TruyenHHH.com

Vkook|| Love Forever♡

Chap 57: Tình yêu mãi mãi (END)

_Jhiizu

Cũng kể từ đêm đó đến nay thì đã qua hơn hai tháng, cũng như đã gần đến ngày Jungkook sinh, cả nhà đã cùng nhau bàn bạc là đợi đến khi Jungkook sinh bảo bảo ra sức khỏe ổn định mới bắt đầu tổ chức hôn lễ cho hai người. Bố mẹ Kim dường như cũng chưa có ý định trở về Pháp hai người đang rất trông đợi cháu mình ra đời a.

Kim Taehyung vì biết gần đến ngày Jungkook sinh nên hầu như hằng ngày hắn đều ở nhà chăm sóc cậu, công việc ở công ty dường như cũng bỏ phế cho thư ký Wang giải quyết mọi việc.

"Bảo bối, em mệt sao" Kim Taehyung ôm cậu trong lòng, bổng chóc thấy vẻ mặt nhăn nhó của cậu liền lo lắng hỏi.

"Mỏi tay quá" cơ thể Jungkook vào thời kì này bỗng nhiên trở nên mệt mỏi đến lạ, cậu chẳng muốn đi đâu hay làm gì cả, chỉ muốn cả ngày nằm một chỗ cho Kim Taehyung chăm bẩm mình mà thôi.

"Anh xoa cho em" Taehyung thậm chí không than phiền mà còn cực kì tình nguyện xoa bóp cho cậu.

"Em muốn ăn trái cây"

"Đợi xíu, anh xuống nhà lấy cho em" Taehyung nói xong liền đỡ lấy cậu nằm xuống gối, rồi đặt chân xuống sàn chuẩn bị bước đi.

"Nhưng anh đang xoa tay cho em mà" cậu cũng không hiểu vì sao lúc rài mình lại nhõng nhẽo như vậy, cứ hễ thấy người đàn ông này làm phật ý mình việc gì thì cơ thể lại trở nên bực bội rồi sinh ra giận dỗi con người kia.

"Em nói muốn ăn trái cây mà, anh đi lấy cho em rồi một lát anh xoa tiếp nha" Taehyung dường như cùng quen mấy trò giận dỗi của cậu, như chung quy hắn vẫn rất không cam lòng vì bị cậu quay như chóng chóng vậy.

"Em muốn ăn trái cây, nhưng cũng muốn được xoa tay...Không biết đâu, anh mau làm cho em" Jungkook nói xong cơn giận dỗi lại bắt đầu trỗi dậy, cậu vùng vằn ngồi dậy sau đó nói với hắn.

"Bảo bối à, em làm khó anh quá..." hắn ngồi một bên cũng cảm thấy bối rối vô cùng, không biết làm sao cũng không biết dỗ cậu như thế nào.

"Anh không làm phải không, được rồi từ giờ chuyện gì em cũng sẽ tự mình làm, không cần anh giúp nữa..." Jeon Jungkook đột nhiên đứng dậy xỏ dép vào ý định muốn đi ra ngoài.

"Bảo bối, thôi anh chịu thua...em đừng giận nữa, anh sẽ làm mà" thấy cậu muốn đi chỗ khác Kim Taehyung chính là cuống quýt không thôi, hắn đi đến kéo cậu ngồi lại giường rồi dịu dàng dỗ dành.

Sau khi đã để Jungkook nằm lại trên giường, Taehyung nghĩ nghĩ gì đó trong đầu rồi đột nhiên lấy điện thoại mà gọi điện cho mẹ Kim.

"Mẹ, gọi dì Han gọt giúp con một đĩa trái cây rồi mang lên phòng con nhanh đi mẹ" Kim Taehyung miệng thì nói, mắt thì nhìn cậu, tay thì vẫn như cũ đặt lên tay Jungkook xoa bóp.

"À rồi...mẹ hiểu rồi, đợi mẹ một chút" mẹ Kim đầu dây kia nghe hắn nói cũng hiểu ra, điều này dường như đối với bà cũng khá quen thuộc rồi nên thôi chỉ biết mỉm cười mà làm theo.

.

"Jungkook, con ăn cái này đi" mẹ Jeon từ trong bếp mang ra một thố canh cho cậu hướng đến Jungkook mà nói.

