TruyenHHH.com

|| Vkook / Chuyển Ver || Yêu Em

Chap 14

chloe_ssi

Khi Điền Chính Quốc một lần nữa tỉnh lại, chống lại một đôi mắt đang cười, cậu muốn mở miệng nói cái gì đó, mới động một chút, toàn thân đau nhức giống như muốn tan rã đối với cậu kháng nghị, muốn cậu không được lộn xộn, mà đau nhức này làm cho cậu nhớ tới sự tình đã xảy ra, đỏ bừng hai gò má.

"Tỉnh?" - Kim Thái Hanh hôn lên đôi môi hé mở của cậu, dục vọng một khi bị mở ra liền cuồn cuộn không dứt, nếu không phải lo cho thân thể Điền Chính Quốc, anh nhất định đã đè cậu ra mà ân ái cho đến khi chính mình hoàn toàn thoả mãn mới thôi.

"Ân, anh..." - Chính Quốc bất an lại đau thương nhìn anh. - "Anh có hối hận không?"

"Hối hận cái gì?" - Kim Thái Hanh biết cậu định hỏi cái gì, muốn chọc ghẹo cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cậu, lại nhịn không được mềm lòng. - "Dĩ nhiên là hối hận rồi, hối hận là tại sao anh có thể ngốc nghếch như thế, đến bây giờ mới nhìn rõ tình cảm của chính mình. Chính Quốc ngốc, vì sao em thích anh lại không nói? Tại sao để cho anh thương tổn em lâu như thế? Những năm qua, anh thật không phải là người."

Điền Chính Quốc không xác định lắm nhìn anh. - "Anh... Tôi... Aizzz, tôi chẳng biết nói sao, không nói, có thể ở lại bên cạnh anh, tôi muốn nói cái gì liền cũng không có."

"Đều là lỗi của anh, nếu không phải anh ngu ngốc, anh sẽ không để em đau lòng ở bên cạnh anh nhiều năm như thế, còn không hiểu được tình cảm chính mình. Làm cho em luôn thương tâm, thậm chí còn mơ hồ thiếu chút nữa đã kết hôn với người khác, may mắn, hết thảy đều còn kịp. Nếu mất đi em, anh mới hối hận, tới lúc đó cho dù nói cái gì đều không còn kịp rồi."

"Anh..." - Điền Chính Quốc muốn từ trong mắt anh nhìn ra có gì miễn cưỡng hay không, thế nhưng chỉ nhìn thấy thật tràn đầy tình cảm ôn nhu, cùng nồng hậu tự trách, còn có thành khẩn, giống như những gì anh nói đều là sự thật.

"Còn chưa tin anh?" - Kim Thái Hanh hôn Điền Chính Quốc, ở bên môi cậu thì thầm. - "Chính Quốc, anh đâu phải loại người hạ lưu như vậy, vì muốn giữ em lại làm em trai, mà anh liền lên giường với em. Nếu không phải thích em, anh không có hứng thú ôm một nam nhân. Như vậy em còn không hiểu được lòng anh sao? Em phải tin tưởng anh, anh mới có cơ hội bồi thường cho em."

Điền Chính Quốc vốn sắp tin những gì anh nói, nhưng khi nghe đến hai chữ bồi thường lại làm cho cậu như ngã vào đáy cốc. - "Không cần bồi thường, anh đối với tôi thật sự tốt lắm, không cần vì sợ tôi thương tâm cho nên muốn bồi thường tôi, anh không thương tôi thì cứ để tôi đi."

"Ngốc Điền Chính Quốc." - Nhìn thấy chính mình trước kia ăn ở nhiều thất bại, làm cho Chính Quốc tuyệt không tin tưởng anh. - "Anh là thật sự thích em, phải làm như thế nào em mới tin tưởng anh?"

"Anh không thích tôi, anh luôn xem tôi như em trai, sao có thể đột nhiên liền thích tôi chứ?"

Chính Quốc nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không có khả năng, chỉ trong một đêm mà biến hoá như vậy là quá lớn.

Thái Hanh thở dài. - "Vậy em nói đi, anh là loại người sẽ cùng em trai chính mình lên giường sao?"

"Tôi..." - Chính Quốc nghẹn lời.

"Còn nữa, nếu anh đối với em không có tình cảm, thì có thể giống như quỷ háo sắc mà kéo em lên giường sao? Anh là người tuỳ tiện làm tình với người khác như thế ư? Mà đó lại là một nam nhân?"

