TruyenHHH.com

Vkook Co Trang Giai Nhan Tuong Chung Ngay Truoc Mat

Tuấn Chung Quốc phát hiện Kim Tại Hưởng là hoàng đế, y liền cúi xuống , không nói thêm câu gì, không dám nhìn lại ánh mắt của Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng thấy vậy , mới thở dài, lên tiếng: 

"Thôi được rồi. Hôm nay là ngày vui, ta không muốn xử phạt nặng các ngươi, nhưng vẫn phải phạt để làm gương. Ta phạt các ngươi, đóng cửa suy nghĩ 2 ngày mới được ra ngoài." Tức là , Thẩm Như Trang và Phác Thái Anh không được bước chân ra khỏi phòng trong 2 ngày.

Thẩm Như Trang nghe thấy vậy, khóc nháo lên, liền bị thị vệ lôi ra ngoài. Thái Anh mệt mỏi, nên theo Tú Anh ra về, Tuấn Chung Quốc cũng theo về họ về. Nhưng Kim Tại Hưởng đâu dễ dàng buông tha Chung Quốc như vậy , hắn nói :

"Nhưng riêng Tuấn công tử lưu lại, trẫm chưa trị tội ngươi."

Nghe thấy như vậy , Thái Anh mới quay sang hỏi Chung Quốc:

"Đệ đệ, đệ làm gì mà đắc tội ?"

"Đệ không biết ." Tuấn Chung Quốc trả lời, sau đó bước lên hành lễ, nói :

"Thưa hoàng thượng, nô tài có tội gì ạ ?"

"Ngươi đứng trước thánh thượng mà không hành lễ, ngươi có còn coi ai ra gì không ?" Kim Tại Hưởng đứng gần Tuấn Chung Quốc , hắn nhếch mép cười. Tuấn Chung Quốc cắn cắn môi, sau đó quỳ xuống :

"Nô tài nhất thời hồ đồ, không biết lễ nghi , mong hoàng thượng thứ tội." 

"Thứ tội ? Ngươi đừng tưởng trẫm tha cho hai người kia mà cũng tha cho ngươi." Sau đó, Kim Tại Hưởng quay sang nói với hai tỉ muội nhà họ Phác :"Hai ngươi mau chóng quay về , nếu không ta phạt mỗi người 20 trượng gậy sắt !"

Hai nàng nghe vậy , người run lên , thế nhưng nhìn thân ảnh đang quỳ ở dưới đất của Tuấn Chung Quốc , định xin ở lại. Tuấn Chung Quốc trấn an :"Đệ không sao, hai tỷ cứ về trước đi ." Sau đó còn cười một cái , làm hai nàng yên tâm hơn , mới quay về. Lúc này đại điện còn Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc cùng mấy hạ nhân khác , Tại Hưởng mở miệng:

"Ta phạt ngươi, đêm nay đến Lan Phát điện quét sạch cả điện cho ta !"

Ôi trời ơi ! Tuấn Chung Quốc kêu than ! Lan Phát điện chính là điện lớn nhất trong cung, gấp mấy lần Đông điện của đám phi tần. Tuấn Chung Quốc nhìn hạ nhân quét Đông điện cũng đủ ngất, giờ phát quét hết Lan Phát điện, có khi không nhìn thấy mặt trời mất .

Kim Tại Hưởng nhìn Tuấn Chung Quốc đang buồn lòng , liền cúi đầu xuống sát mang tai y, phải hơi thở ấm nóng vào tai y :"Tối nay, trẫm đợi ngươi ở tẩm điện của trẫm." .Sau đó, hắn xoay người rời đi. 

Tuấn Chung Quốc khóc không ra nước mắt, ở lì không chịu đi, sau đó cũng bị thị vệ vác đi.

______________________________

Theo sự chỉ dẫn của Mẫn Doãn Kỳ, Tuấn Chung Quốc đã vào được đến tẩm điện của Tại Hưởng. Tuấn Chung Quốc không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Mẫn Doãn Kỳ nở một nụ cười 'không-được-mấy-là-trong-sáng' , chúc Tuấn Chung Quốc may mắn. Tuấn Chung Quốc nghĩ thầm, ám vệ bên cạnh hoàng thượng có khi nào không bình thường như Doãn Kỳ không chứ ?

Mẫn Doãn Kỳ đóng kín cửa , để Tuấn Chung Quốc ở lại một mình trong phòng đợi Tại Hưởng.Bên trong tẩm điện, màu vàng phát ánh sáng chói, đứng sừng sững hai bên trái phải của tẩm điện là hai cây cột có khắc hoa văn hình rồng bằng vàng. Tuấn Chung Quốc lần đầu được nhìn thấy căn phòng rộng rãi mà sang trọng như vậy. Đang ngơ ngác , bỗng nhiên có một vòng tay nóng ấm ôm lấy phía sau Chung Quốc. Y hỏi:

"Tại Hưởng , là ngươi ?"

