TruyenHHH.com

Vkook Chuyen Ver Da Tinh

Tôi hiện tại cũng không thể gọi là một kẻ bị đá bởi vì người đó với tôi trước giờ đều không có quan hệ yêu đương, tôi nghĩ mình là kẻ thất tình thì đúng hơn.

Tôi muốn rời xa nơi đây, để có thể quên đi một phần hoài niệm. Có thể là tôi vẫn còn ích kỷ muốn giữ Chính Quốc nhưng nhìn Thái Hanh hảo nhu thuận chăm sóc Chính Quốc, tôi biết mình nên rời đi rồi, bởi vì nếu tiếp tục tôi cũng sẽ chẳng được gì mà còn tự chuốc thêm đau thương vào lòng.

Khi cách nửa vòng trái đất, tôi vẫn còn mang chút lưu luyến về Chính Quốc, coi như là tình đầu khó phai. Tôi trở về sống với gia đình ở Mỹ, tiếp thu công việc của cha, ngày ngày tháng tháng đều đặn cứ trôi qua, trái tim đã an phận ngủ yên ai ngờ cha mẹ lại giục đi xem mặt.

Ban đầu có chút ái ngái, liên tục cự tuyệt lời nói của cha mẹ, nhưng sau nghe lải nhải nhiều quá cho nên cũng quần áo chỉnh tề mà đi gặp mặt cho xong việc.

Kỳ thực người mà tôi sắp gặp lại không phải nữ nhân mà là một nam nhân, người đó có vóc dáng nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế bành rộng lớn như muốn lọt thỏm. Tôi có chút hứng thú.

Người này bề ngoài thì cũng hơi hơi giống với Chính Quốc nhưng tính cách lại rụt rè, nói chuyện thì gật gật, lắc lắc, đâm ra tôi thấy cuộc nói chuyện này nhàn nhạt. Sau đó do ba mẹ tôi ép buộc, tôi cũng có gặp cậu ta vài lần, mỗi lần chán ghét ai đó tôi sẽ dùng ánh mắt khó chịu với lạnh lùng nhìn người đó, cậu ta khép nép sợ hãi, đôi mắt to cụp xuống buồn buồn.

Tôi cũng cảm thấu có chút có lỗi với người ta. Vốn từ trước tới nay, tôi không phải kẻ mặt lạnh, tính tình khó chịu như Kim Thái Hanh thế nhưng tôi vẫn không thể quên được Chính Quốc cho nên tôi gặp rõ cậu ta nói chuyện.

"Cậu biết đấy, tôi vẫn chưa quên được người yêu cũ."

"Tôi hiểu rồi."

Xong đó cậu ta xoay bước ly khai. "À còn nữa, tôi cũng chưa nói cho anh biết tên tôi là Phác Chí Mẫn."

Phác Chí Mẫn! Dù sao tôi cũng không lưu tâm cái tên này được lâu bởi vì tôi nghĩ tôi sẽ sớm quên nó rồi.

Thời gian vốn tất bật trôi qua, nói thể nào nhỉ, tôi hiện tại là một người độc thân. Với lại tôi cũng không quan tâm chuyện tình yêu cho lắm, điều cần đến tự lúc nào đó sẽ tự đến thôi.

Công ty tôi đã đăng khí lấy mặt bằng một khu rộng trong thành phố, mà nơi đó hiện tại lại là một nhà trẻ. Do vậy nên tôi đích thân xuống tận nơi thương lượng với họ rời đi.

"Thiếu gia, đã tới rồi." Trợ lý Thẩm một bên nói.

"Được, nơi đây bọn trẻ chưa có tan học, chúng ta nên đi một vòng khảo sát mặt bằng chứ nhỉ?" Tôi đề nghị.

"Được được."

Thật sự khuôn viên nơi đây rộng rãi lại đối diện với mặt đường đông đuc, thích hợp để mở thêm một chi nhánh con ở đây. Tôi khoan khoái hít thở hương thơm của cỏ hoa trong vườn nhà trẻ, cũng chút tiếc nuối khi những bông hoa này sẽ sớm bị phá bỏ để xây dựng.

Đâu đó vang lên âm thanh trong trẻo ngân nga một bài hát thật dễ thương, hình như là giọng của một thiếu niên. Tôi nghe êm ả bên tai liền nhắm chặt mắt lại, thư thái đi theo tiếng hát đó dẫn dắt mình.

Tôi đang đứng ngoài một lớp học, tôi nghe thanh âm lanh lảnh lúc nãy. "Hôm nay thầy dạy các con bài hát này, chúng ta cùng tập nhé."

Tôi kinh ngạc nhìn vào, Là Phác Chí Mẫn, hoá ra giọng ca trong trẻo lúc nãy là của cậu ta, cậu ta cười cười với lũ trẻ, cùng nô đùa với chúng, còn cho kẹo một bé nếu chúng đoán đúng động vật trong trò mô tả động vật bằng hành động.