"Tôi..." - Chính Quốc vẫn là trả lời không được.

Kim Thái Hanh nhấp nháy mắt, bàn tay tiến vào trong chăn vuốt ve thân thể Điền Chính Quốc. - "Càng không xong chính là, anh còn muốn em, Chính Quốc à."

Điền Chính Quốc lúc này có thể có lời muốn nói, cậu đỏ mặt giữ chặt tay anh. - "Anh, anh không cần như thế..."

Thái Hanh trốn tránh tay cậu, trượt xuống mông cậu, nhẹ nhàng, khiêu khích xoa xoa. - "Bên trong Chính Quốc nóng quá, thật thoải mái, chúng ta lại đến một lần đi. Dù sao em cũng chưa tin anh, này làm tình, làm yêu, chúng ta đây liền đem yêu làm cho bật ra, làm cho đến khi em tin tưởng anh mới thôi."

"Tôi tin, tôi tin anh rồi." - Chính Quốc né tránh tay anh, nháy mắt cả người anh đều đã tiến vào chăn bông. - "Tôi tin anh mà, anh nhanh lên ra ngoài đi."

"Chính Quốc, anh muốn ôm em."

"Nhưng mà anh..." - Chính Quốc nghĩ nghĩ lắc đầu. - "Hiện tại không được."

Kim Thái Hanh lại không để cho cậu có cơ hội phản kháng, dùng sức đem người kéo đến trong ngực, rồi mới không biết xấu hổ dùng tứ chi vây khốn cậu. - "Chính Quốc, không cần lộn xộn, em có biết nam nhân rất dễ dàng xúc động không, nhất là với một người thật yêu em, yêu đến hận không thể đem em nuốt luôn vào trong bụng."

Chính Quốc đỏ mặt, bị anh dùng phương thức này vây chặt. - Thái Hanh, anh thật sự thích tôi?"

"Tích lũy bảy, tám năm, hẳn là có thể thăng cấp lên yêu đi?"

Nhìn xem, loại phương thức câu thông này thật tốt, người yêu không nghe lời cuối cùng đã nguyện ý nghe mình nói chuyện.

"Anh chỉ xem tôi như em trai." - Trong lời nói của Điền Chính Quốc không phải không có nén giận cùng khổ sở.

Kim Thái Hanh đau lòng vỗ về lưng cậu. - "Anh biết, anh nói rồi là anh ngu ngốc, cho nên mới để cho em một mình thương tâm suốt bảy, tám năm, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi em. Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, anh đối với em quan tâm căn bản vượt qua phạm vi anh em, anh luôn nghĩ về em, không lúc nào mà không nghĩ về em, lo lắng em đã ăn cơm chưa? Lo lắng thân thể có thể không thoải mái hay không? Tâm tình em hôm nay có hảo hay không? Anh thích nhìn thấy em cười, kỳ thật, chỉ có loại người ngu ngốc giống như anh, mới có thể nghĩ đây chỉ là thân tình."

"Nếu em trai anh còn sống, có lẽ em sẽ không vất vả như thế. Càng đáng xấu hổ chính là, hiện tại nhớ tới, anh cuối cùng là luôn bám lấy em, dính chặt vào em. Tuy rằng miệng nói muốn em đi kết giao bạn trai, cũng nhờ bạn thân giúp em giới thiệu bạn trai, nhưng chính anh lại là người phản đối mạnh nhất. Kỳ thật, anh căn bản là không hy vọng em kết giao được bạn trai, anh chỉ muốn chiếm lấy em mà thôi."

Điền Chính Quốc đỏ hốc mắt. - "Anh thật sự không có lầm? Tôi chỉ sợ anh một phút hồ đồ, sự thật là anh không có thích tôi, đối với tôi thế này chỉ là do áy náy."

"Con người ta hồ đồ một lần là đủ rồi, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, rất nhiều chuyện đều thật rõ ràng. Thời điểm anh tức giận đều muốn nhìn thấy em, bởi vì em có thể làm cho anh bình tĩnh, thời điểm anh vui vẻ đều muốn nói cho em biết, bởi vì anh muốn chia xẻ với em. Rất nhiều chuyện bởi vì thời gian lâu mà trở thành thói quen, hơn nữa chúng ta từ khi bắt đầu đã bị anh ngu ngốc hạn định thành quan hệ anh em, cho nên chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua. Hiện tại nghĩ lại thật sự có điểm kỳ quái, có người anh trai nào cơ hồ mỗi ngày vào giờ nghỉ giữa trưa đều chạy đến tìm em trai cùng đi ăn cơm chứ?"

