TruyenHHH.com

Vkook Taekook Mot Doi Thuong Nho

Chính Quốc trở lại sân đấu cho hiệp hai, lúc này cậu đã quen với sân và vợt hơn, do lâu không chơi nên khi nãy chân tay có thể không nhạy bén cho lắm. Hiện tại Chính Quốc đã lấy lại được ưu thế trong khi đó đối thủ bắt đầu thấm mệt, vì vợt và cầu lông nhẹ hơn tennis nhiều nên Chính Quốc có dùng sức đập khá mạnh, sau vài cú đập cầu thuận tay với trái tay, Chính Quốc nhanh chóng dành phần thắng về phía mình khiến tỉ số lúc này được san bằng 1:1.

Cầu lông đa số dùng lực ở cổ tay kết hợp với khuỷu tay nên lúc này tay Chính Quốc đang bắt đầu đau , tay phải cậu cầm nắp chai nước hơi run rẩy. Thái Hanh lấy miếng dán của Trí Mẫn chuẩn bị sẵn dán vào cổ tay cho Chính Quốc.

“Tôi không sao.” Chính Quốc nói, lồng ngực cậu phập phồng, hơi thở gấp gáp, mặt áo phía sau lưng đã ướt sũng mồ hôi.

“Cậu làm rất tốt đó.”

Đội bóng rổ đã chuẩn bị rục rịch đội hình để thi đấu, Đàm Trí gọi Thái Hanh, cậu bước ra nói gì đó với Đàm Trí vài câu, ánh mắt Đàm Trí hết quay sang nhìn Chính Quốc rồi lại nhìn Thái Hanh, bị ánh mắt kiên quyết của Thái Hanh làm cho chẳng thể nói được gì đành đi ra trước.

Thái Hanh quay lại lấy khăn giúp Chính Quốc lau mồ hôi. Vì tình huống đặc biệt không có chuẩn bị trước nên Chính Quốc không mặc đồ thi đấu, chỉ mặc chiếc áo sweater với quần đồng phục thể dục. Chính Quốc hỏi Thái Hanh.

“Bọn họ đều đi rồi cậu không ra thi đấu sao?”

Thái Hanh cười dịu dàng vén mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt Chính Quốc.

“Không sao, đợi cậu thi đấu xong tôi sẽ ra, tôi vào hàng dự bị.”

Chính Quốc thật sự đã bị cảm động tới sắp phát khóc rồi. Cậu đưa đôi mắt long lanh nhìn Thái Hanh, chẳng biết dùng lời gì để diễn tả con người trước mặt, dịu dàng tinh tế tới từng chi tiết nhỏ nhất.

“Cậu…. tôi …. tôi ổn mà, cậu ra thi đấu đi, đội bóng rổ thiếu cậu sao được chứ. Nếu cậu muốn tôi thi đấu tốt thì cậu cũng phải như vậy, tôi sẽ nhanh chóng ra xem cậu mà, thật đó, cậu mau đi đi.”

Trọng tài thổi còi hết thời gian nghỉ, Chính Quốc quay trở lại sân nhưng vẫn đưa mắt nhìn về phía Thái Hanh, cuối cùng Thái Hanh cũng đành làm theo lời Chính Quốc mà đi ra, tuy là không có Thái Hanh ngồi xem nữa nhưng tâm trạng Chính Quốc vẫn rất tốt, cậu cố gắng kết thúc trận đấu nhanh nhất có thể để ra với Thái Hanh. Tâm lý của đối thủ đã bị cậu áp đảo, không còn tự tin như hiệp một. Chính Quốc tận dụng thế lực của mình dùng kỹ thuật cú forehand smash trong tennis để thực hiện cú phông cầu đến tận cuối sân nhằm để đối thủ tập trung đánh trả, sau đó cậu nhanh chóng tấn công chốt hạ ghi điểm cho mình.

