TruyenHHH.com

Vkook | Ngông Cuồng Với Thế Giới, Dịu Dàng Mỗi Mình Em

Chap 31: Người của tôi, chỉ tôi được nhìn

mithy0u

Tham dự một buổi tiệc sang trọng thật quá khó khăn, nhất là với người trước nay không giỏi giao tiếp như cậu, đến đó chỉ thêm mất mặt, vẫn là để hắn đi một mình thì hơn. Kim Taehyung làm sao chấp nhận, trong khi hắn vui vẻ với bạn bè thì cậu phải làm việc quần quật, nhất định không được, phải đưa cậu theo cùng để hắn còn giới thiệu cho mọi người cùng biết.

Chỉ là tham dự một buổi tiệc, không cần căng thẳng đến vậy đâu, xem cậu đến thở còn chẳng dám thở mạnh kia kìa. Hắn đưa tay để cậu khoác tay mình, nếu thấy không thoải mái vậy cứ đi cạnh hắn là được. Jungkook mỉm cười nhìn hắn, hít sâu một hơi rồi cùng hắn bước vào trong.

Không gian bên trong vô cùng sang trọng, khách mời đều là con nhà quyền thế. Trong số khách mời đằng kia hình như có một người trông rất quen, đó là Do Nam-gil không phải sao, còn có phía kia là Jo Won-chul mà. Không hẹn mà cả ba lại gặp nhau ở cùng một nơi.

Chủ nhân của buổi tiệc là tiền bối học cùng khoa với hắn, dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng cả hai vẫn còn giữ liên lạc, tiền bối cũng là người cho hắn lời khuyên khi hắn có ý định mở club. Thấy hắn và cậu bước đến, tiền bối tự mình bước ra tiếp đón hai người họ. Không mấy người được tiền bối đón tiếp chu đáo vậy đâu.

"Tiền bối, chúc mừng sinh nhật anh."

"Lâu rồi mới thấy cậu chịu tham gia tiệc tùng, sao hả, bị ai nắm thóp rồi có đúng không?"

"Đúng là chỉ có tiền bối hiểu em nhất, đây là người yêu em, em ấy tên Jeon Jungkook."

Tiền bối Kang vừa gặp đã có thiện cảm với bé con đi cùng hắn, chỉ là có chút không hiểu, em rể này đâu phải kiểu người lý tưởng mà Kim Taehyung thường nói với anh. Thì ra khi yêu, hình mẫu lý tưởng cũng chỉ là khái niệm.

"Em chào anh ạ."

"Chào em thiên thần nhỏ, mắt nhìn người của Taehyung đúng là tốt thật, em thật sự rất đáng yêu."

Trong lúc hắn trò chuyện cùng tiền bối, cậu bên này thỏ thẻ vào tai vài câu rồi đi đến chỗ Jo Won-chul và Do Nam-gil đang đứng.

"Sao hai đứa lại ở đây?"

"Em bị ép buộc anh à, cái tên...à là cái người tên Lee Sung Min ép em đến đây."

"Ai ép cậu?"

"Anh nói nếu tôi chịu đi cùng thì anh sẽ không đòi số tiền viện phí kia nên tôi mới đi với anh thôi."

Cũng không trách gã được, khách mời trong buổi tiệc bắt buộc phải mời người yêu hoặc một người bạn theo cùng vì lát nữa sẽ có tiết mục khiêu vũ, đi một mình thì biết nhảy cặp cùng ai. Tình thế bắt đắc dĩ nên gã mới mời nó đi cùng.

Jo Won-chul không có lời nào để nói, y bị ép buộc đến đây, là Park Joon Woo không nói lý lẽ ấn y vào xe rồi đưa đến đây, từ chối hay không có khác gì nhau. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, cái tính thích làm theo ý mình vẫn không thay đổi, muốn gì được nấy thành thói quen cả rồi.

"Em định im lặng với anh mãi như vậy có đúng không?"

"Tôi với anh không có chuyện gì để nói với nhau, tôi đã nói chúng ta không còn liên quan gì đến nhau rồi mà, anh cố tình không hiểu sao."

"Bắt anh ôm đau khổ suốt ba năm trời giờ nói bỏ là bỏ dễ dàng vậy sao, em nằm mơ đi."

Không khí căng thẳng đi sau cuộc đối thoại của hai người họ. Sai lầm của quá khứ sao lại làm tổn thương đến tình yêu hiện tại, Park Joon Woo có lỗi khi chà đạp tình cảm của y, Jo Won-chul cũng có lỗi khi bỏ đi để anh đau khổ suốt ba năm trời. Còn yêu nhau sao không cho nhau một cơ hội.

Oh Jaehwan hôm nay cũng có mặt ở đây. Taehyung vừa nhìn thấy tóc bạch kim sắc mặt lập tức thay đổi, dứt khoác quay người bỏ đi. Nhìn mặt đã thấy mất vui. Ở lại thêm chút nữa hắn sợ mình nôn ra mất.

