TruyenHHH.com

Vkook Am Hon





***
Khi Chính Quốc tỉnh lại khi phát hiện chính mình hiện tại đang nằm ở trong một không gian chật chội, tay chân bị dây tơ hồng thô to trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính trong suốt, không thể phát ra âm thanh gì.
Cảnh vật xung quanh có chút tối tăm, nhưng từ khe hở phía trên xà nhà chiếu xuống một chùm tia sáng có thể giúp cậu thấy được vật xung quanh.
Chính Quốc cúi đầu vừa thấy, phát hiện mình đang mặc một thân hỉ phục đỏ như máu, hơn nữa lại là quần áo của tân nương.
Mẹ kiếp! Chính Quốc đáy lòng mắng một tiếng.
Xem cách ăn mặc này hoá ra là muốn đem cậu trở thành quỷ tân nương mà gả cho Thái Hanh.
Chính Quốc ý muốn gỡ sợi tơ hồng trên tay rồi trốn thoát, lại dùng sức quá lớn, khuỷu tay đột nhiên đụng phải tấm ván gỗ bên cạnh, lập tức cảm nhận được một cơn đau âm ỉ.
Đây là...
Chính Quốc liếc mắt đánh giá không gian mình đang ở, thình lình phát hiện cậu lại đang nằm trong một cái quan tài được chế khắc tinh xảo.
Cửa quan tài không đóng, cậu động thân ngồi dậy.
Cửa phòng đối diện mở ra, có người bưng một cái khay đi đến.
"Cậu tỉnh lại rồi à." Người nọ đi tới, trên khay là bữa tối dành cho Chính Quốc.
Chính Quốc cảm thấy người này nhìn rất quen.
Người nọ có mái tóc đen, vẻ mặt có nét nữ tính, trong đôi mắt đen nháy có một tia phức tạp, góc mắt phải có một vết sẹo, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Y kéo băng dính trên miệng Chính Quốc xuống, âm thanh lạnh lùng: "Ăn cơm đi."
Chính Quốc vội hỏi: "Mẹ tôi đâu?"
"Bà ấy vẫn ổn." Người nọ trả lời.
Chính Quốc trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn y có chút chần chờ: "Cậu là...... Thạc Trân?"
Thạc Trân nặng nề nhìn cậu, không nói gì.
Chính Quốc trong lòng khẳng định, vết sẹo dưới góc mắt phải Thạc Trân là do lúc trước cậu làm y bị thương.
"Vì sao cậu lại ở đây?"
Chính Quốc âm thanh có chút nghẹn ngào, lúc trước sau khi bị mẹ Điền dẫn lên huyện sống, trên cơ bản đã không còn liên lạc với những người bạn tốt ở thôn.
Thạc Trân biết chuyện giữa cậu và Thái Hanh, anh ta đóng vai trò gì trong chuyện này?
Thạc Trân nói: "Tiểu Quốc, cậu không nên trở về."
Chính Quốc trầm ngâm một lát, hỏi: "Mẹ tôi hiện tại đang ở nơi nào?"
"Bà ấy đang rất an toàn, hiện tại đang ở trong nhà trưởng thôn." Thạc Trân rũ mắt, "Cậu đã ngủ một ngày một đêm."
Chính Quốc cả kinh, một ngày một đêm?!Hôm nay là tết Trung Nguyên!
"Các người muốn làm cái gì?"
Thạc Trân vẻ mặt khó lường: "Tiểu Quốc, tôi cũng không muốn làm như vậy."
"Không muốn làm như vậy?" Chính Quốc hơi cười: "Vậy cậu hiện tại đang làm cái gì?"
Chính Quốc nói: "Cậu chắc là biết Kim gia muốn làm gì với tôi? Tại sao lại muốn cùng bọn họ"
"Thái Hanh đã hại chết ba tôi." Thạc Trân đánh gãy lời cậu, giọng nói kìm nén sự thống hận và bi thương, cảm xúc trở nên kích động lên: "Ba tôi không có tội gì thế nhưng lại bị hắn hại chết!"
Chính Quốc nhếch miệng một chút, sắc mặt khó coi: "Vậy sao? Cậu cho rằng đem tôi đưa đến trước mặt Thái Hanh là có thể giải quyết hắn?"
Thạc Trân cười lạnh: "Nhiều năm không gặp, cậu thật đúng là càng thêm ấu trĩ ."
Một trận gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, Thạc Trân thân thể ngưng lại một lát, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Anh ta ngước mắt liếc Chính Quốc một cái, trong mắt tựa như có một đoàn sương đen, làm người ta có cảm giác quỷ dị.
Cảm xúc này nhanh chóng biến mất.
"Ăn cơm đi". Anh ta hỏi.
Chính Quốc không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.
"Nếu không ăn cơm chỉ sợ rằng tối nay cậu sẽ chịu không nổi."
"Cậu có ý gì?!" Chính Quốc sắc mặt tối sầm.
"Suỵt" Thạc Trân dựng thẳng lên ngón trỏ ý bảo cậu im lặng, khí thế đột nhiên thay đổi, giữ chặt thân thể đang chuyển dộng của Chính Quốc: "Nghe lời, ăn bữa tối đi."
"Cậu..." Chính Quốc đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh.
