốc gia và Phòng hòa nhạc Quốc gia)

- Phòng hòa nhạc trong Trung tâm nghệ thuật Quốc gia Đài Bắc. (Địa điểm thật là Trung tâm nghệ thuật Quốc gia Cao Hùng, chỗ này đẳng cấp thế giới đó.)

-300 vạn Tân Đài tệ vào khoảng 2 tỉ gì đó nếu mình tính không lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com