Tới những điểm cuối cùng, Chính Quốc gấp rút có phần căng thẳng, cậu không muốn để lỡ dù chỉ là một điểm. Tưởng chừng như chạm đến chiến thắng, phía bên kia đối thủ thực hiện một cú bỏ nhỏ chéo sân khiến Chính Quốc suýt nữa đã trở tay không kịp, cậu muốn cứu cầu bằng mọi giá cho nên khi quả cầu đã ở gần mép sân, cậu liều mạng chạy ngã nhào về phía trước đưa vợt hất cầu qua lưới, cả sân căng thẳng dõi theo từng di chuyển của cậu. Cuối cùng trái cầu yên vị đi qua sát lưới và rơi xuống phía bên kia sân, Chính Quốc thở phào. Mấy người trong lớp còn ngồi lại xem thì sung sướng hò reo.

Kết thúc trận với chiến thắng thuộc về Chính Quốc, đối thủ tiến lại chỗ cậu đưa tay kéo người đứng dậy, hai đầu gối cậu vừa mới ‘cày’ xuống nền nên hiện tại cảm thấy khá đau nhưng cũng xã giao chào hỏi với đối thủ

“Không ngờ nhìn cậu như vậy nhưng sức lại rất bền đó.”

Chính Quốc gượng cười. “Cậu quá khen, kỹ thuật của cậu cũng rất tốt.”

“Cái đó, chân cậu không sao chứ, thật xin lỗi.”

“Không sao, bị thương trong khi thi đấu là chuyện bình thường mà.” Chính Quốc vừa nói vừa lấy tay kéo ống quần ra không để cho vải chạm vào vết thương. Cậu muốn nhanh chóng ra xem  Thái Hanh đang thi đấu ở bên ngoài nên Chính Quốc liền chào cậu ta một câu rồi khập khiễng bước ra sân bóng rổ.

Lúc đi qua canteen trường cậu còn tranh thủ ghé vào mua nước mát cho Thái Hanh tiện thể mua luôn cho bản thân một chai, vừa nãy thi đấu xong không có nổi một ngụm nước vào họng.

Xung quanh sân đấu, mọi người đều tìm một vị trí quan sát tốt cho mình, bồn hoa cũng chật kín người ngồi. Chính Quốc đảo mắt một vòng thấy A Mập ngồi trông đồ cho mọi người trong đội, cậu bèn qua đó xem thử.

"Cậu thi đấu xong rồi à, thế nào, kết quả tốt chứ?" A Mập hỏi

Chính Quốc gật đầu "Cũng không tệ."

Nhìn thấy chân Chính Quốc có vẻ như bị đau, A Mập vội đứng lên nhường ghế ngồi cho Chính Quốc.

"Cậu không cần xem qua vết thương một chút sao?"

"Không cần đâu, lát nữa tự hết đau ngay thôi."

Hai người tập trung hướng mắt vào sân, lúc này đã là hiệp ba rồi, A Mập vừa xem vừa giải thích cho Chính Quốc hiểu về các kỹ thuật và vị trí của từng người.

Trọng tài thổi còi kết thúc hiệp ba, bọn họ có thời gian nghỉ là hai phút trước khi bước sang hiệp bốn. Cả đội tiến về phía hai người bọn họ lấy nước uống. Thái Hanh thấy cậu ngồi đó thì từ xa đã nở nụ cười tươi làm đốn tim biết bao nhiêu bạn học nữ bên cạnh. Hồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Chính Quốc đưa khăn cho Thái Hanh.

"Cậu thi đấu tốt chứ?" Thái Hanh hỏi

"Vào chung kết đó."

"Thật là giỏi." Một tay chạm vào vai của Chính Quốc, tay kia cầm lấy chai nước uống dở bên đặt cạnh cậu.

"Ơ, cái đó tôi đã uống rồi."

"Tôi thích uống thừa của cậu đấy có được không, xin chút may mắn vào chung kết."

"Cái này người ta gọi là hôn gián tiếp đó." Chính Quốc nói nhỏ

"Đọc truyện ít thôi."

"!!!"