"Cảm ơn mẹ"

Cả nhà đang cùng nhau ăn cơm, Jeon Jungkook vừa húp được một muỗng canh thì cơn đau từ bụng bỗng nhiên quặng lại, cậu cảm thấy không ổn bỗng chóc trên trán đổ đầy mồ hôi, bàn tay liền đưa qua nắm chặt lấy tay Taehyung yếu ớt nói.

"Taehyung...đau, bụng em...đau quá" Jungkook la lên, bàn tay vô thức đặt lên bụng mình khó khăn nói.

"Jungkook, không lẽ là em sắp sinh đó chứ..." Kim Taehyung vừa nhận thấy cậu bị như vậy tay chân cũng cuống lên, nhất thời không biết làm như thế nào chỉ biết đứng ôm lấy cậu.

"Taehyung, thằng bé như vậy là sắp sinh rồi đấy, con mau đi chuẩn bị xe nhanh lên..." mẹ Kim nhất thời hoảng hốt, bà đi đến bắt đầu an ủi cậu bằng tất cả kinh nghiệm của mình.

"Dạ, con đi ngay"

Một lát sau Jungkook được đưa lên xe, Taehyung ngồi phía sau với cậu, họ đi bằng xe nhà do tài xế lái, còn mẹ Kim, mẹ Jeon ở lại chuẩn bị một số đồ dùng sau đó sẽ được bố Kim đưa đến sau.

"Bảo bối, đau lắm sao" Taehyung ôm lấy cậu, hắn có thể cảm nhận được Jungkook đau đớn đến mức nào nhưng không làm gì được chỉ biết đau lòng hôn lên trán đã ướt đẫm mồ hôi của cậu an ủi.

"Taehyung, em đau quá...hức" Jungkook gồng người đến bật khóc, đối với một người lần đầu đi sinh như cậu căn bản là không chịu nổi cơn đau này.

"Ngoan, cố gắng một chút gần đến bệnh viện rồi" hắn ôn nhu nắm chặt lấy tay cậu, tự hận bản thân không thể chia bớt đau đớn của cậu sang cho mình.

Xe được lái đến nơi thì Jungkook dường như đã đau đến gần kiệt sức, cậu được đặt lên băng ca, sau đó được đội ngũ bác sĩ đẩy vào phòng sinh, trên đường đi Kim Taehyung chính là không một giây nào rời khỏi cậu.

"Xin lỗi, nhưng anh không được vào ạ" vừa đẩy băng ca vào phòng sinh thì một người y tá liền ngăn hắn lại không cho hắn đi vào.

Kim Taehyung cũng không cản trở mà nghe theo, hắn ngồi ở băng ghế nhưng tâm tình lại như đang ngồi trên đóng lửa, hết ngồi rồi lại đứng dậy trong lòng lo lắng không thôi.

"Đau quá...Kim Taehyung, aaa...em không sinh nửa đâu" Jungkook từ trong phòng đã bắt đầu sinh, cậu gồng người cố gắng nhưng lại không chịu được mà hét lên.

Taehyung nghe thấy tiếng hét đó, tâm can lại càng lo lắng muốn phát điên, hắn nhìn qua cửa nhưng lại không thấy gì nên chỉ biết đi qua đi lại.

"Taehyung, Jungkook sao rồi con" mẹ Jeon vừa đến, bà cũng lo lắng không kém liền hỏi hắn.

"Em ấy đang ở bên trong đấy ạ"

"Aaa...Taehyung, em đau quá...hức, Kim Taehyung, khốn kiếp...hức" Jungkook lần này còn la lớn hơn lúc nãy, la đến khan cổ, khóc đến muốn ngất đi.

Kim Taehyung thấy đúng là không thể chịu được nữa, hắn liền không kiêng nể ai trực tiếp đẩy cửa phòng sinh ra, rồi chạy đến nắm lấy tay cậu.

"Taehyung..." mẹ Kim gọi hắn.

"Anh đây...anh ở đây, Jungkook của anh...cố lên một chút" hắn nắm lấy tay cậu động viên.

"Cậu Jeon dùng sức một chút, thở đều" bác sĩ và y tá thấy cảnh tượng này cũng hết sức bất ngờ nhưng sau đó lại thôi, hiếm khi họ chứng kiến được việc như vậy nhưng cũng gật đầu cho qua.