Jungkook uống một ly chúc mừng tiền bối, chỉ một ly chắc là không sao đâu. Nào ngờ loại rượu mạnh đó chỉ uống một ly cũng đủ khiến cậu choáng váng. Không muốn gián đoạn hắn nói chuyện cùng bạn bè, cậu vào một phòng ở tòa nhà phía sau nghỉ ngơi một lúc, vì tiền bối đã bao cả tòa nhà để làm sinh nhật nên cậu có thể chọn bất cứ phòng nào. Oh Jaehwan như chỉ chờ có nhiêu đó, lặng lẽ bám theo sau để thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn bên này không thấy cậu đâu vội đi xung quanh tìm. Tiền bối Kang cười mỉm bám theo sau lưng.

"Tìm Jungkook sao?"

"Anh có thấy em ấy đâu không?"

"Phòng cuối cùng ở tầng ba, khi nãy anh bảo em ấy vào đó nghỉ ngơi rồi, có làm gì thì nhớ nhẹ nhàng thôi nhé, không có cách âm đâu đấy."

"Vậy ra anh bao cả tòa nhà là để cho mục đích này đó sao?"

"Thì bọn mày đều đi theo cặp mà, tao chuẩn bị cũng không thừa đâu."

Nhanh chóng đi tìm người yêu bé nhỏ. Bạn hư quá, mệt sao không nói hắn một tiếng, nếu hắn biết bạn mệt thì đã đưa bạn về nhà nghỉ ngơi rồi.

Oh Jaehwan bên này đã đuổi kịp cậu, vừa định bước đến liền nghe tiếng gọi của ai đó, vì là người quen nên gã phải đứng lại nói chuyện một lúc. Đợi khi người kia rời đi, gã nhếch mép đi về phía căn phòng cuối dãy.

"Á...hư...ưm...Taehyung, nhẹ thôi anh."

Từ trong căn phòng vẫn chưa đóng cửa, tiếng rên rỉ nỉ non truyền đến tai gã. Oh Jaehwan suy nghĩ rất lâu mới đẩy cửa thử nhìn vào bên trong, cảnh tượng hai cơ thể quấn chặt lấy nhau trên giường đập thẳng vào mắt, tay cuộn chặt thành nắm đấm, mặt mày tối sầm hẳn đi.

Kim Taehyung phát hiện bóng đen in dưới sàn nhà qua ánh đèn ngoài hành lang. Bế bổng cậu lên tay, để hai chân cậu mắc qua tay mình, phân thân to lớn vẫn không rút ra khỏi huyệt động. Jungkook hoảng sợ ôm chặt cổ hắn, sợ đâu bản thân sẽ ngã ra sau. Mỗi lần bước đi đều khiến dương vật vào sâu thêm một chút.

"Sâu lắm rồi...bụng em trướng quá Taehyung."

"Bạn nhỏ ngoan, lát nữa sẽ thoải mái thôi, tin anh."

Từng bước tiến lại gần người đang nhìn chằm chằm bọn họ, đúng là không biết xấu hổ, bị phát hiện cũng không bỏ đi mà tiếp tục đứng nhìn. Nghĩ rằng nhìn lén người của hắn dễ vậy sao, khi nãy hắn chỉ cởi bỏ cúc áo chứ không cởi hẳn áo ra, cơ thể này chỉ mình hắn được thấy, tóc bạch kim cùng lắm là thấy được áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi.

Jungkook vẫn còn nỉ non bên tai hắn mà không hề hay biết có người đang đứng sau lưng mình, Oh Jaehwan hiện tại là đang đứng đối diện với tấm lưng cậu, tận mắt chứng kiến cảnh tượng nóng mắt ở khoảng cách vô cùng gần. Taehyung lạnh lùng nhìn gã, dứt khoác đóng mạnh cửa phòng nhằm dằn mặt tóc bạch kim.

Để cậu tựa lưng vào cửa, bên dưới đâm rút không ngừng.

"Bạn nhỏ, nói lại cho anh nghe những lời em vừa nói lúc nãy đi."

"Không muốn...ưm...em ngại lắm ạ...hức Taehyung đừng đâm vào đó nữa mà."

Cậu nức nở khi hắn liên tục đẩy đầu khấc chạm vào điểm G nhạy cảm.

"Nói anh nghe nào."

"Em...aaa...em yêu Taehyung...yêu anh rất nhiều."

"Còn gì nữa."

"Em...ức...em muốn anh."

Tinh dịch trắng đục bắn thẳng lên bụng hắn. Đầu ngón chân cậu co quắp lại, huyệt nhỏ đón nhận luồng ấm nóng tanh nồng.

Từng lời cậu nói khi nãy Oh Jaehwan đều đã nghe thấy, vì chỉ cách một lớp cửa mà phòng lại không cách âm nên từng câu từng chữ đều lọt vào tai gã, cả những tiếng rên rỉ mê người.

"Chết tiệt, kẻ nhàm chán và vô dụng như cậu ta có thể phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào vậy sao, thú vị đây."

Tóc bạch kim lúc này mới chịu bỏ đi. Không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng nóng bỏng khi nãy.







End chap 31

😏






mith💜

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com