TruyenHHH.com

VKook | Cổ trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt

Chương 37: 'Hoàng hậu'

Eudorabangtan

Sáng hôm sau, khi Tuấn Chung Quốc tỉnh dậy thì Kim Tại Hưởng đã không còn ở đây. Y khẽ đánh thức tiểu Hanh, sau đó cả hai người vào ôn tuyền.

Lúc bước ra, mắt Tuấn Chung Quốc sáng như cái đèn dầu vì trên bàn ngập tràn thức ăn. Y nuốt nước bọt một cái, không kiêng nể gì ôm hài tử nhảy vào chén sạch những thứ trên bàn.

Hạ nhân đứng hầu bên cạnh cũng phải choáng ngợp trước hai người này. Tuấn Chung Quốc ăn thì không phải nói, tiểu Hanh bên cạnh cũng ăn nhiều không kém. Thoáng chốc, bàn ăn gần như đã hết sạch thức ăn.

Tuy nhiên, điều hạ nhân quan tâm nhất là thân phận của nam nhân trước mắt. Bọn họ không biết người này là ai, chỉ biết rằng là thích khách bị bắt được, nhưng không hề bị chém đầu, ngược lại còn nghe nói được ngủ chung với hoàng thượng, đối đãi vô cùng tốt. Hơn nữa người này còn có quan hệ với đại tướng quân Trịnh Hạo Thạc và thị vệ Mẫn Doãn Kỳ; ban nãy bọn họ đã thấy nam nhân trước mặt nói chuyện rất vui vẻ với đại tướng quân và Mẫn Doãn Kỳ, không hề dùng kính ngữ. 

Quả thật, nam nhân này không hề tầm thường.

Bọn họ không biết Tuấn Chung Quốc là đúng, các nàng chỉ mới vào cung làm cung nữ 2 năm nay. Hơn nữa sau khi Tuấn Chung Quốc chết đi, không ai được phép nhắc tới cái tên này, sợ kinh động thánh thượng. Tất cả chỉ nghe một câu chuyện nói về một vị phi tần được hoàng thượng hết lòng sủng ái, nhưng lại gian díu với đệ đệ ruột của hoàng thượng, sau đó qua đời.

Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, vị phi tần ấy là nam nhân, chưa chết, và hiện tại đang ngồi ăn vô cùng hạnh phúc trước mặt bọn họ.

Tuấn Chung Quốc ngồi ăn một lúc, mãi sau Kim Tại Hưởng mới bước vào. Tất cả hạ nhân ngồi trong phòng nhìn thấy hoàng thượng đến, vội vàng quỳ xuống hành lễ, chỉ riêng Tuấn Chung Quốc vẫn ngồi gặm cái đùi gà, thấy hắn vào, y nở nụ cười thật tươi.

Kim Tại Hưởng bế tiểu Hanh lên đùi, giơ tay bẹo má. Tiểu Hanh thấy hắn ôm mình, kích động:

"A, thúc thúc đẹp trai, thúc đến thăm con kìa!"

"Hmm, không được gọi là thúc thúc nữa, con phải gọi ta là phụ hoàng."

"Phụ hoàng sao?"

"Ừm..."

Tiểu Hanh im lặng một lúc, quay sang ánh mắt cầu cứu Tuấn Chung Quốc. Thấy Tuấn Chung Quốc gật đầu, tiểu Hanh mới quay lại ôm cổ Kim Tại Hưởng, "Phụ hoàng!"

"Haha." Kim Tại Hưởng nhẹ vuốt tóc hài tử, "Ngoan lắm."

Tuấn Chung Quốc bên này đang nhai dở cái đùi gà, phóng ánh mắt khinh thường nhìn sang đôi phụ tử đang thâm tình kìa. Nhìn tiểu Hanh đi, thấy phụ hoàng của mình cái là quên hết phụ thân đang ngồi đau khổ bên này này!

Kim Tại Hưởng quay sang người thương, thấy y đang không quan tâm đến mình mà vẫn chăm chú gặm cái đùi gà trước mặt, hắn bĩu môi, "Ta bảo người dọn nhiều đồ lên là để ta ăn cùng ngươi, giờ ngươi ăn hết rồi thì ta ăn cái gì?"

Tuấn Chung Quốc ngơ ngác nhìn hắn, "Ngươi chưa ăn sao?"

"Chưa, ta muốn ăn cùng ngươi mà."

