TruyenHHH.com

[Vkook/Taekook] Một Đời Thương Nhớ

Chương 29: Lần đầu tiên

Ngnn957

Sau khi kết thúc trận đấu nhỏ trong giờ giải lao, mấy người trong đội bóng bọn họ đi rửa mặt mũi tay chân rồi mới về lớp. Thái Hanh quay lại không thấy Chính Quốc ở trong lớp, cậu cứ nghĩ chắc là Chính Quốc đi vệ sinh nên không quá lo. Nhưng mãi cho tới khi vào học được nửa giờ vẫn không thấy cậu quay lại, Thái Hanh có chút hoảng hốt, Trí Mẫn ở bên cạnh cũng nhận ra sắc mặt Thái Hanh không tốt chút nào. Cậu thử gọi cho Chính Quốc thì thấy trong ngăn bàn của Chính Quốc sáng lên, chắc hẳn không đem theo điện thoại. Thái Hanh đang suy nghĩ xem Chính Quốc có thể đi đâu.

Lúc này A Mập đi vệ sinh vừa mới quay trở lại lớp, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Thái Hanh

"Chính Quốc đánh nhau, phòng giám thị."

Thái Hanh nhận được tin nhắn ngay lập tức chạy ra khỏi lớp mà quên mất không xin phép, cậu lo rằng Chính Quốc sẽ bị thương.

Trí Mẫn vội vã giải thích thay bạn mình

"Thưa cô, bạn ấy bị đau bụng ạ."

Cô giáo tiếng Anh vốn yêu thích Thái Hanh hơn mấy người trong lớp nên không truy cứu, lại tiếp tục vào bài giảng của mình.

Một mình Thái Hanh chạy thục mạng đi tới phòng giám thị, cậu đứng lại trước cửa phòng để lấy lại nhịp thở, mắt nhìn qua ô cửa kính nhỏ. Chính Quốc ngồi một mình một góc cúi đầu xuống đất, một bên là một cậu bạn nào đó đã được băng bó, trên mặt xuất hiện vài vết bầm. Chính Quốc cũng bị thương nhưng tại sao không ai băng bó cho cậu ấy, may là vết thương không quá nghiêm trọng nên Thái Hanh mới an tâm phần nào.

Lúc Thái Hanh định bước vào thì nghe được một câu nói từ mẹ của cậu bạn kia.

"Nếu cậu không gọi phụ huynh tới thì tôi sẽ yêu cầu nhà trường đình chỉ cậu."

Bước chân khựng lại, người nhà của Chính Quốc ở Đài Bắc cả, nếu thế thì Chính Quốc phải làm sao đây. Bàn tay Thái Hanh vã mồ hôi nắm chặt điện thoại, suy nghĩ vài phút cậu quyết định gọi cho mẹ của mình nhờ giúp đỡ.

Mẹ Thái Hanh nghe tin, bà ngay lập tức bỏ lại công việc, rời văn phòng để tới trường. Từng bước chân của bà hớt hải, Thái Hanh ra đứng đón mẹ ở trước tòa nhà ban giám hiệu. Trên người của bà vẫn đang mặc nguyên bộ đồ công sở lịch sự gọn gàng, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ cùng với khí chất thanh cao, nhìn điểm nào cũng có thể ăn đứt bà mẹ của Chí Thành.

Lúc bà bước vào, Thái Hanh ở ngoài cửa có thể nhìn thấy được sắc mặt của Chính Quốc bất ngờ như thế nào. Bà cười mỉm chào thầy giám thị.

"Chào thầy, tôi là người thân của em Điền Chính Quốc."

Chính Quốc cảm động, cũng có chút xấu hổ, bản thân mình đối xử với Thái Hanh như thế thật không dám nghĩ Thái Hanh vậy mà có thể gọi mẹ của mình tới giúp cậu.

Mẹ Chí Thành cũng hơi ngơ ngác nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ dữ dằn trên gương mặt.

"Có mẹ ở đây mà cậu ta dám bảo mẹ chết rồi, đúng là cái đồ bất hiếu."

"Vị phụ hyunh này chớ đừng có nói năng bừa bãi." Mẹ Thái Hanh đáp lời "Chính Quốc của chúng tôi nếu không có việc gì thì cậu bé sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đánh người. Tại sao bà không hỏi thử con trai của bà xem thằng bé có nói gì đụng chạm tới Chính Quốc nhà tôi hay không."

Lúc Chính Quốc đanh nhau, cậu không khóc. Lúc Chính Quốc bị mẹ của Chí Thành mắng, cậu cũng không khóc. Nhưng lúc này, khi nghe mẹ Thái Hanh nói ra những lời ấy, hai hốc mắt của cậu ửng đỏ.

"Nhìn cậu ta với nhìn con trai thôi, liếc mắt cũng thấy được ai ra tay trước. Cô dựa vào đâu mà nói như thế."

Mẹ Thái Hanh nhìn cậu trai kia so với Chính Quốc, một phân cũng không bì nổi. Chính Quốc của bà xuất chúng như vậy sao có thể đem sa so sánh với thằng nhóc không biết điều kia.

