Vkook Taekook Mot Doi Thuong Nho
Good luck to you.
_____________________Một năm học mới lại bắt đầu, cuộc sống của Chính Quốc thay đổi hoàn toàn so với ngày trước. Bản thân đã tự lập hơn, chững trạc hơn, hiện tại cũng không còn lo ngày ngày bị chặn đánh như lúc trước.Bọn họ giờ đã là học sinh lớp tự nhiên, lớp Năm cũng chuyển đi một số người, trong đó có cả cô bạn lớp phó văn nghệ Tiểu Thảo. Nghĩ cũng may, cô nàng chuyển đi thì sẽ không thấy được Chính Quốc với Thái Hanh thân mật ân ân ái ái, cũng sẽ không cần phải đau lòng.Nhưng Chính Quốc đã quên mất một người, đó chính là Âu Khải. Suốt mấy tháng hè không gặp, không bị làm phiền suýt chút nữa cậu đã quên béng đi con người này rồi. Đại khái là sáng nay đi học, trong lúc chờ Thái Hanh đi vào cất xe đạp, Âu Khải không biết từ đâu xông ra, cầm theo một chiếc túi đựng điểm tâm buổi sáng đưa cho Chính Quốc. Cậu ngớ người, há mồm trợn mắt vội vã lôi kéo Âu Khải ra chỗ khác nói chuyện."Anh làm cái gì thế!""Thì... suốt mấy tháng không gặp nên hôm nay tôi tới mang điểm tâm cho cậu thôi mà."Chính Quốc hai tay chống hông đi qua đi lại vài vòng đắn đo suy nghĩ."Anh này, tôi thích con gái. Hơn nữa tôi cũng có bạn gái rồi, cô ấy còn hay ghen nữa. Nên anh làm ơn tha cho tôi đi, lát nữa cô ấy mà thấy thì tôi nhất định đi chầu Diêm Vương luôn đó." "Cậu nói dối.""Cả cái trường này còn bao nhiêu là người, sao anh cứ nhất quyết phải chọn tôi vậy. Nói chung là tôi van cầu anh, nhé.""Nhé nhé, chúc anh tìm được người khác tốt hơn tôi, cảm ơn nhiều."Không chờ cho Âu Khải phản ứng lại, Chính Quốc vác balo chạy biến trước khi Thái Hanh nhìn thấy. Cậu lấy lý do vội đi vệ sinh để nói dối Thái Hanh lý do mình đột nhiên biến mất."Anh nghe nói Chính Quốc có bạn gái à?" Thái Hanh hơi nhếch khóe môi lên nói thầm vào tai cậu. Chính Quốc rùng mình, rõ ràng khi nãy cậu nhìn Thái Hanh đang khóa xe mới lén lút chạy đi, chẳng lẽ lại bị phát hiện rồi."À..." Cậu cười hì hì "Đâu... đâu có, chắc anh nghe lầm rồi, em làm sao có bạn gái được cơ chứ.""Anh còn nghe được em nói là nếu bị bạn gái bắt gặp thì em đi chầu Diêm Vương luôn."Nụ cười dần dần khép lại, khuôn mặt trở thành một bộ dạng khó coi như khỉ ăn ớt, Chính Quốc kéo kéo cánh tay Thái Hanh."Anh à... em... chỉ là em nói bừa... em thật sự không có ý nói anh như..." Nhận ra mình nói lỡ, cậu đưa tay bịt miệng lại, hai mắt to tròn mở lớn nhìn người trước mắt phản ứng thế nào.Thái Hanh nở nụ cười gian xảo, đuôi mắt sắc bén lộ ra ý cười, anh nói nhỏ chỉ đủ để cậu nghe thấy."Tối nay cho em đi chầu Diêm Vương."Kết quả, sau khi tan học buổi chiều, Chính Quốc bị Thái Hanh lôi đi chạy bộ một giờ đồng hồ quanh khu dân cư, tới khi không chạy nổi nữa cậu đành phải chắp tay xin tha mạng."Em thề trên đời này em chỉ có mỗi Kim Thái Hanh là bạn trai, lần sau em sẽ không ăn nói linh tinh nữa, anh cõng em về nhà đi."Mồ hôi nhễ nhại trên trán của Chính Quốc, Thái Hanh lấy khăn giúp cậu lau đi, anh véo viếc má