Chính Quốc trừng mắt nhìn, gương mặt giận dỗi lườm xéo Thái Hanh, cậu còn hất tay của Thái Hanh ra khỏi người mình ý nói rằng 'đừng động vào tôi'

"Xin lỗi, đùa cậu một chút thôi, hôn gián tiếp cũng được mà, miễn là cậu thì sao cũng được."

Thái Hanh cúi đầu nói thầm vào tai cậu, còn đưa tay nựng cằm nhéo chiếc má trắng hồng của Chính Quốc sau đó lại tiến vào sân.

Chỉ vài câu nói trong hai phút giải lao nhưng khiến đôi môi của Chính Quốc cứ tự tủm tỉm cười một mình, ánh mắt sáng long lanh đó luôn hướng về hình bóng của một người con trai mang số áo mười sáu.

Bắt đầu hiệp bốn, Đàm Trí nhảy bóng sau đó nhanh chóng ném qua cho Trí Mẫn, cậu ta rất nhạy bén nhưng thể lực hơi yếu hơn bốn người còn lại, hiện tại đã bị một tên  đối thủ chặn mất bóng trên tay. Điền Văn nhanh chóng quay trở lại vị trí phòng thủ để kèm tên đối thủ kia. Một tay Điền Văn che bóng, tay còn lại che đường chuyền. Chặn bóng thành công Trí Mẫn lấy lại được bóng cấp tốc dẫn qua cho Đàm Trí. Thái Hanh lúc này lại bị phía đội bên kèm không thể chạy tới vạch ba điểm, nhận lấy bóng Thái Hanh gắng chặn đối thủ cho Trí Mẫn có khoảng cách an toàn, cậu ra hiệu muốn cho Trí Mẫn lên rổ. Thấy tình hình bất lợi của Thái Hanh, Trí Mẫn chạy thoát người nhận bóng từ Thái Hanh làm một cú hai bước lên rổ.

Mấy người lớp Năm sướng như điên mà hò hét, Trí Mẫn chạy lại đập tay với Thái Hanh, cậu ta còn vui sướng mà căng số áo ra khoe với mọi người. Hiệp này sẽ quyết định bọn họ có phải chơi hiệp phụ hay không, lớp bên đã đổi người ở vị trí tiền đạo trong khi lớp Năm bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình, Trí Mẫn vẫn còn chơi được, cũng không uổng công cả tuần nay dậy sớm chạy bộ.

Thời gian suýt soát, phía bên kia vị trí tiền đạo mới liên tục ghi điểm làm cho Đàm Trí với Kiến Bình khá lo lắng. Chỉ còn ba phút, Thái Hanh lúc này đang đứng ở phía cánh góc bốn mươi lăm độ, cậu chạy vào phía dưới rổ nhờ Đàm Trí yển trợ cắt đuôi đối thủ sau đó chạy thẳng lên vạch ba điểm, hiện đã có khoảnh cách an toàn, Thái Hanh hô lên

"Trí Mẫn!"

Nhận được tín hiệu, Trí Mẫn đưa bóng theo hình chữ U ném sang cho Thái Hanh, cậu bắt được bóng liền nhanh chóng ném một cú ba điểm đẹp mắt.

Chính Quốc ở bên ngoài mà cảm giác căng thẳng giống như chính mình mới là người thi đấu vậy, khi trái bóng kia ném vào rổ cậu cũng vui sướng mà kêu lên theo mọi người.

Những giây cuối cùng, khi Đàm Trí vừa mới bảo vệ được bóng liền ném cho Trí Mẫn, mong rằng lần này cậu ta không để vuột mất như đợt trước. Trí Mẫn chạy tới vạch ba điểm sau dơ bóng lên ra hiệu cho Thái Hanh. Kiến Bình tiến đến yểm trợ cho Thái Hanh chạy tới vạch ba điểm. Thời gian giống như đang đuổi tới từng bước chân, mười giây, chín giây, tám giây....

"Ném!"

Thái Hanh nhảy bắt lấy bóng, tên phòng thủ bên kia cũng chạy tới , Thái Hanh nhảy lên ném một cú ba điểm, tên đó cũng đưa tay chặn bóng nhưng may sao cú ném của Thái Hanh cao hơn. Lúc trái bóng rơi vào rổ cũng may tiếng còi báo hiệu hết giờ vang lên.

