TruyenHHH.com

Vkook Dong Tinh Luyen Ai

Sáng hôm sau, Chung Quốc được đánh thức bởi một nụ hôn dịu dàng lên trán, cậu vừa mở mắt ra đã được nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đẹp trai liền nhịn không được mà đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi người kia.

Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Chung Quốc về phòng thay đồ đi học còn Tại Hưởng cũng phải thay đồ đi làm.
Cậu mặc xong đồng phục liền vui vẻ chạy ngay qua phòng anh, không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào luôn.

Chung Quốc vào trong thì thấy anh đang cài cúc áo sơ mi liền không chần chừ đi tới, thay anh làm tiếp. Tại Hưởng được người yêu chăm sóc dịu dàng như vậy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, không nghĩ nhiều liền vòng tay ôm eo cậu. Chung Quốc cài cúc áo xong, đưa tay lấy chiếc áo vest bên cạnh giúp anh mặc vào, sau đó chỉnh sửa một hồi cho ngay ngắn mới yên tâm buông tay. Thấy cậu cuối cùng cũng giúp anh mặc áo xong, Tại Hưởng liền thân mật hôn lên đôi môi của người kia. Mút cánh môi hồng tới khi nó đỏ lên mới chịu buông tha, mãn nguyện mà đến cửa hàng.

Vừa mới tách ra một buổi sáng, Tại Hưởng đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Có lẽ vì hai người vừa mới hiểu được tình cảm của nhau nên xa một chút đã thấy nhớ. Anh ngồi trên bàn tính sổ sách nhưng cả buổi cũng không tính được gì, cứ nghĩ tới cậu mãi thôi.

Trong khi đó, Chung Quốc đang ngồi ở lớp học cũng không khác là bao, giảng viên giảng bài một chữ cũng không lọt được vào tai cậu. Chung Quốc chỉ mong mau hết giờ để được chạy đến cửa hàng gặp anh. Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, cậu bỏ nhanh sách tập vào cặp, chạy đi lấy xe ra về.

Vừa dừng xe trước cửa hàng, Chung Quốc nhìn thẳng vào trong, thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú tính toán liền nhịn không được nở một nụ cười. Tại Hưởng thấy cậu ở trước cửa liền gấp gáp đứng lên muốn đi ra ngoài gặp cậu nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại quyết định ngồi xuống lại. Chung Quốc thấy vậy cũng hiểu anh đang nghĩ gì nên nhanh nhẹn bước vào trong ngồi xuống cạnh anh.

- Hôm nay em không bận làm bài tập sao ?_Giọng nói của anh có chút vui vẻ.

Chung Quốc nghe xong cũng không có nói cho anh biết trước kia vì cậu muốn tránh mặt nên mới nói vậy. Mà chỉ hạ thấp âm lượng, nói một câu chỉ có Tại Hưởng nghe được

- Vì em nhớ anh nên mới chạy đến đây.

Tại Hưởng nghe xong không giấu được nụ cười, nếu chỉ có hai người, anh chắc chắn sẽ hôn lên môi cậu một cái nhưng ở đây lại có nhiều người như vậy, anh chỉ có thể nói nhỏ với cậu

- Anh cũng nhớ em.

Chung Quốc nghe được điều này cũng nở một nụ cười tươi làm tim Tại Hưởng trật mất một nhịp.

- Em đói bụng rồi, mình đi ăn thôi anh._Chung Quốc nhẹ nhàng nói rồi cả hai cùng nhau ra khỏi cửa hàng.

Vào buổi tối, sau khi đóng cửa hàng, hai người không về nhà ngay mà để xe ở lại cửa hàng rồi cùng nhau đi chợ đêm.

Hai người con trai cùng nhau đi bộ trên con đường đầy ánh đèn lồng của phố thị về đêm, mặc dù xung quanh tấp nập nhưng lại tạo nên bức tranh yên bình đến lạ. Chung Quốc đi cạnh anh, thỉnh thoảng lại nhìn xuống tay người nọ, thầm nghĩ nếu có thể nắm tay anh cùng nhau đi dạo thì thật tuyệt nhưng đó cũng chỉ là mong muốn không thể thực hiện được.

Tâm trạng Chung Quốc bỗng nhiên vì điều này mà hơi chùng xuống nhưng khi ngồi trong quán ăn với Tại Hưởng, trước mắt là nồi lẩu nghi ngút khói, cậu liền quên đi chút khó chịu trong lòng.

Sau khi ăn uống no bụng, tâm trạng của Chung Quốc trở nên thật tốt đẹp, khuôn mặt tươi tắn đầy ý cười làm Tại Hưởng bất giác cũng trở nên vui vẻ. Vì vậy hai người quyết định đi dạo một chút rồi hẵng trở về nhà. Nhưng càng đi dạo, Chung Quốc lại càng không vui, chợ đêm luôn là nơi đông đúc tấp nập, chính vì vậy có vô số cặp đôi hẹn hò. Hình ảnh hai người yêu nhau nắm tay cùng đi dạo không khó thấy chút nào, không những vậy, khi họ dừng lại trước một gian hàng nào đó đều được người bán nhiệt tình chúc phúc. Chung Quốc thấy cảnh như vậy không nhịn được buồn lòng, cùng là cặp đôi yêu nhau nhưng cậu và Tại Hưởng lại không thể như họ. Trong khi họ có thể thoải mái thể hiện tình cảm của mình ở bất cứ nơi nào thì cậu và anh chỉ có thể làm điều đó khi chỉ có hai người. Nếu tình cảm của họ được mọi người xung quanh chúc phúc thì tình cảm của Chung Quốc và Tại Hưởng sẽ bị người đời phỉ nhổ và khinh rẻ.

Nghĩ như vậy, tâm trạng cậu liền trở nên thật tồi tệ. Tại Hưởng bên cạnh cậu nhìn thấy Chung Quốc mới vừa rồi còn đang cao hứng nhưng bây giờ thì buồn bã liền thấy khó hiểu. Nhưng khi Tại Hưởng đưa mắt nhìn xung quanh liền hiểu ra vấn đề vì vậy anh chỉ đơn giản nói với cậu

- Chúng ta về nhà thôi.

Nói rồi hai người cùng nhau trở lại cửa hàng lấy xe về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com