ửng hồng cả lên vì chạy mệt của cậu"Anh đùa em đó, muốn em chạy cho khỏe người thôi."Chính Quốc khom lưng chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển, liếc mắt nhìn Thái Hanh trưng ra nụ cười hình chữ nhật trêu đùa mình."Em muốn uống nước trà xanh."Nói rồi cậu nhảy lên lưng ôm cổ Thái Hanh, giọng nói nỉ non nũng nịu muốn được Thái Hanh cưng chiều."Tối nay em ngủ ở phòng anh nhé, em muốn ăn há cảo.""Cấm anh tối nay xem điện thoại, phải làm hết bài tập logarit, xong rồi mình có thể chơi đùa một tí xíu, rồi em sẽ đọc truyện, còn anh thì học từ mới tiếng Anh, nhé. Nếu không thì anh học từ mới trước, cuối cùng mình mới chơi đùa một tí rồi đi ngủ luôn."Thái Hanh mỉm cười nghe Chính Quốc ở trên lưng mình mà độc thoại, bày ra lịch trình cụ thể nhưng thực chất khi ở nhà Chính Quốc thích tùy hứng, có lúc thì muốn được ngồi vào lòng Thái Hanh, khi thì nằm ườn trên giường đọc sách. Thái Hanh không muốn vạch trần điều này , lâu lâu cậu chêm vào một hai tiếng ừm, ờ, nghe theo em. Bước tới cửa hàng tạp hóa nhỏ ở gần nhà, Thái Hanh thả cậu xuống, đôi chân linh hoạt chạy vào khu đồ uống giải khát quen thuộc lấy ra một chai nước trà xanh mát lạnh. Cậu lon ton bước ra mở nắp chai đưa tới trước mặt Thái Hanh."Vì anh là người trả nên cho anh uống trước đó."Thái Hanh một tay xoa mái tóc cậu, một tay khoác vai cậu bước đi"Anh không uống, đều cho em hết.""Vậy sau này anh cũng mua cho em chứ?""Tất nhiên." Thái Hanh cúi đầu sát tai cậu nói nhỏ "Sau này anh cưới em về, mỗi ngày đều mua cho em."Chính Quốc cười tươi như ánh mặt trời ngoài kia, đôi mắt cong tít nhìn Thái Hanh với toàn bộ sự yêu thích trong tim, tới khi vào đến sân nhà, cậu bày ra một chất giọng ngọt ngào như hũ mật ở cổ họng."Anh ơi!"Thái Hanh nhướng mày ý hỏi cậu muốn nói gì, Chính Quốc kiễng chân hôn lên má Thái Hanh một cái rồi nhanh chân chạy lên lầu trước.-Tưởng chừng những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường của hai người luôn ngập tràn trong sự vui vẻ và hạnh phúc thì một lần nữa, bi kịch lại ập tới với Chính Quốc.Vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, cậu nhận được cuộc điện thoại từ anh Thạc Trân báo tin bố của cậu đang nằm viện, tình hình không mấy khả quan cho lắm. Ngay trong đêm hè hôm đó, Nam Tuấn lặn lội lái xe xuyên đêm tới đón cậu quay trở về Đài Bắc.Chính Quốc lo lắng, sợ hãi tới nỗi thần trí rối loạn. Bố là người thân duy nhất trong gia đình, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ phải nương tựa vào ai, cậu làm sao có thể vượt qua cú sốc lớn này mà sống tiếp. Chính Quốc xuống thưa chuyện với bác trai bác gái, sau đó cậu lên phòng thu dọn qua loa một số đồ đạc cần thiết trong lúc chờ đợi Nam Tuấn. Chuyện vẫn chưa thể nói trước được điều gì, Chính Quốc tự nhủ sẽ quay trở lại sau khi mọi việc tốt lên.Bệnh viện Trung tâm thành phố Đài BắcBố của cậu vừa được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển qua ICU để theo dõi thêm. Hiện