"Thắng rồi!"

A Mập hét lên vui sướng chạy vào trong sân nhảy múa ăn mừng với mấy người bạn thân. Bọn họ thắng được trận này là đã quá xuất sắc, cảm giác giống như giành được quán quân vậy bởi vì trận này sức lực hai bên ngang nhau, trình độ cũng tương đương. Mấy anh ở khối mười hai cũng vỗ tay chúc mừng. Đám con gái thi nhau xúm lại đưa nước cho bọn họ. Trí Mẫn, Đàm Trí rất vui vẻ mà nhận lấy, những thứ này nhân lúc có thể thì cố tận hưởng một chút, cảm giác nở mày nở mặt là thế này sao? Trí Mẫn tự nhủ.

Chính Quốc thấy đám con gái xúm lại cũng không dám đi tới, đành ngồi tại chỗ cầm chặt chai nước trong tay. Lúc này Thái Hanh bước ra, cậu từ chối nhận nước của tất cả bọn họ, tiến lại gần chỗ Chính Quốc nở nụ cười ôn nhu.

Thái Hanh cầm lấy chai nước trong tay Chính Quốc mà uống một hơi.

"Sao cậu không uống của mấy người đó?" Chính Quốc nhoẻn miệng cười ngây ngốc đưa mắt nhìn Thái Hanh giả vờ hỏi.

"Thích uống của cậu hơn."

Chính Quốc cúi mặt xuống không dám nhìn Thái Hanh, hiện tại mặt cậu có lẽ đã đỏ như trái cà chua rồi.

Thời gian còn khá sớm cho đến trận chung kết vào buổi chiều, môn bóng bàn hình như bây giờ vẫn đang diễn ra. Bọn họ không có hứng thú xem nữa nên định tới canteen ăn trưa trước, Thái Hanh cất đồ vào balo sau đó cầm tay Chính Quốc kéo cậu đứng dậy.

"Á! Từ từ." Chính Quốc kêu lên.

"Sao vậy."

Thái Hanh đưa mắt nhìn một lượt, A Mập dọn đồ bên cạnh mới nói

"Hình như cậu ấy bị thương lúc thi đấu."

Đôi lông mày của Thái Hanh cau lại, ấn cậu ngồi xuống ghế sau đó quỳ xuống cẩn thận xắn ống quần thể thao lên. Đúng là có một vết xước rớm máu ở đầu gối.

"Tại sao không băng vết thương lại, như thế này làm sao thi đấu chung kết."

"Ban nãy không thấy đau, thật đó, tôi hiện tại vẫn có thể thi đấu như bình thường, chỉ là xước một chút không sao cả."

Hiện tại Chính Quốc còn cảm thấy sợ Thái Hanh hơn cả vết thương này. Ngồi im thin thít trên ghế để cho Thái Hanh băng vết thương lại.

Một lát sau, Thái Hanh gọi điện cho mẹ nhờ mang tới trường một bộ đồ thể thao. Thứ bảy mẹ cậu không phải đi làm nên rất nhanh chóng bà đã lái xe mang tới.

"Thay cái này vào." Thái Hanh đưa túi đồ ra trước mặt Chính Quốc.

Nhìn tổng thể rất là ổn trừ chiếc quần khá rộng ra, Thái Hanh bật cười đưa tay vén áo cậu lên xem thử, dây quần cũng bị thắt nhỏ lại như vậy. Làn da trắng mịn lộ ra, trái ngược với tay của Thái Hanh có nhiều lông tay thì Chính Quốc lại chẳng có, nếu có cũng chỉ là những sợ lông tơ mảnh và cực ít.

"Được rồi, khoác áo vào đi, mặc quần này mới không chạm tới vết thương."

Chính Quốc bĩu môi, cậu chỉnh lại đầu tóc quần áo sau đó mới yên tâm bước ra ngoài với bộ dạng chỉn chu nhất.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com