"Tạm biệt các tiểu bảo bối, mau mau về nhà kẻo ba mẹ các con lo nghe." Phác Chí Mẫn tươi cười vẫy tay với đám nhỏ đang đeo cặp thú bông rất đáng yêu.

Khi bọn trẻ ra về hết, cậu ta mới lặng lẽ sắp xếp lại đồ chơi, tự soạn sửa lại đồ dùng của mình sau ngày làm việc.

"Aaaaa ma!!!" Phác Chí Mẫn thất kinh hét lên khi thấy tôi đang đứng trước cửa.

Sau một hồi định thần lại, cậu ta mới hoàn hồn thu lại giọng hoảng hốt của mình lại.

"Trịnh Hạo Thạc?"

"Là tôi."

"Có việc gì hãy vào trong nói chuyện."

Tôi nhấp nhẹ chén trà, chậm rãi mở đầu câu chuyện muốn nhà trẻ chuyển đi chỗ khác, công ty có thể bồi thường một khoản chi phí thích đáng cho nhà trẻ. Chưa nói xong câu thì cậu ta đã tức giận, không khiếm nhã mà mắng tôi.

"Mặc kệ các người làm gì, tôi nhất quyết bảo vệ nơi này tới cùng. Tôi không chấp nhận với yêu cầu của anh."

Đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thạc tôi có thể nhìn thấu bản chất mạnh mẽ thật của Phác Chí Mẫn, không phải mờ nhạt như tôi từng thấy qua. Có cá tính! Có cá tính!

Sau đó mỗi ngày tôi đều đến nơi đây để thuyết phục cậu ấy, đáng nhẽ tôi phải dùng uy thế của tập đoàn nhà tôi mà uy hiếp chứ nhỉ nhưng tôi lại không làm thế.

Phác Chí Mẫn đối với chuyện công việc, với tình cảm là một con người hoàn toàn khác. Cậu ta mặt lạnh, khẩu khí khó chịu khi phải tiếp chuyện tôi.

Mà hình như tôi lại bắt đầu nảy sinh tình cảm với Chí Mẫn. Mỗi ngày đều thấy từng cử chỉ của cậu ấy rất đáng yêu nga~

Biểu tình trên mặt tuy lạnh nhưng đối với tôi đều là một chuỗi ấm áp vô cùng... Loại cảm xúc này nên gọi là sao? Không thể tiến lui mà cũng không thể tiết chế, thật khó chịu.

Nhớ lại cảm xúc trước đây cũng đã từng với Chính Quốc, tôi nghĩ trái tim lại nở hoa lần nữa mất rồi.

Nhưng lần này là với Phác Chí Mẫn...

Tôi sau này như băng dính cao cấp bám dính lấy cậu ấy, không biết trong tâm Chí Mẫn có ghét bỏ tôi không nhưng thực sự thì luôn dùng đôi mắt to ấy lườm tôi đến đáng sợ.

Tôi thu hết can đảm hẹn cậu ấy đến quán cà phê, nói là bàn về nhà trẻ thực ra thì... Cho nên Chí Mẫn cũng không chậm trễ mà tới quán.

"Bây giờ chúng ta chơi trò chơi đi." Tôi hào hứng đề nghị.

"Anh bị điên à? Tôi không có nhàn rỗi đến đây chơi với anh."

"Liên quan đến nhà trẻ..." Nghe xong câu đó, lời nói vốn muốn phát ra của cậu ấy liền thu ngược vào trong.

"Nghe nói, em yêu tôi..."

"Này! Dừng lại ai nói với anh?" Tôi còn chưa hết câu mà em lại phản bác lại rồi, ý là gì đây? Không phải cũng thích tôi?

Nói xong mới biết mặt thoáng chút đỏ hồng, Chí Mẫn bất mãn cúi đầu xuống.

"A ha! Em cũng yêu tôi sao? Có như vậy thì em mới xấu hổ chứ? Thái độ vậy là ý chi?" Tôi liếc nhìn biểu tình của cậu ấy.

Không khí trầm lắng làm cho má Chí Mẫn ửng hồng thêm một tầng, đôi môi khẽ mím mím. Định mở miệng ra thanh minh nhưng lại cứng họng một lần nữa bởi vì tôi đã ngọt ngào nhu thuận hôn lên môi cậu ấy rồi. Gương mặt nhỏ này thực phù hợp cho tôi mà, cả chiều cao khiêm tốn này nữa, rất vừa vặn để lọt thỏm vào lòng tôi nữa.

Nụ hôn sâu, đối phương chỉ có thể im lặng, mãi một lúc sau khi tôi buông ra, tôi nghe văng vẳng tiếng trách của Chí Mẫn nhẹ tựa gió bên tai.

"Tên ngốc, có vậy mà cũng không biết người ta nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com