"Vậy bà dựa vào cái gì mà nói thế. Chính Quốc nhà tôi đứng đầu khối, ở trong đội tuyển toán, thành thạo dương cầm và vĩ cầm, cầu lông tennis đều giỏi. Vậy xin hỏi vì cớ gì mà thằng bé tự nhiên đi đánh người ta, có phải bởi con trai của bà xỉ nhục thằng bé trước hay không?"

Bà ta nhất thời nghe kể về thành tích của Chính Quốc thì cảm thấy hơi xấu hổ, thằng con trai này ngoài cái việc nổi loạn ra thì thứ gì cũng không làm được.

"Chỉ là một vài lời nói có cần phải đánh người ta ra nông nỗi này hay không?" mẹ Chí Thành gông cổ lên cãi.

"Vậy bà đã từng nghe qua câu lời nói giết chết một con người hay chưa? Ngẫm lại những vết thương kia đều là con trai bà tự mình chuốc lấy, Chính Quốc nhà chúng tôi không có lỗi lầm gì."

Thầy giám thị đứng giữa hai bên chưa biết giải quyết thế nào thì mẹ Thái Hanh đã nói tiếp

"Tóm lại, tôi cũng còn có nhiều việc không thể ở đây phân bua với bà. Bà có thể đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra, tiền thuốc thang và chi phí khám tôi sẽ thanh toán. Dù sao sức khỏe con người mới là quan trọng nhất, không nên trì hoãn việc này bằng cách đứng đây kỳ kèo đùn đẩy trách nhiệm ai đúng ai sai, tôi nói có phải không?"

Chính Quốc kéo tay áo mẹ Thái Hanh "Cô à, không cần làm vậy đâu, là việc cháu gây ra..."

Mẹ Thái Hanh đặt tay lên mu bàn tay cậu vỗ nhẹ trấn an.

"Được rồi, cô biết con làm gì cũng có lý do của mình mà, một chút chuyện nhỏ này cô có thể xử lý được, đừng lo."

Cuối cùng cãi qua cãi lại bên đó cũng chịu thua dắt con trai đi về nhà. Nói đúng ra là đã sai ngày từ đầu mà còn đòi làm to chuyện.

"Con với Thái Hanh cãi nhau đúng không?" Chính Quốc cùng mẹ Thái Hanh quay trở ra xe.

"Cháu..." cậu không biết nên nói làm sao

"Cô biết là chuyện của hai đứa cô không nên xen vào, nhưng mà Thái Hanh lo cho con lắm đấy, hay là cô đưa hai đứa cùng đi ăn trưa có được không?"

"Dạ không cần đâu cô, lát nữa... lát nữa cháu sẽ tìm Thái Hanh nói chuyện sau. Cô cứ về cơ quan đi ạ, hôm nay cháu cảm ơn cô nhiều lắm."

Chính Quốc tiễn mẹ Thái Hanh xong cậu quay trở lại lớp, bước đến cầu thang, Chính Quốc đã thấy Thái Hanh vai đeo balo còn trước ngực cầm balo của cậu

"Xong rồi à?" Nhìn thấy cậu tới, Thái Hanh hơi giật mình, có vẻ đã chờ khá lâu rồi

"Ừ, cảm ơn cậu."

Thái Hanh nắm cổ tay Chính Quốc, còn chú ý tránh chạm vào vết thương trên bàn tay, kéo cậu cúp học.

"Đi đâu vậy?" Chính Quốc hỏi

"Về nhà."

Tâm trạng Chính Quốc hơi hỗn loạn, có chút không biết phải nói tiếp thế nào, đành im lặng đi theo Thái Hanh trở về.

Cả quãng đường không nói gì, trong lòng ai cũng tự miên man đuổi theo suy nghĩ riêng của mình. Hai người đi lên phòng Thái Hanh, cậu lấy hộp thuốc ra rửa vết thương cho Chính Quốc.

Cậu mải suy nghĩ mà không để ý tới Thái Hanh làm gì, lúc Thái Hanh chấm bông cồn vào tay cậu, Chính Quốc có hơi giật mình mà kêu lên.

"Đau sao? Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay."

"Không đâu, không có đau, chỉ là tôi không chú ý thôi."

Công việc rửa vết thương và băng bó Thái Hanh đã thực hiện qua không ít lần, có những lần vết thương còn nặng hơn, máu chảy nhiều hơn nhưng cậu cũng không cảm thấy đau đớn giống như khi rửa vết thương cho Chính Quốc. Lần này chắc hẳn có chuyện gì đó khiến Chính Quốc tức giận lắm nên cậu ấy mới có thể hành động như vậy. Nhưng Thái Hanh không hỏi, cậu sợ nói ra điều gì không đúng lại chạm vào vết thương lòng của Chính Quốc.

Bôi thuốc xong mấy vết thương, Thái Hanh cất lại đồ vào hộp đặt về chỗ cũ. Chính Quốc vẫn thất thần ngồi trên giường, không khí giữa hai người có phần không được tự nhiên, không giống lúc trước tùy tiện nói đùa vài câu rồi cười ha hả.

Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Chính Quốc à..."

Cậu quay đầu lại nhìn Thái Hanh

"Tôi..."

Thái Hanh định nói gì đó nhưng lại thôi, một lát sau không chịu nổi những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, Thái Hanh lấy hết can đảm muốn nói chuyện với cậu

"Cậu có thể nghe tôi nói vài lời được không."

"Ừ, nói đi."

Mãi một phút đồng hồ Thái Hanh vẫn không thể nói, tới khi Chính Quốc định quay mặt đi Thái Hanh mới giữ vai cậu lại, muốn Chính Quốc nhìn thẳng vào mình.

"Tôi biết lời này nói ra có hơi kỳ quái, nhưng mà tôi vẫn phải nói với cậu."

Chính Quốc nhìn thẳng vào đôi mắt Thái Hanh như đang chờ đợi

"Cậu... cậu... tôi thực ra... tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi thật sự... tôi thực sự thích... cậu."

Thái Hanh cứ nghĩ Chính Quốc sẽ rất sốc, nhưng Chính Quốc chỉ nhếch một nụ cười nhẹ trên đôi môi hơi tái đi vì mệt mỏi.

"Tôi biết bộ dạng bây giờ của tôi rất đáng thương, nhưng cậu cũng không cần vì thương hại tôi mà nói mấy lời như thế đâu."

Ngược lại, người thực sự sốc lại chính là Thái Hanh

"Không phải như vậy, tôi thật sự là thích cậu. Không phải giống như kiểu đối với Trí Mẫn hay bọn A Mập, cũng không giống việc tôi thích chơi bóng rổ, chỉ đơn giản là tôi yêu thích cậu, tôi thật không biết phải nói như thế nào để cho cậu hiểu, nhưng mà tôi chính là thích cậu như thế, tôi..."

Trước những lời tỏ tình ngây ngô của Thái Hanh, trái tim tổn thương của Chính Quốc một lần nữa đập mạnh vì rung động. Cậu nhích người hôn lên môi Thái Hanh.

Thái Hanh ngốc nghếch ngồi im một chỗ trước hành động đột ngột của Chính Quốc, một lát sau ý thức được hành động này, Thái Hanh cũng chủ động kéo cậu vào lòng, một tay giữ lấy eo Chính Quốc ôm chặt cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt kia.

Lát sau, Thái Hanh buông cậu ra, đưa tay vuốt mấy sợi tóc dài chạm vào mắt Chính Quốc. Cậu thoải mái mà ngả người vào trong lòng để Thái Hanh ôm lấy mình.

"Tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi." Chính Quốc thủ thỉ.

Thái Hanh hôn lên mái tóc bóng mượt của Chính Quốc

"Tôi không biết phải nói thế nào để cậu hiểu được tình cảm của mình, nhưng mà ngay từ đầu tôi đã đối với cậu khác với mấy người bọn họ."

"Tôi biết, chỉ là tôi nghĩ cậu vẫn thích con gái nên..."

Thái Hanh cúi đầu nhìn Chính Quốc, đưa tay chạm nhẹ vào chiếc má trắng nõn mịn màng

"Đây là lần đầu tiên tôi biết yêu thương một ai đó, lần đầu tiên tôi có tình cảm đặc biệt với một người, cũng là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm trong lòng mình. Vậy nên còn có nhiều chuyện tôi không hiểu, nhiều thứ tôi không biết, tôi phải mất rất nhiều thời gian suy nghĩ mới có thể thông suốt, mới hiểu được mình yêu thích cậu nhiều đến nhường nào. Vì thế nên nếu như tôi có làm điều gì khiến cậu buồn hay cậu giận thì đừng im lặng mà hãy nói với tôi có được không."

Cậu dụi mặt vào trong lòng Thái Hanh gật gật, Chính Quốc đang cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi. Đây là thứ gì, phải chăng là ảo giác, cậu yêu thích Thái Hanh nhiều tới nỗi phát sinh ra ảo giác hay sao. Cậu nói thầm trong đầu, nếu đây là mơ thì đừng để cậu tỉnh dậy.

"Chính Quốc à..."

Lời nói của Thái Hanh đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ của bản thân.

"Lúc trước cậu có từng nói với tôi rằng một ngày nào đó cậu sẽ rời đi. Nhưng tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ yêu thương cậu nhất khi còn có thể, tôi sẽ luôn ở bên cậu mỗi khi cậu cần, để sau này khi cậu rời đi thì đoạn tình cảm này sẽ là một ký ức đẹp trong lòng cậu. Tôi không biết cậu có thể yêu thích tôi tới khi nào, bởi vì trên người tôi chẳng có thứ gì tốt đẹp cả. Vậy nên mỗi ngày tôi sẽ cố gắng học tập nhiều hơn nữa, học cả cách yêu thương, quan tâm cậu nhiều hơn."

Nước mắt cố kìm nén cũng đã ào ào chảy ra, Chính Quốc ôm chặt Thái Hanh mà gật đầu.

"Tôi sẽ không đi đâu nữa, không đi đâu cả."

___________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com