"Không được, đau quá...không chịu nổi nữa" Jungkook nghe theo lời bác sĩ hít ra thở vào đều đặn.

"Bảo bối, cố lên dùng sức một chút nữa...anh yêu em" Taehyung ôn nhu vuốt lấy mái tóc cậu, đau lòng mà nói.

"Ra rồi, cậu Jeon một chút nữa" khi vừa thấy gần thành công bác sĩ liền vui mừng mà nói với cậu.

"Aaaaa"

"Sinh rồi, chúc mừng gia đình...là một bé trai"

Sau tiếng hét đó thì tiếng khóc của một thiên thần nhỏ bớt chợt vang lên, khiến không khí bỗng như ngưng đọng lại, Jungkook bật khóc lớn nhưng cũng vì kiệt sức mà nằm trên giường vừa khóc vừa cười lại vừa thở dốc, cậu nhìn sang thì liền thấy Taehyung đang gục đầu dưới tay cậu, bớt chợt Jungkook không hiểu sao lại hạnh phúc đến nhường này.

"Taehyung..."

"Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em...Bảo bối, anh yêu em" Kim Taehyung bất chấp trên trán Jungkook đổ đầy mồ hôi mà ôm lấy khuôn mặt cậu hôn khắp nơi.

"Con...em muốn nhìn thấy con" Jungkook yếu ớt nói.

Taehyung nghe cậu nói như vậy liền đi lại phía y tá xin bế bảo bảo một chút, rồi đi lại phía cậu để bảo bảo thấp xuống để cho Jungkook nhìn thấy rõ.

Sau khoảng khắc đó, Jungkook được chuyển sang phòng hồi sức, còn bảo bảo thì được y tá vệ sinh cho rồi mới đem đến cho gia đình.

"Jungkook à, thật cực cho con quá" bố Kim lúc nảy cũng rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy cậu như vậy cũng phần nào yên lòng.

"Không có gì đâu ạ, đây cũng là điều hạnh phúc đối với con mà" Jungkook tạm thời cũng tỉnh táo lại phần nào, cậu không ngờ mình lại được chăm sóc chu đáo như vậy.

"Chúc mừng cậu Jungkook" Jimin từ ngoài cửa đi vào, chưa thấy mặt đã nghe tiếng y rồi, thật sự là hết nói nổi.

"Chúc mừng em" ngoài Jimin còn có Yoongi, Chang Joo và Suyeon đi đến nữa tất cả ai nấy đều chúc mừng cậu.

"Cảm ơn mọi người"

"Chào gia đình, tôi đến giao lại em bé đây" mọi người đang trò chuyện rom rã thì y tá đến, trên tay còn bế theo bảo bảo.

"Ôi...cháu tôi đến rồi, sang đây bà bế nào" mẹ Kim và mẹ Jeon khi thấy cháu trai của mình liền vui mừng mà bế bảo bảo trên tay dỗ dành.

"Jungkook, Taehyung hai đứa xem này" mẹ Kim bế đến giường Jungkook, tâm lại không nhịn được mà cảm thán vài câu.

Kim Taehyung không nói gì nhìn lấy Jungkook, cả hai nhìn nhau mà mỉm cười một nụ cười của hạnh phúc.

"Jungkook, em đã đặt tên cho bé con chưa thế" Suyeon cũng nựng bảo bảo rồi ngước lên hỏi.

"Em cũng chưa nghĩ ra nữa...Taehyung, anh đặt tên cho con đi" Jungkook vừa được nhắc cũng chợt nhớ ra, liền nhìn Taehyung nói.

"Anh cũng đã nghĩ ra lâu rồi, chúng ta sẽ gọi ở nhà là Bảo Bảo, còn tên khai sinh sẽ là Kim TaeJung, được không" chuyện đặt tên con Taehyung đã nghĩ ra lâu rồi bây giờ cuối cùng đến lúc nói ra.

"Tên hay lắm, cứ đặt như vậy đi" bố Kim đang bế Bảo Bảo trên tay cưng nựng, nghe con trai của mình đặt tên hay như vậy liền ngay lập tức đồng ý.

Hôm đó cả nhà Kim gia đã chính thức chào mừng thành viên mới người hạnh phúc nhất không ai khác chính là Kim Taehyung và Jeon Jungkook họ vượt qua mọi khó khăn cuối cùng ông trời cũng đã tặng cho họ một thiên thần nhỏ đáng yêu này.