"Đó là vì anh thật sự rất yêu thương em trai mình."

"Đừng nguỵ biện, cho dù anh có yêu thương nó như thế nào cũng sẽ không đem tất cả tinh thần phóng tới trên người nó." - Thái Hanh hôn lên đôi mắt uỷ khuất của cậu. - "Ngày hôm qua lời hắn nói đã đánh thức anh, con người luôn cần một người bầu bạn, đó là bởi vì một mình sẽ rất tịch mịch cô độc. Mà từ ngày anh quen biết với em, suốt bảy, tám năm qua, chưa từng có cảm giác cô đơn quạnh quẽ. Cái loại cảm giác bình tĩnh này, chỉ có người anh yêu mới có thể cho, là em làm cho anh thật an lòng, vì anh biết dù có đi bao xa, bao lâu, vừa quay đầu lại liền có em ngay bên cạnh anh."

Kim Thái Hanh yêu thương nhìn cậu. - "Hắn nói đúng, có lẽ trong tiềm thức anh đã sớm biết em thích anh, thế nhưng anh lại giả ngu để khi dễ em, làm cho em chịu uỷ khuất. Điền Chính Quốc, ngoại trừ em rời bỏ anh, ngoại trừ em không thương anh ra, em muốn xử phạt anh như thế nào, anh đều có thể nhận, chúng ta đã muốn lãng phí bảy, tám năm, thời gian còn lại, anh muốn yêu em nhiều hơn, anh sẽ gấp bội yêu em."

Anh dừng một chút, nâng lên mặt cậu. - "Nói cho anh biết, anh có tới kịp không? Em có cho anh cơ hội không?"

Chính Quốc lệ nóng doanh tròng. - "Nếu anh là thật lòng yêu em, đương nhiên tới kịp." - Cậu ôm chặt anh. - "Không cần gạt em, đừng cho em một bước lên thiên đường, rồi sau đó lại vùi em vào hố sâu địa ngục."

"Anh sẽ không bao giờ làm vậy, chỉ cần cho anh cơ hội chứng minh."

"Thái Hanh, em nghĩ không đến, em có thể đợi được anh rồi, em phải làm sao đây? Em hạnh phúc quá." - Chính Quốc vừa khóc vừa cười, thật sự là càng ngày càng không giống nam nhân mà.

"Anh so với em càng hạnh phúc hơn, anh cư nhiên có cơ hội để yêu em, anh suýt chút nữa mất đi em rồi."

Chính Quốc bỗng nhiên lại mất đi tươi cười, kéo ra khoảng cách hai người. – "Anh, anh còn muốn kết hôn không?"

"Đương nhiên sẽ không, anh đã có em, tại sao phải kết hôn?"

"Nhưng anh rất thích trẻ con."

"Anh càng thích Điền Chính Quốc, hơn nữa Điền Chính Quốc ở trong mắt anh, tựa như một đứa trẻ không lớn, luôn làm cho anh lo lắng." - Cùng lắm thì sau này đi nhận con nuôi thôi.

Không có đứa con ruột của chính mình thì đáng tiếc thật đấy, nhưng nếu bởi vì một người không biết sẽ tồn tại trong tương lai hay không, mà đánh mất đi một người lúc nào cũng kề cận bên cạnh mình suốt bảy, tám năm, hiện tại anh làm không được.

Điền Chính Quốc hồng mặt, rất không xác định nhìn anh. - "Thật sự? Anh sẽ không hối hận?"

"Đương nhiên."

"Còn vị hôn thê của anh thì sao?"

"Anh sẽ cùng cô ta nói rõ."

"Thật ư? Em thấy có lỗi với cô ấy quá, nhưng em không muốn san sẻ anh cùng với ai khác."

"Không cần đem anh san sẻ với ai, vất vả như vậy, thương tâm như vậy em đều nguyện ý canh giữ ở bên cạnh anh, hiện tại càng không thể đem anh chia sẻ cho ai cả, muốn xử phạt anh cũng không thể dùng phương thức này."

"Em sẽ không dùng phương thức này xử phạt anh, bởi vì làm vậy em cũng sẽ đau." - Điền Chính Quốc một lần nữa nằm trên người anh.