Vẻ mặt của Tuấn Chung Quốc hiện lên đầy tội lỗi.

Này! Ta không cố ý ăn hết mà, chẳng qua đồ ăn ngon quá ta không cưỡng lại được.

Y ngó nghiêng một hồi, mới thấy chỉ còn lại trên tay cái đùi gà đang gặm. Y ngước lên nhìn Kim Tại Hưởng với ánh nhìn vô cùng tội lỗi.

Kim Tại Hưởng một tay ôm hài tử, một tay chống lên bàn nhếch mày nhìn y, "Tuấn Chung Quốc ta đói quá."

Tuấn Chung Quốc vội đưa cho hắn cái đùi gà, mau chóng giải thích, "Còn mỗi thế này thôi, ngươi ăn tạm đi. Ta... Ta tưởng ngươi ăn rồi nên mới ăn hết..."

Hạ nhân bên cạnh nhìn mà choáng váng, mau chóng cúi đầu cầu nguyện cho Tuấn Chung Quốc thật bình an không bị chém đầu.

Gì chứ!? Đã không cúi xuống hành lễ, còn dám đưa đồ mình đã động qua cho hoàng đế ư? Đến cả thái hậu còn không dám làm thế, nam nhân này dựa vào cái gì mà hống hách như vậy chứ? Có phải chán sống rồi không?

Nhưng Kim Tại Hưởng không tức giận, ngược lại vui vẻ cắn một miếng, lại còn cơ hội liếm đầu ngón tay của Tuấn Chung Quốc.

Hậu quả là bị người thương túm tóc vỗ vào đầu.

Hạ nhân cúi đầu sợ hãi, hoàng đế người này còn dám đánh thì bọn họ là cái gì chứ thiên ơi!

Sau khi hạ nhân lùi ra xa, Kim Tại Hưởng mới nhân cơ hội này nói chuyện với Tuấn Chung Quốc:

"Ngươi lát nữa sẽ đi?"

"Phải."

"Ta khuyên ngươi nên ở đây trong thời gian này, trước khi chiến tranh thật sự nổ ra."

Tuấn Chung Quốc khó hiểu nhìn hắn, "Tại sao?"

"Thời gian này rất nguy hiểm, một số người của Tiêu Du quốc đã nhân cơ hội hỗn loạn mà tràn sang lãnh thổ nước ta. Về phía dân chúng, ta đã phát lệnh di dân rồi. Nên ngươi cứ an tâm mà ở lại."

Tuấn Chung Quốc nghĩ một hồi, căn bản bây giờ không còn cái gì mà trốn tránh nhau nữa, hơn nữa ở đây có đại quân, sẽ an toàn hơn. Y gật đầu đồng ý

...

Sự xuất hiện của nam nhân lạ mặt khiến cả quân doanh chú ý.

Hoàng đế bảo bọn họ không được gọi là công tử, phải gọi là Hoàng Hậu. Cách gọi này khiến bọn họ khó hiểu, hoàng hậu tiền nhiệm Bùi hoàng hậu vẫn còn ở trong cung, có cái cớ gì để gọi nam nhân này là hoàng hậu?

Thế nhưng lệnh hoàng đế phát ra, không ai dám cãi. Mới đầu họ rất không ưa Tuấn Chung Quốc vì không hiểu lý do nào y lại được hoàng đế sủng ái đến vậy. Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc, bọn họ mới nhận ra nam nhân này có sự đặc biệt để dành trọn trái tim hoàng đế.

Nam nhân này tuy có vẻ ngoài thanh cao, nhưng vô cùng thân thiện và dễ gần. Y không thích được gọi là hoàng hậu, vì vậy sau khi không có hoàng đế ở đây, bọn họ đều gọi là 'Tuấn ca.' Tuấn Chung Quốc khá thích cách gọi này.

Hơn nữa, võ công của nam nhân này cũng khá tốt. Trong khi bị thương và phải ôm hài tử, nhưng y vẫn một tay cầm thương đánh được 6, 7 tên binh sĩ. Thi thoảng khi rảnh rỗi, Tuấn Chung Quốc lại cùng các huynh đệ cùng nhau luyện võ. Buổi tối, Tuấn Chung Quốc cũng dành thời gian động viên các huynh đệ, khích lệ tinh thần bọn họ.

Và đó chính là cách Tuấn ca khiến mọi người yêu mến y.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com