Vkook Dong Tinh Luyen Ai
Về đến nhà, người làm vẫn đang dọn dẹp ở phòng khách vì thế hai người cũng không thể làm gì, Chung Quốc chỉ có thể buồn bã quay về phòng. Sau khi đã tắm xong, Chung Quốc leo lên giường định ngủ một giấc cho quên đi sự khó chịu trong lòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa. Cậu đứng dậy đi mở cửa thì thấy Tại Hưởng đang đứng bên ngoài. Vừa thấy cậu, anh không nói không rằng mà chỉ ôm Chung Quốc rồi trao cậu một nụ hôn nồng nhiệt. Chung Quốc vui vẻ tiếp nhận và nhiệt tình đáp lại anh. Hôn xong, Tại Hưởng vẫn chưa chịu buông cậu ra, đóng cửa phòng rồi bế Chung Quốc đến đặt lên giường, anh cứ thế nhìn cậu thật lâu rốt cục mới lên tiếng- Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên kéo em vào con đường này.Chung Quốc nghe anh nói xong thì thật đau lòng, cậu không hiểu tại sao anh lại nghĩ mình có lỗi- Sao anh lại nói như vậy ? Chuyện này đâu phải tại anh.- Nếu không vì anh, em sẽ có thể có một tình cảm bình thường với cô gái khác, có thể thoải mái cùng cô gái ấy yêu đương mà không phải lo nghĩ sợ người ngoài dị nghị._Tại Hưởng cúi mặt xuống nói nhỏ, giọng điệu vô cùng buồn bã.- Anh đừng nói như thế, anh nói vậy làm em đau lòng lắm. Em cũng yêu anh như anh yêu em vậy, em không cần yêu đương với một cô gái nào cả.Nói rồi Chung Quốc không để cho anh tiếp tục nói ra những lời làm cậu và cũng như làm anh thấy buồn nữa, Chung Quốc đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhưng tràn đầy tình cảm. Lúc này đây, Chung Quốc thấy bản thân mình có lỗi với anh vô cùng. Bởi vì không chỉ có cậu mà cả anh chắc hẳn cũng đã chịu đựng rất nhiều áp lực rồi vậy mà cậu lại làm cho anh thêm lo nghĩ, Chung Quốc tự nhủ từ bây giờ sẽ không cư xử trẻ con như vậy nữa- Không được nắm tay anh dạo phố cũng chẳng sao cả, chỉ cần chúng ta yêu nhau là được rồi._Chung Quốc yêu thương nhìn anh rồi nói bởi vì cậu không muốn để anh thêm bận lòng nhiều về cậu nữa.Tại Hưởng nghe vậy thì không nói gì mà chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn lên tai Chung Quốc. Sau đó, lại dời nụ hôn xuống cổ cậu rồi bắt đầu mút cái cổ mịn màng ấy. Bị Tại Hưởng mút như vậy, Chung Quốc có chút đau nhưng cậu cũng không có ngăn anh lại mà để cho Tại Hưởng làm điều anh muốn. Tại Hưởng mút một lúc lâu đến khi lưu lại một vết đỏ trên cổ cậu thì mới chịu ngừng lại. Anh đưa tay xoa xoa dấu đỏ đó một hồi lâu rồi lên tiếng- Có đau không ?- Không đau._Chung Quốc đáp. Thật ra thì có đau nhưng nó cũng không làm cậu thấy khó chịu bởi vì Chung Quốc biết Tại Hưởng đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể.Nghe cậu nói xong, anh cũng không nói gì nữa, chỉ ôn nhu xoa đầu cậu. Chung Quốc nghĩ nghĩ một hồi rốt cục làm bộ trách móc nói một câu- Nếu sợ em đau sao anh còn làm ?- Anh muốn trên người em có dấu vết của anh bởi vì em là của anh._Tại Hưởng nghiêm túc nói. Anh biết mình đã làm cậu đau nhưng anh cũng không có hối hận.- Vậy em cũng muốn để lại dấu vết trên người anh vì anh cũng là của em._Chung Quốc cười cười rồi tinh nghịch nói.Nghe xong, Tại Hưởng không nói gì mà dứt khoát cúi đầu xuống để Chung Quốc tùy ý muốn làm gì thì làm. Cậu đưa miệng đến cổ anh rồi bắt đầu mút nhẹ, bên tai cậu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hít thở trầm thấp của Tại Hưởng. Chung Quốc mút một hồi rốt cục cũng vừa ý ngừng lại, không quên hỏi anh một câu- Có đau không ?- Không._Tại Hưởng nhẹ nhàng đáp rồi nằm xuống bên cạnh cậu, ôm Chung Quốc sát vào người mình.- Em nghĩ anh nên về phòng đi, để sáng mai người làm thấy em và anh ngủ cùng phòng thì không hay đâu._Chung Quốc vuốt vuốt tóc anh rồi nói.- Không sao đâu, sáng mai anh sẽ về phòng sớm.Nói rồi, Tại Hưởng ôm cậu chặt hơn một chút, mệt mỏi nhắm mắt lại như đã muốn ngủ. Chung Quốc thấy vậy cũng không nói gì nữa bởi vì cậu cũng muốn được gần anh.
Khi trời chưa sáng hẳn, Tại Hưởng đã tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng để không làm Chung Quốc bị đánh thức. Tại Hưởng không về phòng mà tự pha cho mình một tách trà nóng rồi ngồi ở phòng khách bởi vì anh biết có về phòng thì anh cũng không ngủ thêm được.
Tại Hưởng vừa uống trà vừa đọc sách cho đến khi trời sáng, thấy cô người làm đã thức và định vào bếp làm bữa sáng, anh liền nói- Từ hôm nay cô không cần phải ở lại đây nữa đâu, mỗi ngày chỉ cần đến đây nấu ăn, dọn dẹp rồi có thể trở về nhà.- Vâng, cậu chủ._Cô người làm nghe xong cũng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng đáp rồi đi đến phòng bếp làm bữa sáng. Sở dĩ anh quyết định như vậy là vì Tại Hưởng biết khi có người ngoài ở lại nhà họ, Chung Quốc sẽ kiên dè không dám gần anh mà Tại Hưởng đương nhiên không muốn ngay cả ở nhà mà cũng không được thân thiết với Chung Quốc.
Khi trời chưa sáng hẳn, Tại Hưởng đã tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng để không làm Chung Quốc bị đánh thức. Tại Hưởng không về phòng mà tự pha cho mình một tách trà nóng rồi ngồi ở phòng khách bởi vì anh biết có về phòng thì anh cũng không ngủ thêm được.
Tại Hưởng vừa uống trà vừa đọc sách cho đến khi trời sáng, thấy cô người làm đã thức và định vào bếp làm bữa sáng, anh liền nói- Từ hôm nay cô không cần phải ở lại đây nữa đâu, mỗi ngày chỉ cần đến đây nấu ăn, dọn dẹp rồi có thể trở về nhà.- Vâng, cậu chủ._Cô người làm nghe xong cũng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng đáp rồi đi đến phòng bếp làm bữa sáng. Sở dĩ anh quyết định như vậy là vì Tại Hưởng biết khi có người ngoài ở lại nhà họ, Chung Quốc sẽ kiên dè không dám gần anh mà Tại Hưởng đương nhiên không muốn ngay cả ở nhà mà cũng không được thân thiết với Chung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com