Vkook Butterfly
Chap này tặng cô -Chuyimdi- vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~
--------------
___ ___ ___"Eo ơi, sao nay nhiều bệnh nhân thế...."- Jin uất ức đi ra khỏi thưng máy xuống lầu một. Cái ngày gì đâu mà thang máy chen với chúc, đợi hết tốp này đến tốp kia, mãi mới xuống được đây. Đau hết cả lưng cả tay."Thì họ ốm thì bị phải đến bệnh viện chứ...."- Samuel mặt mày đơ đẩn nói. Hồi nãy mới gặp một thằng bé siêu biến thái trong thang máy. Cậu chỉ muốn cầm con dao cắt đứt cổ cho đỡ nhục. Chứ cái thể loại người gì mà để cho đứa bé 5 6 tuổi sàm sỡ đến như vậy. Cơ mà đau lắm nên thôi không tự tử nữa."Ờ...."- Jin bị phũ không biết nói gì hơn. ___ ___ ___Cậu đang ngồi trên băng ghế đợi ở bệnh viện đợi mợ Lee làm thủ tục xuất viện. Một thanh niên dáng người mảnh dẻ, mặc một chiếc áo phông trắng khoác bên ngoài là chiếc áo bò màu xám trắng, mặc quần bò màu đen, đi đôi giày màu trắng tinh. Cậu đeo headphone, tay cầm điện thoại, mặt cúi gằm xuống, hình như là đang ngủ.Mọi người nhốn nháo đi qua rất ồn nhưng cậu không nghe thấy gì hết. Đến khi tên Daehwi 'vô ý tứ' không may đi đá vào chân cậu khi bị Samuel ép. Thế là Daehwi nhà ta được hôn đất. Cảm thấy có chấn động ở chân, cậu mở mắt ra nhìn thấy thanh niên đang ngã sõng soài trên đất."Cậu gì ơi, cậu không sao chứ????"- Cậu lo lắng ngồi xuống đỡ cậu lấy Daehwi.Daehwi hai mắt nhắm tịt lại đau đớn, tay thì ôm lấy cái mũi đáng thương, lòng thì đau như cắt. Hận thù nổi lên.-"Quân khốn nạn...."- Cậu tức giận nói. Cái đời nào đi với nhau mà cậu ngã, chúng nó cứ thế đi. Chả coi bạn bè ra cái kẹo gì."Hả...."- Tưởng mình vị chửi, cậu ngớ người ra. Là cậu ấy va vào chân cậu mà. Cơ mà chắc là do cậu để chân dài quá. Tính cách cậu rất thoáng, không bao giờ nghĩ người khác làm sai mà luôn nghĩ là do cậu làm sai hoặc do cả hai bên."À.... không phải cậu đâu. Mấy đứa bạn khốn nạn của tôi, không phải cậu."- Daehwi hai mắt vẫn nhắm, khó khăn nói. Theo đà cậu kéo lên mà ngồi lên dãy ghế."Cậu không sao chứ????"- Cậu lo lắng hỏi tình hình của Daehwi. Nhìn có vẻ rất đau."Không sao, chỉ rất đau."- Daehwi nhẹ nhàng nói. Đây là cách trách tội nhẹ nhàng nhất đây ah."Tôi xin lỗi."- Cậu áy náy nói. Tại cậu mà Daehwi mới bị đau."Không sao mà...."- Sau một hồi thì cái mũi cũng không còn đau nữa, Daehwi mở mắt ra. Nhìn bức tường đối diện, Daehwi lắc đầu vài cái cho khỏi mờ mắt vì nhắm hơi lâu rồi quay qua cậu muốn nói cảm ơn.Nhưng không, mà thay vào đó là...."Ah......."- Tiếng Daehwi hét thất thanh cả bệnh viện.
...............
#Bánh: Mấy bữa nay tôi không đăng chap, không biết mọi người có bơ tôi không nhỉ???? 😢😢😢😢Cơ mà từ nay gọi tôi là Bánh nhá, cảm ơn 😍😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com