"Ừ, là ta !"

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại, liền thấy Tại Hưởng tóc ướt đẫm, trên mặt còn vài giọt nước chảy xuống,  trung y rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được hai điểm nhỏ trước ngực. Cổ áo đã bị kéo nhẹ ra một chút, lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo. Chung Quốc liền đỏ mặt , quay đi .

Kim Tại Hưởng , cười lớn :

"Thế nào ? Ngươi còn không thèm hành lễ , rồi còn không thèm nhìn trẫm, xem ra , trẫm quá nuông chiều ngươi rồi !" Tay hắn nâng cằm Tuấn Chung Quốc lên, khuôn mặt hai người gần nhau đến nỗi tưởng như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương.

"Ngươi nói xem , trẫm phải trừng trị ngươi như thế nào giờ đây ?" Tại Hưởng dùng đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt đôi môi căng tràn đỏ mọng của Tuấn Chung Quốc , rồi mau chóng kéo gần về phía hắn.

Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang ngơ ngác , bèn gạt tay của Tại Hưởng, rồi lùi lại sau, mau chóng quỳ xuống :

"Thưa bệ hạ , thân thể nô tài thô tục , xin bệ hạ giữ lễ , đừng để làm bẩn tay mình."

"Tuấn Chung Quốc , ngươi nghĩ cái gì vậy ?" Kim Tại Hưởng ngạc nhiên , hỏi tiếp ."Sao tự nhiên lại nói những lời này ?"

"..."

Tuấn Chung Quốc không trả lời , quay mặt ra chỗ khác. Kim Tại Hưởng bỗng nhiên cúi xuống trước mặt y , mạnh mẽ ép cằm của y lại , bắt y phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Chung Quốc , tại sao ngươi lại cư xử như vậy ? Chả phải hôm qua ngươi vẫn còn chịu nói chuyện với trẫm sao ?"

"Không phải ngươi muốn trêu đùa ta sao ? Được rồi, nếu ngươi muốn, ta không ngại đáp ứng ngươi." Đến tận bây giờ, Tuấn Chung Quốc mới mở miệng .

"Trêu đùa ? Trẫm vẫn không hiểu ngươi đang nói cái gì cả ."

"Đừng giả bộ với ta. Ta không phải đám nữ nhân trong hậu cung của ngươi !" Tuấn Chung Quốc nói to."Ngươi là hoàng đế , là vua một nước, vậy mà khi ở bên cạnh ta , ta nói cho ngươi hết về thân thế của ta, ngươi lại không nói lời nào, ngoại trừ việc biết ngươi tên Kim Tại Hưởng, ta chẳng biết gì về ngươi cả !"

"Trẫm..."

"Ngươi đừng nói lời nào nữa ! Ta ghét nhất là giả dối ! Một việc trọng đại như này, ngươi không thèm nói với ta , ta thực đáng giận. Giờ thì sao ? Có phải hay không ngươi đem tình cảm của ta ra làm trò đùa ? Nếu như đã muốn trêu , tốt nhất ngươi đừng nói thích ta làm gì cả ! Ta đã nói, ta không phải mấy phi tần thích ngươi trêu đùa trong Đông điện !" Tuấn Chung Quốc giận dữ nói to, sau đó đứng lên định ra về .

Thế nhưng Kim Tại Hưởng mau chóng bắt được tay của Chung Quốc , hắn kéo y vào lòng, nhanh chóng phủ ấm đôi môi Tuấn Chung Quốc bằng môi của mình. Môi lưỡi hai người cứ cuốn vào nhau, thi thoảng Tại Hưởng lại mút chiếc lưỡi hồng hồng của Tuấn Chung Quốc , tạo tiếng 'chùn chụt'. Đến khi Chung Quốc không thở được nữa, Tại Hưởng mới buông y ra, hắn thấp giọng :

"Trẫm không trêu đùa ngươi, trẫm cũng không cố ý lừa dối ngươi, việc trẫm thích ngươi là thật lòng."

"Trẫm không nói cho ngươi việc trẫm là vua , vì nếu nói ra , trẫm sợ ngươi sẽ ngại việc thân phận mà cách xa trẫm."

"Trẫm chỉ gặp ngươi vào ban đêm , là trẫm sợ ngươi bị đám phi tần trong cung ức hiếp, vì thấy trẫm sủng ái ngươi , họ sẽ lao vào dùng mọi thủ đoạn để hại ngươi."

"Trẫm yêu cầu ngươi đến dự buổi yến tiệc là vì muốn gặp ngươi, ngươi thích trẫm rồi , sẽ mở rộng lòng không kể trẫm là ai. Nhưng trẫm không ngờ , ngươi lại phản ứng như thế này ..."