Tóm lại là vẫn ăn cơm, nếu muốn bỏ trốn trước tiên cần phải có sức lực.
"Cậu trước hết đem dây thừng cởi ra. " Chính Quốc đem tay nâng lên, đưa tới trước mặt Thạc Trân.
Thạc Trân híp đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng quắc: "Tôi giúp cậu ăn."
Chính Quốc trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, mắng: "Biến, tôi có thể tự mình ăn!"
Thạc Trân rốt cuộc không ép cậu, đem dây tơ hồng trên tay cậu tháo ra, bất quá trên đùi lại không có cởi bỏ, xem ra là sợ cậu chạy trốn.
Chính Quốc vặn cổ tay cứng ngắc vài lần, trong lòng xem xét cách hạ gục Thạc Trân.
Miệng nhỏ của cậu bắt đầu ăn cơm, động tác thong thả giống như con rùa đen.
Thạc Trân như là biết cậu có ý nghĩ quỷ quái gì, cũng không thúc giục cậu, chỉ là an tĩnh nhìn chằm chằm Chính Quốc, đáy mắt sáng lên một tia quỷ quyệt.
"Tôi muốn đi WC." Chính Quốc sắc mặt có chút chần chờ, ngước mắt nhìn Thạc Trân.
Thạc Trân cũng không từ chối, anh ta rời đi sau đó lấy một cái bình gốm từ bức tường bên cạnh, ánh mắt không thể tin tưởng đưa tới trước mặt Chính Quốc: "Đi vào đây đi."
Chính Quốc xanh cả mặt: "Cậu đùa tôi à!?"
Cậu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lạnh lùng nói: "Tôi muốn ra ngoài đi."
Thạc Trân liếc mắt, ý tứ muốn nói cậu thật khó chiều.
"Tôi giúp cậu cởi bỏ dây thừng, nhớ kỹ, đừng có ý nghĩ muốn trốn thoát." Thạc Trân cười như không cười nhìn Chính Quốc.
Chính Quốc hướng anh ta gật đầu có lệ.
Chính Quốc trên người mặc bộ trang phục giống như thời dân quốc, ống tay áo cùng với nửa thân dưới góc váy được may tơ vàng, một thân đỏ tươi, chân thế nhưng lại còn mang một đôi giày thêu màu đỏ.
Trang phục này tuy nói là của nữ, nhưng Chính Quốc mặc ở trên người, lại hiện ra cơ thể tuy gầy nhưng săn chắc, vòng eo cũng có đường cong hoàn hảo.
Chính Quốc kỳ thật diện mạo có chút xinh đẹp, có một câu thành ngữ dùng để miêu tả chính là nam sinh nữ tướng.
Khi còn nhỏ bởi vì lớn lên giống bé gái, thường hay bị người trong thôn cười nhạo, nhưng Chính Quốc là người có tính có thù tất báo, liền dạy dỗ con bọn họ một trận, khi còn nhỏ mẹ Điền cũng không thiếu những lần vì cậu đánh nhau mà lo lắng.
Bất quá cậu nhớ rõ, lúc ấy người chơi tốt với cậu nhất chính là Thạc Trân, một khi nghe được có người cười nhạo cậu, Thạc Trân sẽ là người đầu tiên phản bác lại.
Không ngờ nhiều năm không gặp, bọn họ lại gặp lại nhau với trong tình cảnh buồn cười này.
"Ở sân sau có toilet, tôi dẫn cậu đi."
Thạc Trân vẫn như cũ đi theo Thạc Trân đi đến sân sau.
Chính Quốc lúc này mới có cơ hội bắt đầu đánh giá nơi này.
Phòng ốc được xây dựng theo kiểu cổ kính, mọi vật dụng đều được làm từ gỗ đỏ, quan tài lúc cậu hôn mê nằm qua là từ gỗ mộc hương tốt mà làm ra, cẩn thận ngửi còn cảm nhận được một chút hương thơm nhàn nhạt.
Quan tài được đặt ở giữa sảnh chính, có chút giống một cái từ đường, bàn phía trước mặt để một cái lư hương, ở trên thắp mấy nén hương đang cháy.
Nơi này đối với Chính Quốc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nơi này là...... nhà cũ của Kim gia.
Chính Quốc vào toilet, đánh giá một vòng, thật tốt cửa sổ đã bị đóng kín.
Cậu trong lòng cười lạnh, cho rằng làm như vậy cậu sẽ không có cách trốn sao?
Trong toilet có một cái cửa sổ trên mái, chỉ là cửa sổ đó có chút cao, trừ khi có cái gì để lót, nếu không rất khó leo lên.
Trong một góc đặt một cái thùng gỗ cao cở nữa người, Chính Quốc biết Thạc Trân ở bên ngoài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu.
Thùng gỗ có chút nặng, nhưng cũng không nặng đến mức đến Chính Quốc không khiêng nổi.
Thạc Trân sắc mặt lạnh lùng, đợi nửa ngày thấy toilet không có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy không đúng.
Chờ thời điểm anh ta tông cửa vào, liền thấy một cái thùng gỗ lộn ngược trên mặt đất, mà cửa sổ trên trần nhà lại bị người ta mở ra.
Đáy mắt Thạc Trân thoáng hiện lên tia tàn nhẫn, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com