tại mọi thứ ngổn ngang, từ chuyện của công ty, chuyện gia đình nhà nội và các mối quan hệ, cậu chẳng thể nắm bắt kịp thời, không biết người nào thật lòng hay giả tạo. Chính Quốc vẫn chỉ còn là một cậu thiếu niên năm nay mới bước sang tuổi mười bảy mà thôi, căn bản cậu chưa hiểu được thế nào là sự tàn bạo, độc ác vô nhân tính của cái xã hội này.Trong dãy hành lang dài vắng lặng, lạnh lẽo não nề. Chính Quốc ngồi thất thần trên băng ghế dài không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Thạc Trân ngồi xuống cạnh cậu nói vài lời."Dù sao cũng không thể nào trốn tránh thực tại, tuy bây giờ phần trăm tỉnh lại của chú không cao nhưng không phải là không có khả năng tỉnh lại. Em hiện tại cùng Nam Tuấn quay trở lại nhà một chuyến đi, ở đây có anh lo rồi."Chính Quốc gật đầu bước theo sau Nam Tuấn, ngôi nhà đã được bố cậu chuộc lại, mã khóa vẫn là dấu vân tay nên Chính Quốc có thể dễ dàng mở vào. Căn nhà giống như một lâu đài bỏ âm u lạnh lẽo, ngoài vườn cỏ mọc rậm rạp đan xen những bụi hoa dại um tùm, cây cối không được cắt tỉa, chân tường phủ lớp rêu phong. Đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, bụi bặm đã bám một lớp dày màu xám. Cả căn nhà rộng lớn như vậy nhưng chỉ có phòng sách là được bố cậu sử dụng, còn lại vải trắng vẫn bọc kín khắp nơi. Cả hai người bước vào trong phòng xem qua một số tài liệu quan trọng, cùng một số giấy tờ nhà đất.Có vẻ như có kẻ nào đó đã cố tình tấn công bố cậu để cướp nhiều hợp đồng làm ăn cùng con dấu, hiện tại ngoài căn nhà này đang đứng tên cậu và một công ty mới khởi sắc lại đang trên đà sụp đổ thì Chính Quốc chẳng còn lại gì.Hai người quay trở lại bệnh viện, có rất nhiều cuộc gọi lỡ và tin nhắn của Thái Hanh, cậu không đủ dũng khí để nghe máy, sau một đêm dài thức trắng ngồi trước cửa phòng bệnh suy nghĩ. Chính Quốc cuối cùng đành quyết định bỏ học... -Thái Hanh với Chính Quốc thường ngày cứ dính nhau như hình với bóng, muốn tách cũng chẳng được, vậy mà nguyên một ngày Thái Hanh không gọi được cho cậu, nhắn tin cũng không trả lời, sợ Chính Quốc gặp phải điều gì không hay cậu đành chạy qua nhà bác Thẩm ở hỏi cho rõ."Chính Quốc nó có việc phải về Đài Bắc rồi.""Vậy cậu ấy có nói là khi nào quay lại không ạ?""Chẳng biết nữa, có khi không quay lại đâu."Câu trả lời làm Thái Hanh như chết đứng, không quay lại cũng không nghe máy, đây phải chẳng là muốn cắt đứt liên lạc với Thái Hanh ư? Một lời từ biệt cũng chẳng có, Chính Quốc cứ như vậy mà vội vàng rời khỏi nơi đây, cậu đến nhanh như ngọn gió mùa hè thổi bừng lên cho Thái Hanh một thứ cảm xúc mãnh liệt gọi là tình yêu, đến lúc đi cũng thật nhanh như khi cậu đến, không để lại tung tích gì.Những ngày sau đó, Thái Hanh gần như rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, suốt những ngày hè còn lại, cậu tự nhốt mình cả ngày trong phòng, không nói chuyện với bất cứ một ai. Căn phòng nhỏ ngập tràn những kỷ niệm về Chính Quốc. Quả bóng rổ có chữ ký