Vkook Kookv Neu Em Con O Do Longfic
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Taehyung cố đưa cậu lên taxi trong sự dùng dằng quyết liệt.- Một chút nữa không được sao?
- Jungkookie, nếu không phải ngay bây giờ, thì anh sẽ rời đi cho em xem.
Cậu phụng phịu bước vào xe trong ánh mắt buồn ẩn khuất của Taehyung
Mạnh mẽ, Kim Taehyung, vì em ấy.
Suốt quãng đường quay lại, cậu một mực rúc vào người anh, thỉnh thoảng lại khịt mũi. Mỗi lần như vậy, anh đều dọa nếu khóc sẽ bỏ cậu lại ngay lập tức.
Jungkook nhìn đồng hồ mà lòng dấy lên nhiều bất an. Đã gần 2 tiếng trôi qua từ cái thời điểm cậu đáng lẽ phải đứng ở cuối con đường được bác Kang dẫn tay. Tất cả vì sự hèn nhát mà đổ bể. Quả thực đó là Taehyung, cậu không hề nhầm. Lúc nhìn thấy bóng lưng anh, cậu bỗng rơi vào trạng thái bồn chồn, sớm trở thành hoảng sợ.
Đột nhiên mọi thứ tối đen hết lại, và chỉ còn có hình ảnh của Taehyung hiện lên trong đầu cậu, giọng nói của Taehyung vang lên bên tai cậu. Trong một thoáng chốc, cậu đã nghĩ sự lựa chọn của mình là Taehyung.
Thế là cậu chạy trốn.
Cậu nhìn thấy Jie, lập tức chạy tới, phều phào nài nỉ chị hãy gọi cho cậu một chiếc xe taxi rồi đưa cậu chạy khỏi đây. Jie ban đầu vô cùng bàng hoàng khi nhìn bộ dạng cùng lời đề nghị vô lý của cậu, nhưng rồi cũng hiểu ra được phần nào những gì đang diễn ra trong trái tim người em ấy, đành gật đầu bao che để đưa cậu ra từ cửa sau lễ đường.
Nhưng bây giờ, cậu lại bị đưa về đây. Bởi Kim Taehyung.
Bước ra xe, thực sự cậu không muốn nhìn. Cậu tưởng tượng cảnh tất cả quan khách sẽ ồ ra mà bàn tán. Họ sẽ chỉ trỏ anh và cậu, sau đó người họ Kang sẽ bắt cậu đi. Rồi Taehyung sẽ ra sao cậu cũng không biết. Sẽ không thể nói lời tạm biệt anh.
Taehyung đi ra trước, anh chỉ nhàn nhạt nói.
- Em đang sợ cái gì vậy?
Cậu chỉ cúi gằm mặt vào phía trong xe, đến khi anh tận tay lôi ra mới hét lên.
- Không được, hyung, từ từ.
- Nhìn kĩ đi, Jungkookie.
Cửa lớn mở toang. Những hàng ghế trống không. Đèn chùm tắt ngủm. Dây hoa từng chiếc xơ xác lìa khỏi tường, từng cánh vấy bẩn rơi vương vãi xuống sàn. Những ngọn nến thắp trên bục cao nhất của lễ đài sắp tàn, chỉ còn một cây duy nhất, lờ mờ chiếu sáng một bóng người đang ngồi trên bậc thêm.
Taehyung cầm tay cậu bước vào.
- Jungkookie, em xem, đám cưới của em, mà có phải của em không?
Khách khứa đã về hết. Họ đợi vài phút không thấy "cô dâu" đâu thì đương nhiên phẩy mông đứng dậy. Nườm nượp hàng người đi ra khỏi lễ đường như thể vừa xem xong một bộ phim chán ngắt. Họ bàn tán và cả nói những lời không hay về việc hai nam nhân cưới nhau.
Nhưng có một người ở lại. Jungkook càng nhìn rõ thì càng bước vội đến.
- Anh...
Junho ngồi ôm mặt dưới ánh nến mờ nhạt. Bộ vest đen lúc trước trông thật lịch lãm giờ đây bị bóng tối nuốt trọn. Trông anh như một người đàn ông vừa mất hết tất cả.
Cũng có lẽ là thực sự như vậy.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo bên tai, anh bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn mộng mị.
- Jeon Jungkook.
Nhìn thấy cậu, tim anh lại đập mạnh, khóe mặt nhanh chóng đã cay cay. Cho đến khi anh đưa mắt về phía sau.