Nói rồi, Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc vào lòng, vuốt ve mái tóc đen tuyền của y :

"Trẫm xin lỗi, nhưng ngươi cũng phải hiểu , trẫm làm như vậy , đa phần là vì ngươi."

"Ngươi biết đấy, hậu cung của trẫm 3000 mỹ nữ, trẫm cũng có không ít lần sủng ái mĩ nhân , nhưng chưa bao giờ sủng ái các nàng như ngươi..."

"Cho nên , ngươi đừng tức giận với trẫm, đau lòng lắm !"

Nghe được mấy lời này , Tuấn Chung Quốc mới nhìn thẳng mắt của Kim Tại Hưởng , hỏi nhẹ :

"Ngươi nói thật chứ ?"

"Đương nhiên là thật lòng." Kim Tại Hưởng hôn nhẹ vào đôi môi của Tuấn Chung Quốc ."Ngươi đừng giận trẫm nữa, đêm nay ở lại đây ngủ , nhé ?"

"Ta sẽ không giận ngươi nữa , nhưng ngươi phải nhớ , sau này không được giấu ta những chuyện quan trọng nữa !" Tuấn Chung Quốc nói. Kim Tại Hưởng cười lớn, rồi vuốt khuôn mặt của đối phương ."Được, trẫm sẽ không giấu ngươi nữa."

Tuấn Chung Quốc nghe Kim Tại Hưởng nói ở lại với hắn , y liền nhìn quanh, nơi này ngoại trừ long sàn , thì không còn chỗ nào có thể ngủ được . Y hỏi :"Ta sẽ ngủ ở đâu ?"

"Đương nhiên là long sàn, ngươi ngủ cùng với trẫm chứ ." Kim Tại Hưởng thản nhiên trả lời. 

Cái gì ? Long sàn ? Tại Hưởng có làm sao không đấy ? Tuấn Chung Quốc trợn tròn con mắt. Long sàn là giường của vua, đừng nói là các phi tần, ngay cả hoàng hậu khi thị tẩm xong của không được phép ngủ tại đây, phải về tẩm điện , tẩm cung của mình.Vậy mà bây giờ Tại Hưởng lại sẵn sàng để y ngủ qua đêm ở đây. Tuấn Chung Quốc một lòng ấm áp , cười tươi.

Không để Chung Quốc nói câu nào, Tại Hưởng liền bế y lên long sàn ngay lập tức, một tay đỡ người y , một tay buông màn xuống. Kim Tại Hưởng nói:

"Trẫm biết ngươi chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nên trẫm không thị tẩm ngươi. Đến khi nào, ngươi thực sự chấp nhận trẫm, lúc ấy ngươi sẽ phải chuẩn bị để trẫm yêu thương ."

Nghe thấy Tại Hưởng nói ra lời trong lòng của mình , Tuấn Chung Quốc ôm hắn , gật đầu. Kim Tại Hưởng cũng ôm lại , sau đó nằm xuống ."Ngủ đi, giờ muộn rồi. Sáng mai thức dậy sẽ có bất ngờ cho ngươi !"

"Tại Hưởng , ngươi ngủ ngon !"

"Quốc nhi, ngươi cũng ngủ ngon ."

___________________________________________

Sáng hôm sau, khi Chung Quốc thức dậy , lúc ấy Tại Hưởng đã lên triều. Hắn có nói, Tuấn Chung Quốc đợi hắn đến trưa , nhưng Chung Quốc quyết định ra về. Ra đến cửa, hạ nhân đã quỳ xuống hành lễ. Trên đường đi , gặp ai , người đấy cũng hành lễ , hoặc chào Chung Quốc một tiếng. Y đang không hiểu chuyện gì xảy ra , liền nhìn thấy Tú Anh đứng trước cửa phòng nhìn y . Tuấn Chung Quốc chạy lại, thì thấy Tú Anh ôm chầm lấy y :

"Đệ đệ , hôm qua thực sự đệ đã thị tẩm ư ?"

Đến lúc này , Tuấn Chung Quốc mới hiểu ra , cái gì là bất ngờ mà Tại Hưởng dành cho y. Tú Anh nói tiếp:

"Sáng nay, đã có chiếu chỉ nói rằng tối qua đệ thị tẩm cho hoàng đế, được phong lên làm Tài tử, hiệu Tuấn Tài Tử ."

Đầu óc Chung Quốc rối loạn một phen . Cái gì ? Cái gì mà thị tẩm chứ? Kim Tại Hưởng này thật là, ngoại trừ hôn môi ra , hắn với y không làm cái gì khác , vậy mà bây giờ lại ra chiếu chỉ nói Tuấn Chung Quốc thị tẩm!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com