vẫn còn đó, chiếc áo mang số mười sáu vẫn còn đó, bàn học từ một chiếc ghế, khi có thêm Chính Quốc thì chuyển thành hai. Nay cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người ở nơi nào không hay...Chiếc điện thoại vẫn liên tục làm công việc gọi điện tới số máy quen thuộc, vẫn là những hồi chuông dài không bắt máy, tin nhắn cứ liên tục gửi đi.Ngày hôm nay, Thái Hanh đang dần tuyệt vọng, bỗng dưng, đầu dây bên kia có người bắt máy"Chính Quốc!"Thái Hanh nhìn kỹ màn hình điện thoại, thấy đúng là có người bắt máy cậu mới nói tiếp."Chính Quốc, em đang ở đâu vậy, tại sao những ngày qua không nghe điện thoại của anh, em có biết rằng anh lo lắng lắm không." Thái Hanh gấp gáp nói như sợ rằng phía bên đó có thể tắt máy bất cứ lúc nào"Anh..." Chính Quốc cố kìm nén sự xúc động của mình ngăn không cho bản thân phát ra tiếng khóc"Anh à... em... xin lỗi..."Hàng loạt tiếng rơi vỡ phát ra từ phía Chính Quốc lọt vào ống nghe, điện thoại vang lên một vài tiếng rè sau đó liền mất kết nối. Thái Hanh điên cuồng bấm gọi lại, nhưng kết quả đều là một câu trả lời tự động rằng không thể liên lạc. Cậu ngồi thụp xuống sàn nhà, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại không ngừng run rẩy, mười đầu ngón tay tỏa mồ hôi lạnh ngắt, từng hàng nước mắt cứ như thế rơi lã lã xuống cằm và cổ. Lúc nghe tin cậu rời đi, Thái Hanh chỉ buồn bã chứ không khóc, hiện tại nghe được giọng nói của Chính Quốc, nước mắt cậu cứ như vậy tuôn rơi...
_________
_____________________Một năm học mới lại bắt đầu, cuộc sống của Chính Quốc thay đổi hoàn toàn so với ngày trước. Bản thân đã tự lập hơn, chững trạc hơn, hiện tại cũng không còn lo ngày ngày bị chặn đánh như lúc trước.Bọn họ giờ đã là học sinh lớp tự nhiên, lớp Năm cũng chuyển đi một số người, trong đó có cả cô bạn lớp phó văn nghệ Tiểu Thảo. Nghĩ cũng may, cô nàng chuyển đi thì sẽ không thấy được Chính Quốc với Thái Hanh thân mật ân ân ái ái, cũng sẽ không cần phải đau lòng.Nhưng Chính Quốc đã quên mất một người, đó chính là Âu Khải. Suốt mấy tháng hè không gặp, không bị làm phiền suýt chút nữa cậu đã quên béng đi con người này rồi. Đại khái là sáng nay đi học, trong lúc chờ Thái Hanh đi vào cất xe đạp, Âu Khải không biết từ đâu xông ra, cầm theo một chiếc túi đựng điểm tâm buổi sáng đưa cho Chính Quốc. Cậu ngớ người, há mồm trợn mắt vội vã lôi kéo Âu Khải ra chỗ khác nói chuyện."Anh làm cái gì thế!""Thì... suốt mấy tháng không gặp nên hôm nay tôi tới mang điểm tâm cho cậu thôi mà."Chính Quốc hai tay chống hông đi qua đi lại vài vòng đắn đo suy nghĩ."Anh này, tôi thích con gái. Hơn nữa tôi cũng có bạn gái rồi, cô ấy còn hay ghen nữa. Nên anh làm ơn tha cho tôi đi, lát nữa cô ấy mà thấy thì tôi nhất định đi chầu Diêm Vương luôn đó." "Cậu nói dối.""Cả cái trường này còn bao nhiêu là người, sao anh cứ nhất quyết phải chọn tôi vậy. Nói chung là tôi van cầu anh, nhé.""Nhé nhé, chúc anh tìm được người khác tốt hơn tôi, cảm ơn nhiều."Không chờ cho Âu Khải phản ứng lại, Chính Quốc vác balo chạy biến trước khi Thái Hanh nhìn thấy. Cậu lấy lý do vội đi vệ sinh để nói dối Thái Hanh lý do mình đột nhiên biến mất."Anh nghe nói Chính Quốc có bạn gái à?" Thái Hanh hơi nhếch khóe môi lên nói thầm vào tai cậu. Chính Quốc rùng mình, rõ ràng khi nãy cậu nhìn Thái Hanh đang khóa xe mới lén lút chạy đi, chẳng lẽ lại bị phát hiện rồi."