Cả ba người cứ đứng như vậy, trong một lễ đường tối om và nặng nề.
Junho bước đến, làm một điều cậu không thể ngờ
- Anh làm gì vậy!
Jungkook hoảng hốt khi thấy anh tháo chiếc nhẫn từ chiếc hộp tinh xảo trong tay, ném xuống đất không thương tiếc.
- Jeon Jungkook, lần này là lần cuối. Nhặt nó lên và trao cho người em yêu thương thật sự.
Đằng sau, Taehyung nuốt ực trong cổ họng. Anh cũng không nghĩ tên họ Kang thực sự dám.
Jungkook đứng trơ ra nhìn chiếc nhẫn lấp lánh nhẹ trên nền thảm đỏ. Nó vốn là biểu tượng cho hạnh phúc lứa đôi, nhưng lúc này nhìn sao thật đơn lẻ và cô độc.
- Jeon Jungkook, nhặt nó lên đi.
Giọng nói trầm đục từ phía sau, cậu quay ra nhìn khuôn mặt Taehyung đã bị che lấp trong bóng tối. Thực sự không muốn cảm nhận sự lạnh lẽo này.
Cậu ngồi thụp xuống, đầu óc như trống rỗng, mọi thứ trước mắt bỗng chao đảo đến khó tin. Hai cặp mắt đều dán vào tấm lưng cậu, không ai động nửa bước. Họ cũng đang chờ quyết định mà sẽ chấm dứt mọi chuyện.
Thực sự nước mắt đã cạn khô, Jungkook thở dốc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, mắt cậu mở to nhưng vô hồn, mặt cắt không còn một giọt máu.
Rốt cuộc, là chọn ai.
Tất cả những áp lực dồn nén bao năm nay một lúc lại đổ ào lên người cậu. Jungkook cảm thấy như có hai tảng đá hàng trăm cân đè lên lưng mình. Hoang mang và sợ sệt, giờ đây chính những người khao khát bảo vệ cậu lại đưa cậu vào một tình huống chỉ muốn ngất lịm đi. Sở dĩ, họ muốn là người duy nhất bảo vệ cậu.
Nhưng rồi, Kim Taehyung tiến đến vài bước rồi quỳ xuống. Tim cậu thắt lại như muốn lìa khỏi lồng ngực.
- Jungkookie
Anh đặt nhẹ tay lên vai cậu. Bỗng chốc một tảng đá trên lưng biến mất.
Giọng nói anh đều đều bên tai.
- Nếu lựa chọn chỉ dẫn đến mệt mỏi và bế tắc. Anh mong em bình yên.
Như thể một sự giải thoát. Một giọt nước khẽ rơi nhưng rồi anh cũng nhanh chóng gạt đi. Taehyung đứng dậy rồi bước những bước nặng nề về phía cửa.
Mọi thứ đều đẹpTựa như một giấc mơNếu anh được nhìn lạiSẽ có chút nực cườiNhưng anh nào hối hậnVì anh đã yêu em.Từ ngày đầu tiênCho đến phút cuối cùng.
Nhưng rồi anh biếtKiếp này chẳng đến được với nhauEm mệt mỏi vì phải lựa chọnAnh dại khờ vì không thể nhận raNhưng anh vẫn là yêu emDù không phải kiếp này, sẽ là kiếp khác
Vậy thì kiếp sauHãy ôm anh em nhé, ôm anhĐừng nói gì cả và hãy chạy đến đâyVới một trái tim chẳng còn gì ngoài cô quạnh và bồn chồnAnh vẫn sẽ đợi em đấyAnh yêu em, yêu emTrong sự lặng thinh của kiếp luân hồiTrái tim anh sẽ hét lênMột trái tim hoàn ngu ngơ và mềm yếu.
Rồi em sẽ chẳng cần phải đợi đâuAnh sẽ nói yêu emChẳng phải suy tính điều gìLần này đã là kịpHãy cùng cười thật tươi.
Taehyung quay lại nhìn cậu mà chân run run. Thở phào, em vẫn ôm mặt.
Jungkook đột ngột ngẩng lên rồi nhìn về phía cửa. Bật khóc, anh đâu.
Người ta nói nếu kiếp này ngoảnh mặt nhìn nhau đủ 500 lần, kiếp sau chắc chắn sẽ gặp lại.
Vậy, hẹn kiếp sau, nếu em còn ở đó.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com