.

Sau ba tháng nghĩ dưỡng, sức khỏe Jungkook cũng đã bình phục hẳn, gia đình đã cùng nhau bàn bạc mọi thứ cũng đã chọn ngày cho hai người thật sự trở về chung một nhà, hôn lễ của họ sẽ được tổ chứ tại bãi biễn ở Busan vào ngày mai. Bây giờ tất cả mọi người đều đang có mặt ở Busan để chuẩn bị cho ngày mai, không khí cũng vì thế bớt chợt trở nên dịu dàng hơn.

Hôn lễ sẽ được tổ chức vào 10 giờ sáng, bố Kim, mẹ Kim và Taehyung đang đứng chào khách bên ngoài, Jungkook thì đang được Jimin và Suyeon phụ giúp trang phục bên trong.

"Hôm nay Jungkook thật sự đẹp quá" Suyeon đứng một bên nhìn cậu được nhân viên trang điểm mà không khỏi cảm thán.

"Điều đó chắc được hưởng từ bác Jeon rồi" Jimin đang cùng bà Jeon chơi với Bảo Bảo cũng không khỏi vui vẻ mà muốn trêu đùa một chút.

"Mọi người xong chưa, chúng ta ra ngoài thôi đến giờ rồi" mẹ Kim từ bên ngoài đi vào nói.

"Đã xong rồi, nào đi thôi" mẹ Jeon bế Bảo Bảo trên tay, sau đó cùng mọi người bước ra lễ đường.

Kim Taehyung một thân âu phục màu đen đứng trên bục của lễ đường mà trông đợi "cô dâu" của mình đến, mặc dù đã rất cố gắng nhưng hắn vẫn không thể nào tránh được sự hồi hộp, lo lắng trong lòng mình.

Thời khắc mẹ Jeon nắm lấy tay Jeon Jungkook đang từ từ tiến lại phía hắn, Taehyung chẳng phút nào rời mắt khỏi cậu, hôm nay Jeon Jungkook rất đẹp, cậu khoác lên mình một bộ âu phục màu trắng trong thật thuần khiết, tao nhã. Đây là người con trai hắn yêu, người đã làm tất cả vì hắn và cũng là người sẽ cùng hắn nắm tay đi đến cuối cuộc đời.

"Ta giao Jungkook lại cho con, hãy yêu thương chăm sóc nó thay ta" mẹ Jeon đưa bàn tay Jungkook cho hắn nắm rồi buông lời dặn dò.

"Dạ mẹ" Kim Taehyung nắm lấy bàn tay cậu nói với mẹ Kim xong thì hôn nhẹ lên tay cậu một cái.

Cả hai bắt đầu cùng nhau hứa hẹn, phía dưới lại có bao nhiêu ánh mắt chứng kiến cho hai người, Kim Taehyung bỗng nhiên lấy một chiếc miro, hắn bắt đầu nói.

"Jeon Jungkook em có biết vì sao anh lại tổ chức hôn lễ của chúng ta ở đây không?"

Taehyung hỏi cậu, nhưng Jungkook không trả lời, cậu chỉ lắc đầu sau đó nhìn vào ánh mắt đầy vẻ nhu tình, Taehyung cũng không muốn vòng vo liền tiếp tục nói.

"Vì em từng nói là em rất yêu biển, nên anh mới tổ chức ở đây, anh thật sự chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho em mà thôi...Jeon Jungkook, cảm ơn em đã đến bên anh. Anh yêu em, bà xã của anh"

Kim Taehyung nói xong lời này thì Jungkook cũng đã chẳng thể kìm nén nổi nửa mà bật khóc, cả hai bắt đầu hôn nhau, tiếng vỗ tay phía dưới lại càng ngày càng lớn nhưng hai người vẫn không để ý đến, vẫn cứ tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn mà đối phương mang lại. Đây chính là tình yêu của họ một tình yêu mãi mãi.

"Ông xã, em cũng yêu anh"

------HOÀN------

0709

Vậy là end rồi, mọi người đợi 2 ngoại truyện nữa nhaa.

Mong mọi người có thể dành ra một chút để nhận xét bộ truyện của mình, đây là fic đầu tay nên mình muốn nhận được nhận xét để tiếp tục những bộ fic kế tiếp🥳

Yêuuuuu mọi người❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com