À..." Cậu cười hì hì "Đâu... đâu có, chắc anh nghe lầm rồi, em làm sao có bạn gái được cơ chứ.""Anh còn nghe được em nói là nếu bị bạn gái bắt gặp thì em đi chầu Diêm Vương luôn."Nụ cười dần dần khép lại, khuôn mặt trở thành một bộ dạng khó coi như khỉ ăn ớt, Chính Quốc kéo kéo cánh tay Thái Hanh."Anh à... em... chỉ là em nói bừa... em thật sự không có ý nói anh như..." Nhận ra mình nói lỡ, cậu đưa tay bịt miệng lại, hai mắt to tròn mở lớn nhìn người trước mắt phản ứng thế nào.Thái Hanh nở nụ cười gian xảo, đuôi mắt sắc bén lộ ra ý cười, anh nói nhỏ chỉ đủ để cậu nghe thấy."Tối nay cho em đi chầu Diêm Vương."Kết quả, sau khi tan học buổi chiều, Chính Quốc bị Thái Hanh lôi đi chạy bộ một giờ đồng hồ quanh khu dân cư, tới khi không chạy nổi nữa cậu đành phải chắp tay xin tha mạng."Em thề trên đời này em chỉ có mỗi Kim Thái Hanh là bạn trai, lần sau em sẽ không ăn nói linh tinh nữa, anh cõng em về nhà đi."Mồ hôi nhễ nhại trên trán của Chính Quốc, Thái Hanh lấy khăn giúp cậu lau đi, anh véo viếc má ửng hồng cả lên vì chạy mệt của cậu"Anh đùa em đó, muốn em chạy cho khỏe người thôi."Chính Quốc khom lưng chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển, liếc mắt nhìn Thái Hanh trưng ra nụ cười hình chữ nhật trêu đùa mình."Em muốn uống nước trà xanh."Nói rồi cậu nhảy lên lưng ôm cổ Thái Hanh, giọng nói nỉ non nũng nịu muốn được Thái Hanh cưng chiều."Tối nay em ngủ ở phòng anh nhé, em muốn ăn há cảo.""Cấm anh tối nay xem điện thoại, phải làm hết bài tập logarit, xong rồi mình có thể chơi đùa một tí xíu, rồi em sẽ đọc truyện, còn anh thì học từ mới tiếng Anh, nhé. Nếu không thì anh học từ mới trước, cuối cùng mình mới chơi đùa một tí rồi đi ngủ luôn."Thái Hanh mỉm cười nghe Chính Quốc ở trên lưng mình mà độc thoại, bày ra lịch trình cụ thể nhưng thực chất khi ở nhà Chính Quốc thích tùy hứng, có lúc thì muốn được ngồi vào lòng Thái Hanh, khi thì nằm ườn trên giường đọc sách. Thái Hanh không muốn vạch trần điều này , lâu lâu cậu chêm vào một hai tiếng ừm, ờ, nghe theo em. Bước tới cửa hàng tạp hóa nhỏ ở gần nhà, Thái Hanh thả cậu xuống, đôi chân linh hoạt chạy vào khu đồ uống giải khát quen thuộc lấy ra một chai nước trà xanh mát lạnh. Cậu lon ton bước ra mở nắp chai đưa tới trước mặt Thái Hanh."Vì anh là người trả nên cho anh uống trước đó."Thái Hanh một tay xoa mái tóc cậu, một tay khoác vai cậu bước đi"Anh không uống, đều cho em hết.""Vậy sau này anh cũng mua cho em chứ?""Tất nhiên." Thái Hanh cúi đầu sát tai cậu nói nhỏ "Sau này anh cưới em về, mỗi ngày đều mua cho em."Chính Quốc cười tươi như ánh mặt trời ngoài kia, đôi mắt cong tít nhìn Thái Hanh với toàn bộ sự yêu thích trong tim, tới khi vào đến sân nhà, cậu bày ra một chất giọng ngọt ngào như hũ mật ở cổ họng."Anh ơi!"Thái Hanh nhướng mày ý hỏi cậu muốn nói gì, Chính Quốc kiễng chân hôn lên má Thái Hanh một cái rồi nhanh chân chạy lên lầu trước.