TruyenHHH.com

Vkook Lac Loi

- Ưm...
Jeon Jungkook khẽ nheo mắt, ánh sáng từ cửa sổ đột ngột chiếu vào mắt làm cậu không thể thích ứng kịp. Mất một lúc làm quen với ánh sáng,ngước nhìn xung quanh, Jungkook bật cười chua chát, lại là cái nơi quái quỷ này!

Cả căn phòng ảm đạm một màu trắng toát, mùi thuốc khử trùng như có như không quanh quẩn. Phòng bệnh này có thể xem là ngôi nhà thứ hai của Jungkook đi, dù sao cậu ở đây cũng đã 10 năm rồi. 10 năm...thời gian trôi nhanh thật! Còn nhớ ngày nào cậu vẫn là một đứa trẻ bình thường như bao người khác, được học tập vui chơi, có bố mẹ thương yêu chăm sóc. Nhưng cuộc đời nào đâu bằng phẳng, năm Jungkook lên 10 tuổi, một vụ tai nạn xe hơi cư nhiên cướp đi thứ hạnh phúc bé nhỏ ấy của cậu, đồng thời biến cậu thành một đứa tàn phế, dính chặt trên giường bệnh cũng đã 10 năm nay.

Ở đây lâu như vậy, ngoài những người y tá ngày ngày đến giúp cậu vệ sinh, tắm rửa, còn lại hầu như không hề có ai đến thăm cậu, dù chỉ một người.

Jeon Jungkook cậu chính là bị trầm cảm mất rồi!

Đang chìm trong suy nghĩ, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra. Cậu thầm nghĩ, chắc lại là bác sĩ vào kiểm tra sức khỏe cho cậu thôi. Jeon Jungkook chắc chắn thế, nên không thèm nhìn người mới vào là ai, trực tiếp đem người ngồi dậy để tiện bề kiểm tra.

Người mới vào dường như đọc được suy nghĩ của cậu, liền mở miệng, âm thanh trầm ấm nhưng mang tới bảy phần sát khí :
- Tôi không phải bác sĩ, cứ nằm đấy!
Jungkook giật bắn mình, khóe môi run run, từ từ ngẩng đầu lên quan sát người trước mặt, khó khăn hỏi:
- Anh...là ai?
- Tôi là người giám hộ của cậu, rất vui được làm quen, Jeon Jungkook - người đàn ông này trên người toát ra khí chất phi phàm, trên khuôn mặt thần sắc bất biến, nửa ngày cũng không nhìn ra được biểu tình gì. Jeon Jungkook quan sát không thành, liền bĩu môi hỏi tiếp :
- Giám hộ? Ý anh là sao?
- Sau này cậu sẽ hiểu, bây giờ cậu chỉ cần biết như vậy! - Nói rồi liền quay mặt đi ra.
- A! Khoan đã, tôi còn chưa biết tên anh - Jungkook ú ớ nói với theo, chỉ được người kia vứt lại một âm thanh bén nhọn - Kim Taehyung.

Chờ người kia đi khuất, Jeon Jungkook ngồi ngây ngốc trong phòng, suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu vì sao mình lại có một người giám hộ mới, mà cũng chẳng biết lí do là gì mà anh ta lại muốn vác một cục nợ vừa vô dụng vừa tàn phế như cậu. Cuộc đời cũng thật quá trớ trêu đi. Jungkook ngáp dài, đem thắc mắc bỏ ra sau đầu, kệ nó đi, chuyện gì tới sẽ tới, quản cũng không được.

Cũng đã một tuần trôi qua, người kia cũng không thấy quay lại, mà cậu thì lại được bác sĩ thông báo sẽ phẫu thuật, chắc là tiền do người đó tài trợ. Bây giờ lành lặn lại hay không đối với Jungkook cũng không quan trọng nữa rồi, vì cậu đơn giản chỉ sống vì sợ chết, mà chết thật thì chẳng sao cả, cùng lắm thì giải thoát cho cậu thôi..
-----------------------

-Tỉnh rồi sao?
Jeon Jungkook mở mắt, lỗ tai ù đi căn bản không nghe được chữ gì, chỉ có thể nhận biết được người trước mặt là Kim Taehyung.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Hai ngày một đêm!
Jeon Jungkook không hỏi nữa mà chăm chú quan sát người trước mặt, trong đầu vẫn tự hỏi bản thân với anh ta rốt cuộc là có quan hệ gì, sao anh ta lại có thể trở thành người giám hộ của mình, chẳng phải quá phi lí sao?
- Mặt tôi dính cái gì à?
- Không phải, chỉ là hơi thắc mắc-Jungkook quơ quơ tay, chợt nhận ra cả người mỏi đến không cử động được, liền dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Taehyung.
- Cậu mới phẫu thuật, chân cơ bản đã khỏe, bây giờ chỉ cần tập luyện phục hồi chức năng là đã có thể đi lại bình thường, bây giờ đừng nháo!
- Anh nói gì...đi lại được?-Khóe môi Jungkook run run, sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng tử mắt kịch liệt co rút.
Kim Taehyung nhìn biểu cảm người trên giường bệnh, nhíu mày tự hỏi sao cậu ta lại phải bày ra cái kiểu mặt đó, không muốn bình phục sao?
- Cậu làm sao vậy? Không muốn?
- Không, không phải, chỉ là có chút không tin được-Jungkook nửa ngày mới ú ớ được vài câu, trên mặt là vạn phần ngây ngốc, thiếu điều nghĩ đây không phải là sự thật.
Taehyung nhếch miệng cười, tiểu bạch thỏ bày cũng thật thú vị.
- Hmm anh...
- Gọi tôi là Taehyung!
- Được, Taehyung, nếu tôi đi lại được, tôi sẽ ở đâu? - Jungkook cúi đầu vò vò góc chăn, miệng hỏi nhỏ.
- Ở nhà tôi!
- Nhà anh sao?
- Chứ cậu muốn ở đâu?
- Không phải, tôi chỉ là hơi lo lắng.
- Cậu đừng lo, tôi không đè cậu ra ăn thịt đâu.
"..."
Jungkook trừng mắt liếc hắn, cậu đây đường đường là nam nhân, sao phải sợ hắn đè ra ăn chứ. Như hiểu được Jungkook đang nghĩ gì, hắn mở miệng ra nói tiếp:
- Nhưng bất quá cả hai đều là nam nhân, cũng không phải không thể làm chuyện đó, cậu nghĩ sao?
Jungkook thoắt cái mặt đỏ bừng, hắn cư nhiên còn nói ra được câu đó, thật tức chết cậu mà.
- Anh...tôi không thèm nói chuyện với tên sắc lang nhà anh nữa! - Nói rồi cậu đem chăn trùm qua đầu, che dấu đi khuôn mặt đã phiếm hồng.

Hắn vẫn đứng đó, ý cười trong mắt càng đậm:"Jeon Jungkook, 10 năm không gặp, không ngờ lại biến thành bộ dạng ngạo kiều như thế này rồi". Nghĩ xong liền xoay người bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com