Anh ôm cậu thật chặt, thật chân thành nói. - "Chính Quốc, thật xin lỗi."

Điền Chính Quốc ôn nhu ở trong ngực anh cười. - "Không sao đâu, chỉ cần anh thích em là tốt rồi, chỉ cần anh thích em, việc gì em cũng có thể nhận."

"Anh thích em."

"Ân, khoan đã, tối hôm qua anh cùng người kia?"

"Anh cùng hắn chỉ là bạn bè mà thôi."

"Nhưng mà anh ta đối với anh, giống như không chỉ là bạn bè." - Chính Quốc đã có quyền để ghen, cho nên đương nhiên cậu sẽ không khách khí nói ra bất mãn chính mình.

"Hắn làm vậy đêm qua chỉ là muốn bức em nói ra tình cảm của em đối với anh mà thôi."

"Anh ta?" - Điền Chính Quốc thật kinh ngạc. - "Ngay cả anh cả cũng biết là em thích anh?"

"Ân, hắn hẳn là càng xác định anh thích em." - Kim Thái Hanh thật bất đắc dĩ nói.

"Thật sao?" - Chính Quốc cười ngọt ngào. - "Anh nói anh ta thất tình."

"Ách, rất giống với em."

"Là có ý gì?"

"Người hắn thích cũng muốn kết hôn."

"Anh ta nhất định đang rất buồn."

"Thật xin lỗi."

Chính Quốc che lấy miệng anh. - "Anh nếu thích em, cũng đừng nói với em câu xin lỗi nữa."

"Vậy thì anh sẽ nói anh yêu em." - Thái Hanh hiểu được liền sửa lại.

"Thế là tốt nhất." - Chính Quốc hạnh phúc nâng mặt lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó. - "Vậy thì tại sao anh ta giống như nhìn thấy Hạo Thạc liền trốn đi?"

"Hạo Thạc? Hắn là ai vậy?" - Thái Hanh đố kị khi từ miệng cậu thốt ra tên của một gã nào đó, hiện tại ngẫm lại, dường như cho tới bây giờ anh cũng không thích bạn bè bên cạnh Chính Quốc.

"Anh đang ghen?" - Chính Quốc nhìn thấy một đôi mắt rõ ràng ghen tuông, tươi cười càng sâu.

"Đương nhiên."

Chính Quốc nhìn anh, thật là hạnh phúc quá. - "Anh ta là tình nhân của Chí Mẫn."

Kim Thái Hanh có chút thông suốt. - "Khó trách hắn hoả đại như vậy."

"Ân, vậy anh có biết vì sao không?"

"Cái tên Hạo Thạc kia họ gì?"

"Trịnh, Trịnh Hạo Thạc."

"Trịnh Hạo Thạc?" - Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút. - "Anh nhớ rõ người hắn thầm mến cũng tên là Trịnh gì đó, bất quá hắn đều gọi tên thường sử dụng trong kinh doanh của người kia là nhiều, hình như là Anderson thì phải"

"Anderson? Em cũng chưa từng nghe qua." - Chính Quốc tò mò nhìn anh. - "Anh rất rõ ràng chuyện của anh ta cùng Anderson sao? Cũng không thể nói cho em biết?"

"Đối với nam nhân khác tò mò như thế làm cái gì?"

Chính Quốc nhìn thấy anh lại ghen, vui vẻ nở nụ cười. - "Không cần ghen tuông như thế, em chỉ là muốn nghe một ít chuyện về bọn họ mà thôi."

"Cũng có thể, bất quá em phải hôn nhẹ anh trước."

Điền Chính Quốc đỏ mặt, làm theo ý của anh, phớt nhẹ lên má như chuồn chuồn lướt nước.

Kim Thái Hanh nhíu mày. - "Quên đi, anh chính mình làm vậy."

Nói làm liền làm, hôn đến khi Chính Quốc đầu váng mắt hoa, anh mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu kể chuyện thoả mãn "vợ".

Kỳ thật nói trắng ra, nói tóm lại, cũng chỉ là câu chuyện tình yêu làm cho một người bi thương thôi.

Hoặc là nói, kỳ thật chuyện này rất đơn giản cũng rất nghiêm trọng, đơn giản vì diễn viên là một đôi bạn tốt, nghiêm trọng là trong đó có một người thầm mến một người khác, như thế mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com