-Tưởng chừng những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường của hai người luôn ngập tràn trong sự vui vẻ và hạnh phúc thì một lần nữa, bi kịch lại ập tới với Chính Quốc.Vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, cậu nhận được cuộc điện thoại từ anh Thạc Trân báo tin bố của cậu đang nằm viện, tình hình không mấy khả quan cho lắm. Ngay trong đêm hè hôm đó, Nam Tuấn lặn lội lái xe xuyên đêm tới đón cậu quay trở về Đài Bắc.Chính Quốc lo lắng, sợ hãi tới nỗi thần trí rối loạn. Bố là người thân duy nhất trong gia đình, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ phải nương tựa vào ai, cậu làm sao có thể vượt qua cú sốc lớn này mà sống tiếp. Chính Quốc xuống thưa chuyện với bác trai bác gái, sau đó cậu lên phòng thu dọn qua loa một số đồ đạc cần thiết trong lúc chờ đợi Nam Tuấn. Chuyện vẫn chưa thể nói trước được điều gì, Chính Quốc tự nhủ sẽ quay trở lại sau khi mọi việc tốt lên.Bệnh viện Trung tâm thành phố Đài BắcBố của cậu vừa được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển qua ICU để theo dõi thêm. Hiện tại mọi thứ ngổn ngang, từ chuyện của công ty, chuyện gia đình nhà nội và các mối quan hệ, cậu chẳng thể nắm bắt kịp thời, không biết người nào thật lòng hay giả tạo. Chính Quốc vẫn chỉ còn là một cậu thiếu niên năm nay mới bước sang tuổi mười bảy mà thôi, căn bản cậu chưa hiểu được thế nào là sự tàn bạo, độc ác vô nhân tính của cái xã hội này.Trong dãy hành lang dài vắng lặng, lạnh lẽo não nề. Chính Quốc ngồi thất thần trên băng ghế dài không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Thạc Trân ngồi xuống cạnh cậu nói vài lời."Dù sao cũng không thể nào trốn tránh thực tại, tuy bây giờ phần trăm tỉnh lại của chú không cao nhưng không phải là không có khả năng tỉnh lại. Em hiện tại cùng Nam Tuấn quay trở lại nhà một chuyến đi, ở đây có anh lo rồi."Chính Quốc gật đầu bước theo sau Nam Tuấn, ngôi nhà đã được bố cậu chuộc lại, mã khóa vẫn là dấu vân tay nên Chính Quốc có thể dễ dàng mở vào. Căn nhà giống như một lâu đài bỏ âm u lạnh lẽo, ngoài vườn cỏ mọc rậm rạp đan xen những bụi hoa dại um tùm, cây cối không được cắt tỉa, chân tường phủ lớp rêu phong. Đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, bụi bặm đã bám một lớp dày màu xám. Cả căn nhà rộng lớn như vậy nhưng chỉ có phòng sách là được bố cậu sử dụng, còn lại vải trắng vẫn bọc kín khắp nơi. Cả hai người bước vào trong phòng xem qua một số tài liệu quan trọng, cùng một số giấy tờ nhà đất.Có vẻ như có kẻ nào đó đã cố tình tấn công bố cậu để cướp nhiều hợp đồng làm ăn cùng con dấu, hiện tại ngoài căn nhà này đang đứng tên cậu và một công ty mới khởi sắc lại đang trên đà sụp đổ thì Chính Quốc chẳng còn lại gì.Hai người quay trở lại bệnh viện, có rất nhiều cuộc gọi lỡ và tin nhắn của Thái Hanh, cậu không đủ dũng khí để nghe máy, sau một đêm dài thức trắng ngồi trước cửa phòng bệnh suy nghĩ. Chính Quốc cuối cùng đành quyết định bỏ học... -Thái Hanh với Chính Quốc thường ngày cứ dính nhau như hình với bóng, muốn tách cũng chẳng được, vậy mà nguyên một ngày Thái Hanh không gọi được cho cậu, nhắn tin cũng không trả lời, sợ Chính Quốc gặp phải điều gì không hay cậu đành chạy qua nhà bác Thẩm ở hỏi cho rõ."Chính Quốc nó có việc phải về Đài Bắc rồi.""Vậy cậu ấy có nói là khi nào quay lại không ạ?""Chẳng biết nữa, có khi không quay lại đâu."Câu trả lời làm Thái Hanh như chết đứng, không quay lại cũng không nghe máy, đây phải chẳng là muốn cắt đứt liên lạc với Thái Hanh ư? Một lời từ biệt cũng chẳng có, Chính Quốc cứ như vậy mà vội vàng rời khỏi nơi đây, cậu đến nhanh như ngọn gió mùa hè thổi bừng lên cho Thái Hanh một thứ cảm xúc mãnh liệt gọi là tình yêu, đến lúc đi cũng thật nhanh như khi cậu đến, không để lại tung tích gì.Những ngày sau đó, Thái Hanh gần như rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, suốt những ngày hè còn lại, cậu tự nhốt mình cả ngày trong phòng, không nói chuyện với bất cứ một ai. Căn phòng nhỏ ngập tràn những kỷ niệm về Chính Quốc. Quả bóng rổ có chữ ký vẫn còn đó, chiếc áo mang số mười sáu vẫn còn đó, bàn học từ một chiếc ghế, khi có thêm Chính Quốc thì chuyển thành hai. Nay cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người ở nơi nào không hay...Chiếc điện thoại vẫn liên tục làm công việc gọi điện tới số máy quen thuộc, vẫn là những hồi chuông dài không bắt máy, tin nhắn cứ liên tục gửi đi.Ngày hôm nay, Thái Hanh đang dần tuyệt vọng, bỗng dưng, đầu dây bên kia có người bắt máy"Chính Quốc!"Thái Hanh nhìn kỹ màn hình điện thoại, thấy đúng là có người bắt máy cậu mới nói tiếp."Chính Quốc, em đang ở đâu vậy, tại sao những ngày qua không nghe điện thoại của anh, em có biết rằng anh lo lắng lắm không." Thái Hanh gấp gáp nói như sợ rằng phía bên đó có thể tắt máy bất cứ lúc nào"Anh..." Chính Quốc cố kìm nén sự xúc động của mình ngăn không cho bản thân phát ra tiếng khóc"Anh à... em... xin lỗi..."Hàng loạt tiếng rơi vỡ phát ra từ phía Chính Quốc lọt vào ống nghe, điện thoại vang lên một vài tiếng rè sau đó liền mất kết nối. Thái Hanh điên cuồng bấm gọi lại, nhưng kết quả đều là một câu trả lời tự động rằng không thể liên lạc. Cậu ngồi thụp xuống sàn nhà, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại không ngừng run rẩy, mười đầu ngón tay tỏa mồ hôi lạnh ngắt, từng hàng nước mắt cứ như thế rơi lã lã xuống cằm và cổ. Lúc nghe tin cậu rời đi, Thái Hanh chỉ buồn bã chứ không khóc, hiện tại nghe được giọng nói của Chính Quốc, nước mắt cậu cứ như vậy tuôn rơi...
_________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com